Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 28: Lớp mũi nhọn.



Trên đường trở lại lớp, Tô Bối Bối và Nam Tường tình cờ gặp Lâm Lạc đang cầm bài kiểm tra trên tay: “Có thể hỏi cậu một đề không?”

Nam Tường gật đầu, vừa đi vừa nhìn câu hỏi. Lâm Lạc thản nhiên hỏi: “Vừa rồi tôi thấy cậu và Giang Hoài Tự đi cùng nhau.”

“Ừ, tình cờ gặp nhau ở nhà ăn.” Nam Tường không ngẩng mắt lên.

Lâm Lạc lại hỏi: “Sau này tôi thường xuyên hỏi cậu đề cậu ấy có để ý không?”

Tô Bối Bối đi vào giữa bọn họ, nháy mắt với anh ta một cái, cười nói: “Lớp phó thể dục ơi, câu này cậu đừng hỏi Nam Nam nhà tớ, nên hỏi trực tiếp Giang Hoài Tự mới chuẩn.”

…………

Vừa bước vào lớp, Nam Tường đã nghe thấy tiếng mấy người đang trò chuyện, trên tay còn cầm bảng xếp hạng.

“Ngay cả Nam Tường cũng chỉ xếp hạng hai ba trăm, chúng ta cần gì phải buồn bực.”

“Tôi cứ cảm thấy đề thi Toán lần này khó, giờ đây thấy cậu ấy thi có 110 điểm, lòng dạ cuối cùng yên tâm hơn hẳn.”

“Dựa vào cái gì mà chỉ có cậu ta được lên lớp mũi nhọn chứ, thứ hạng có đủ đâu.”

Thấy Nam Tường bước vào, mấy đứa con trai trong lớp đang bàn tán với nhau liền kéo tay áo nhau, liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức im lặng.

“Sao mà đâu đâu cũng thấy cậu vậy Vương Húc?” Tô Bối Bối kéo Nam Tường đi qua, đảo mắt tức giận.

Vương Húc bất mãn đứng ở đó, đúng là từ lần triển lãm lớp quy hoạch trước hắn ta đã có ý kiến với Nam Tường, nhưng bị người khác trực tiếp nghe thấy vẫn có chút xấu hổ.

Tuy nhiên nghĩ kỹ lại hắn nói có sai đâu, Vương Húc thẳng lưng, nói thêm: “Vốn là vậy mà, dựa vào cái gì chỉ có cậu được học lớp mũi nhọn, đấy chẳng phải dành cho top 50 sao.”

Lâm Lạc tiến lên phía trước, muốn ngăn cản hắn ta, bảo hắn ta đừng nói nữa.

Nam Tường đã rời đi nghe thấy vậy liền quay đầu liếc nhìn Vương Húc, lười không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, lạnh lùng nói: “Nếu cậu có thể đạt hạng nhất một môn nào đó cũng có thể học.”

Như chưa thỏa mãn, cô lại tốt bụng quay đầu nói: “Đúng rồi, môn Toán lần sau đừng mãi nhắm vào tôi, nhắm Giang Hoài Tự ấy. Cậu thi 151 điểm là có thể vượt cậu ấy giành hạng nhất rồi.”

“Haha Nam Nam cậu không nhìn thấy khuôn mặt Vương Húc xanh lè xanh lét như nào đâu.”

Trên đường trở về chỗ ngồi, Tô Bối Bối nắm lấy cánh tay Nam Tường cười khúc khích, thấy phản ứng của cô hờ hững, cô ấy nhíu mày, quan tâm hỏi: “Nam Nam cậu đừng buồn quá, mãi mới được người nào đó dỗ khỏi mà.”

“Không sao.” Nam Tường đáp lại, cảm thấy mình không có gì phải buồn phiền.

Mới chỉ một tháng, tiến triển chậm có thể hiểu được, cô không phải là người dễ bị lung lay bởi vài lời bàn tán của người khác.



Tuy nói như vậy nhưng Nam Tường vẫn lo lắng, cô quả thực vì thành tích tốt ở một môn mới được đặc cách vào lớp mũi nhọn.

Giáo viên chủ nhiệm cũng đặc biệt nhắc nhở cô: “Nếu các giáo viên khác đánh giá em không theo kịp tiến độ, trường hợp xấu nhất là suất của em sẽ bị hủy và thay bằng học sinh khác. Nhưng em cũng đừng áp lực quá, cứ coi đó là một trải nghiệm.”

Nam Tường thở dài, những lời này mới khiến người ta càng áp lực hơn. Giống như vô số chiếc lông vũ nhỏ bé đang mơ hồ quét qua đầu trái tim, không xua được mà mãi không hết, phiền không chịu được.

Không rõ là lo lắng hay mong đợi nhiều hơn, cảm giác đó cứ kéo dài cả ngày, chớp mắt đã đến giờ học buổi tối.

Thời gian trôi qua, sắc trời cũng đã đã tối.

Ánh trăng hòa cùng ánh sáng mờ ảo của đèn đường nơi sân tập đổ vào cửa sổ và hòa cùng ánh sáng trắng phía trên lớp học. Giống như một chiếc máy ảnh độ nét cao đã bật đèn flash chói nhất, vầng hào quang rơi xuống những tờ đề màu trắng giấy làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng.

Khi Nam Tường vào lớp, Giang Hoài Tự đang lười biếng dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn cô từ xa, gõ nhẹ bút trên bàn, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại hờ hững không gợn sóng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô bước tới muốn ngồi cạnh Giang Hoài Tự, nhưng trong lúc do dự một giây đã bị người khác cướp đi.

Hà Tuấn Dương ngồi xuống, vòng tay qua vai Giang Hoài Tự cười vui vẻ: “Haiz cậu thấy chưa, hôm nay vẫn giảng về đạo hàm, lát nữa so đáp án với tớ nhé.”

Nam Tường chỉ có thể bước thêm hai bước nữa và ngồi xuống phía sau họ. Cô nhìn quanh và thấy căn phòng đầy những khuôn mặt xa lạ. Lúc mới vào lớp, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, nhưng giờ thì họ đều đang bận làm bài tập, không ai để ý đến cô.

Giang Hoài Tự quay đầu, thấp giọng nói: “Có gì không biết thì hỏi tôi.”

“Được.” Nam Tường gật đầu, nhẹ giọng đáp.

“Trời trời trời, có phải tớ làm phiền rồi không.” Hà Tuấn Dương xoay người, dùng vai huých nhẹ vào vai Giang Hoài Tự, trong lòng không hiểu sao lại kích động, nhưng vẫn cố hạ giọng, “Tớ không biết ý tứ, hay là đổi chỗ nhé?”

Giang Hoài Tự đẩy tờ giấy ra trước mặt anh ta, lười biếng nói: “So đáp án của cậu đi, câu thứ nhất sai rồi.”

Hà Tuấn Dương thật sự im lặng, anh ta cầm tờ giấy lên xem xét cẩn thận, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Sai chỗ nào? Đáp án không phải vẫn như vậy sao? Chỉ là phương pháp sử dụng khác nhau thôi, cái của cậu….”

Lời còn chưa nói xong, Giang Hoài Tự đã gãi tai, tỏ vẻ không hứng thú: “Ừ, kệ đi, tớ cũng chưa đọc.”

Hà Tuấn Dương: ? ? ? Chưa đọc mà đã bảo tôi làm sai?

………

Lớp học chính thức bắt đầu.

Cái gọi là lớp mũi nhọn thực chất giảng là về các câu hỏi áp chót trong đề của các kỳ thi thử và thi đại học những năm trước, trong đó bao gồm câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng và câu hỏi lớn cuối cùng.

Chủ đề hôm nay là đạo hàm. Chỉ ngắn ngủi bốn mươi phút Nam Tường đã cảm thấy mỗi một giây như là một năm qua đi vậy.

Giữa chừng, lão Hách gõ phấn xuống bàn: “Thầy vừa ôn lại kiến thức cơ bản cho các em, bây giờ lật đến cuối tờ giấy, chúng ta cùng xem nhanh mười câu luyện tập.”

Nam Tường ngồi sau lưng Giang Hoài Tự, thấy trước khi vào lớp cậu đã làm xong năm câu hỏi, năm câu hỏi còn lại cậu đã làm xong trong hai mươi phút đầu lúc giáo viên giảng bài.

Giống như khi cô đến nhà cậu, sau khi đọc câu hỏi xong cậu sẽ suy nghĩ một lúc, xoay bút vài lần, đến khi có ý tưởng mới tính toán trên giấy nháp, xoẹt xoẹt vài nét, cuối cùng gõ nhẹ đầu bút xuống bàn, bài toán đã làm xong.

Quá trình này được lặp lại N lần, cuối cùng cậu ném cây bút lên bàn, ngả người ra sau, chân dang rộng đồng nghĩa với việc đã làm xong hết, tiếp theo rơi vào trạng thái ăn không ngồi rồi.

Chẳng qua không phải lúc nào cậu cũng im ỉm làm bài, cũng sẽ có lúc cậu ngước lên nghe giảng. Đây quả thực là phong cách của cậu, có thể làm hai việc cùng một lúc, chỉ lắng nghe những phần cậu thấy hữu ích.

Tiếp đó, cậu thậm chí còn cùng Hà Tuấn Dương so đáp án, sau đó lại thấp giọng tranh luận hồi lâu về một vấn đề nào đó.

Nam Tường dường như nhận ra mình đã mất tập trung đến mức nào, vậy mà đã bắt đầu quan sát hành động của cậu một cách chi tiết như vậy.

Nhưng cũng không thể trách cô được, không khoa trương mà nói những con số và ký hiệu trên bảng đen y như sách trời vậy, ngay cả cuộc đời của cô cũng không đến nỗi khó hiểu thế này. Những thứ như sự dịch chuyển điểm cực đại, tỷ lệ, phương pháp nhân tử Lagrange và ẩn số đều là những thuật ngữ mà cô chưa từng nghe đến, hơn nữa giáo viên còn giảng rất nhanh.

Chỉ riêng câu “Cái này đã nói rồi, bỏ qua” mà lão Hách nói đã không dưới mười lần.

Không phải cô bỏ cuộc, cho dù cô có muốn chăm chú nghe thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đã nói là làm bài tập, nhưng chưa đầy năm phút sau, mọi người trong lớp bắt đầu chụm đầu vào nhau rì rầm.

Lão Hách gõ cái thước vào bảng: “Ồn cái gì, làm xong hết rồi đúng không?”

Hà Tuấn Dương hét lớn: “Đã làm xong từ lâu rồi, vài câu trắc nghiệm thôi, không khó.”

Lão Hách ném một viên phấn vào người anh ta: “Mỗi em làm xong thôi, người khác chưa xong.”

“Không thể nào, chẳng lẽ chỉ có mình tôi và anh Tự vừa làm vừa nghe thôi sao.” Hà Tuấn Dương ngạc nhiên.

Lão Hách nhìn quanh, thấy phần lớn đều đã làm xong, tuy nhiên vẫn mắng một câu: “Lên lớp không nghe giảng còn cho là mình đúng phải không.”

“Không phải, có mấy định lý này thầy dạy không biết bao nhiêu lần rồi, vốn cũng chẳng khó.” Hà Tuấn Dương gãi đầu, “Nếu thật sự không được, cứ lặp lại một lần đáp án sẽ ra thôi.”

Nam Tường thầm nghĩ, lặp lại một lần là sao? Quy tắc L’Hôpital?

“Được rồi, còn ai chưa làm xong không?” Lão Hách nhìn mọi người, “Nếu tiến độ nhanh, chúng ta trực tiếp mời một người đứng lên trả lời.”

“Được ạ.” Dưới bục truyền đến vài câu đáp.

“Được, cho các em thêm mười phút nữa.” Lão Hách cúi đầu nhìn đồng hồ, ngồi xuống ghế. “Mười phút sau gọi tên lên bảng trả lời, thầy cũng nghỉ một lát.”

Lòng bàn tay Nam Tường đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, đừng nói mười phút làm mười câu, mười phút làm một câu chưa chắc cô đã trả lời ra được.

Bốn mươi phút trước đó như dài bằng một năm, mười phút hiện tại lại như một tia chớp chóng vánh qua đi.

Đầu bút nhẹ nhàng lướt trên tờ giấy rồi rơi xuống tai trêu chọc những dây thần kinh mỏng manh, ngay cả hơi thở cũng trở nên căng thẳng. Mười phút trôi qua, cô chỉ mới giải được câu hỏi đầu tiên, thậm chí còn chưa tìm ra công thức cho câu hỏi thứ hai.

“Có ai chưa làm xong không? Nếu có thì giơ tay lên.” Lão Hách đứng trên bục hỏi.

Các học sinh xung quanh đều lắc đầu.

Khuôn mặt và tay Nam Cường nóng bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô gần như không cầm nổi bút, do dự không biết có nên giơ tay lên hay không.

Nếu như giơ tay thì liệu có đánh giá cô không theo kịp tiến độ hay không?

Trong lúc do dự, lão Hách lên tiếng: “Được, vậy thì chúng ta bắt đầu từ nhóm Hà Tuấn Dương lên bảng viết phương pháp giải, mỗi người một câu.”

Nam Tường đếm trong lòng, đến lượt mình trả lời là câu hỏi thứ sáu.

Cô hít một hơi để bình tĩnh lại, cúi đầu thầm đọc câu hỏi: “Đã biết e mũ 1/x trừ lnx lớn hơn e cộng 1/x của a trừ x lần, với bất kỳ x nào nằm giữa 0 và 1, thì tập giá trị của số thực a là bao nhiêu?”

Note: Mấy đoạn toán này tớ dịch ngô lắm, xin cho gậy nhẹ nhàng thôi nhé.

“Gợi ý: Có thể bắt đầu từ góc nhìn về độ lồi của hàm, quy tắc L’Hôpital, phương pháp chia tỷ lệ bất đẳng thức, v.v.”

Nam Cường gần như nghi ngờ mình có phải người Trung Quốc không, rõ ràng mỗi chữ cái cô đều biết nhưng khi ghép lại với nhau không một chữ nào cô hiểu. Cô cúi đầu, cảm thấy có chút choáng váng, dòng công thức dường như trở nên mơ hồ bay phấp phới trong hư không.

Giang Hoài Tự quay đầu nhìn tờ đề của cô, nhíu mày, toàn bộ tờ giấy cơ bản là trắng tinh, câu hỏi đầu tiên chỉ viết được vài hàng chữ.

…………

“Bảng không đủ chỗ nên sẽ năm người lên một, năm câu đầu trước.” Lão Hách nhắc nhở.

Sau khi lên bảng, Giang Hoài Tự thì thầm với Hà Tuấn Dương: “Tớ làm câu đầu tiên.”

Hà Tuấn Dương liếc mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: “Câu đầu tiên dễ như vậy, đủ cho cậu biểu hiện không.”

Giang Hoài Tự cười thản nhiên: “Đây chẳng phải nhường câu số hai cho cậu sao, cậu tính cả nửa ngày, phải cho cậu biểu hiện chứ.”

Khi năm người trên bảng đều viết xong, Nam Tường vẫn không hiểu đề bài, lần đầu tiên sau một thời gian dài cô cảm thấy bực bội đến mức muốn khóc. Chẳng lẽ cô kém đến vậy sao, đến cả công thức cũng không tìm được, không biết nên đoán theo hướng nào.

Lão Hách nhìn mọi người: “Được rồi, các em làm từ câu sáu đến mười thì lên viết đi.”

Nam Tường tuyệt vọng, cô chuẩn bị nói thẳng với giáo viên mình không biết làm, cùng lắm là mất mặt trước những học sinh trường Chuyên này, kết quả tệ nhất là cô sẽ bị đuổi khỏi lớp mũi nhọn, thực lực không đủ cũng hết cách.

“Từ đã.” Lão Hách nhìn chằm chằm vào bảng đen, phát hiện có chỗ không đúng, “Em làm câu một đúng không Giang Hoài Tự, trên này không phải câu sáu à?”

Giang Hoài Tự đứng trước bảng đen không chịu rời đi, chỉ chờ câu nói này.

Cậu nở nụ cười, đầu tiên là cúi đầu nhìn xuống tờ đề sau đó nhìn lên bảng đen, dùng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình so sánh cả nửa ngày mới khẽ nói: “Ha ha ngại quá, em nhìn nhầm trang.”

Trong giọng nói thậm chí không hề có chút ngạc nhiên hay ăn năn nào.

Hà Tuấn Dương cúi người, bĩu môi: “Tớ thấy cậu không phải nhìn nhầm trang, tớ còn không hiểu cậu sao.”

Giang Hoài Tự nhướng mày: “Cậu hiểu tớ cái gì.”

Không lẽ bị phát hiện rồi.

Hà Tuấn Dương: “Cậu đang muốn khoe khoang thì có nên mới viết hẳn bốn phương pháp giải.”

Lão Hách nhìn bảng đen: “Được, em làm rất tốt. Vậy thì học sinh làm câu sáu đổi thành câu một.”

Nam Tường thở hắt một hơi.

Lúc lên bảng đi ngang qua cậu, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ.” Giang Hoài Tự mỉm cười, môi khẽ mở, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe thấy lướt qua tai, lưu lại cảm giác ấm áp.

“Câu đầu tiên cậu làm đúng rồi, yên tâm viết đi.”

…………

Sau giờ học, Nam Tường ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên ngoài tòa nhà giảng dạy.

Những đám mây buổi tối trên đường chân trời bị gió đêm thổi bay làm lay động ánh trăng, những vì sao ẩn hiện trong bóng tối.

Giang Hoài Tự ở lại lớp học để thảo luận với Lão Hách đến phút cuối cùng, sau đó mới đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy. Vừa ra ngoài, cậu đã thấy Nam Tường đang đợi mình, cậu cúi đầu mỉm cười, chậm rãi đi về phía cô.

Nhận thấy cô không vui, cậu ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói còn dịu dàng hơn cả ánh trăng: “Thật ra những câu hỏi này đều nằm ngoài chương trình học. Không biết cũng là chuyện bình thường, cứ từ từ.”

Nam Tường vẫn chưa hết bàng hoàng, trên môi hiện lên nụ cười khổ: “Tôi biết. Tôi chỉ đang thắc mắc câu hỏi áp chót cùng lắm chỉ chiếm mười điểm, tại sao lại có thể chênh lệch lớn như vậy chứ.”

Giang Hoài Tự đáp: “Ừ, mười điểm nhìn thì có vẻ chỉ một chút. Nhưng làm được hay không là sự chênh lệch trong tư duy toán học, là sự khác biệt giữa tay mơ và người được khổ luyện từ nhỏ.”

Nam Tường cười nhạt: “Ừ, càng khiến tôi tuyệt vọng hơn.”

Giọng nói của Giang Hoài Tự trầm hơn: “Tôi không có ý khiến cậu nản lòng, mà là muốn cậu nhận ra khoảng cách một cách rõ ràng và khách quan. Nếu muốn lấp đầy khoảng cách này thì cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.”

“Nhưng nền tảng của cậu rất tốt, hơn nữa học còn rất nhanh nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

“Ừ.” Nam Tường biết cậu đang muốn an ủi cô, nên vẻ mặt nửa tin nửa ngờ đổi chủ đề với, “Tôi chỉ tò mò một người thành công như cậu chưa từng thua cuộc sao?”

“Không phải.” Giang Hoài Tự cười, “Lúc nhỏ tôi luôn cảm thấy mình không bằng người ta, chiều cao không cao nhất, chạy cũng không nhanh nhất, ba mẹ cũng không tốt nhất, chỉ là sau đó tôi dần dần nghĩ thoáng hơn thôi.”

“Là nghĩ thoáng hơn hay là vì hiện tại cậu giỏi hơn người khác rồi?” Nam Tường hỏi.

“Phải so sánh sao?” Giang Hoài Tự nghiêng đầu cười, “Cứ nhìn Hà Tuấn Dương ngồi bên cạnh tôi lúc nãy xem, ba cậu ấy là Chủ tịch quận. Nếu cứ phải so sánh thì ở mọi khía cạnh luôn có thể tìm ra những điểm kém hơn người khác.”

“Nhưng như lời Dương Giang tiên sinh nói, nếu nhìn lên thì cảm thấy tự ti, nhìn xuống thì cảm thấy tự mãn. Chỉ khi nhìn thẳng về phía trước, bạn mới có thể thấy được con người thật của mình.”

“Không phải đã từng so sánh, mà là không so nữa.”

“Cậu nói những lời này gây thù chuốc oán quá.”

“Những gì tôi muốn khác với những người khác. Gia cảnh tốt và điểm số cao mà cậu thấy nói theo nghĩa rộng chính là có nhiều tiền có địa vị trong xã hội cao hơn, những thứ này đều là thành công theo nghĩa thế tục. Còn với tôi con đường đó quá eo hẹp. Sống một cuộc sống thú vị, đam mê và lắng nghe tiếng nói của trái tim mình mới càng quan trọng.”

…………

“Lạc đề rồi.” Giang Hoài Tự suy nghĩ một lát, “Những đề cơ bản cậu đã luyện tập ổn rồi, sau này mỗi ngày thêm một câu hỏi cuối cùng, tôi sẽ sắp xếp lại.”

Nam Tường mất tập trung, cô nhìn hình dáng rõ nét của cậu dưới ánh trăng, lẩm bẩm: “Sao cậu lại tốt với tôi như vậy?”

“Cậu phát hiện tôi tốt với cậu rồi à, tôi còn tưởng cậu không biết.” Giang Hoài Tự nhướng mày.

“Vì sao?”

“Không vì sao cả. Hôm tựu trường cậu đã xin tôi dạy cậu, đầu óc mất bình tĩnh thế là đồng ý. Nếu đã đồng ý thì phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

“Tại sao đầu óc mất bình tĩnh lại đồng ý?”

Cô quyết tâm tìm ra sự thật.

Muốn nhận được câu trả lời thế nào đây?

“Cậu nghĩ là vì sao?” Cậu hỏi.

Nam Tường cẩn thận trả lời: “Tôi nghĩ là vì tôi là gia sư của cậu, tuần nào tôi cũng đến nhà cậu. Cậu cảm thấy tôi nắm giữ bí mật của cậu nên đành phải đồng ý.”

“Cậu nghĩ vậy thật?” Giang Hoài Tự cười.

“Ừ.” Cô gật đầu.

Giang Hoài Tự khựng lại, yết hầu lên xuống: “Tôi tốt với cậu liên quan gì đến bí mật hay không.”

Gió đêm lướt qua mái tóc đen của cậu thổi tan ánh trăng, vẻ mặt cậu hiếm khi nghiêm túc, đôi mắt và lông mày vốn trong trẻo giờ được phủ một lớp bóng đêm u ám, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Nam Tường, đó là vì cậu.”

“Tôi mới nguyện ý.”