Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 30: Ghen tỵ thật.



“Vừa nãy cổ vũ tôi, cảm ơn nhé.”

Giang Hoài Tự băng qua đường băng, đi thẳng đến bục phát biểu, đứng trước mặt mọi người, dáng người cao lớn thẳng tắp, trên trán có vài giọt mồ hôi sáng bóng, khóe miệng mang theo ý cười.

Nam Tường không ngẩng mắt lên mà cúi đầu sắp xếp lại bản thảo trong tay, thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn, bản thảo đó không phải do tôi viết.”

“Người đọc là cậu, tôi coi đó là lời động viên.” Giang Hoài Tự cười, không né tránh mà nhìn chằm chằm vào đôi lông mày đang rũ xuống của cô. Lông mi cậu khẽ rung, phủ một lớp bóng lên mí mắt dưới của cô.

Mãi không ngẩng đầu nhìn cậu có ý gì?

Vừa rồi cậu và Lâm Lạc đều là người chạy ở đường truyền gậy cuối cùng, thời khắc mấu chốt nhất, không cổ vũ cho nam sinh trong lớp mình mà đi cổ vũ cho cậu, bây giờ biết xấu hổ rồi?

Giang Hoài Tự cười, lười biếng kéo cổ áo, vài giọt mồ hôi chảy xuống yết hầu nhô ra, chậm rãi chui vào cổ áo, sau đó biến mất không thấy.

“Cậu vẫn là nên cảm ơn nữ sinh khối chúng ta thì hơn.” Cuối cùng cũng sắp xếp bản thảo xong, Nam Tường đứng dậy, không nhìn cậu, tầm nhìn rơi vò yết hầu đang lên xuống của cậu khiến trái tim cô loạn nhịp.

Cô nuốt nước bọt, giơ tay che tầm nhìn của mình lại, lắc tập bản thảo dày cộp trong tay trước mặt cậu.

Tiếng sột soạt của những tờ giấy là bằng chứng rõ ràng: “Gửi cả hàng trăm lá thư, không muốn cũng sẽ đọc đến cậu.”

Ghen tỵ thật sao?

Giang Hoài Tự cúi đầu, cười càng thêm vui vẻ, hiếm khi nghe được ẩn ý trong lời nói của cô.

Mây kéo đến, ánh sáng và bóng tối hòa quyện, bầu trời nhuộm những lớp màu xanh trắng, mặt trời ẩn mình trong đó.

Nhiệt độ giảm vài độ, gió vẫn thổi, lá cây vẫn xào xạc.

“Đúng rồi, áo khoác trả lại cho cậu, cảm ơn.” Nam Tường rùng mình, sau đó nhớ ra quay lại, nhặt bộ đồng phục học sinh trên lưng ghế, nhét vào trong lòng Giang Hoài Tự.

“Vừa nãy có lạnh không?” Cậu hỏi.

Nam Tường liếc mắt sang một bên: “Vừa nãy mặt trời có ló nên không mặc mấy.”

“Ừ.”

Thật sao, ngay sau khi băng qua vạch đích, cậu quay lại nhìn cô thấy rõ ràng cô vẫn đang mặc.

Giang Hoài Tự khoanh tay, gật đầu tỏ vẻ hứng thú, đáp lời.

Tô Bối Bối vẫn luôn lặng lẽ ăn dưa bên cạnh từ lâu, nghe vậy, cô ấy không nhịn được nói thêm: “Nam Nam, không phải cậu vừa nói là sắp chết cóng rồi sao? Giờ không lạnh nữa?”

Nhìn thế nào thì cũng thấy tâm trạng của Giang Hoài Tự rất tốt, khóe miệng gần như cười đến tận mang tai, chỉ có Nam Nam vẫn còn ngượng ngùng.

“Ừ, không lạnh nữa rồi.” Nam Cường căng da đầu vừa trả lời xong, gió lại thổi qua, váy cô tung bay trong gió, cô lập tức run rẩy trước mặt mọi người, khịt mũi không chút kiêng nể.

Tô Bối Bối nghĩ thầm, trời ơi, còn bảo không lạnh không mặc mấy. Nhiều áo như vậy mà chỉ chọn áo của cậu ấy để mặc, vừa nãy gió thổi còn quấn chặt như vậy.

Cô ấy định vạch trần, nhưng lại thấy Giang Hoài Tự không nhịn được cười cúi đầu, giơ tay lên, lại trùm bộ đồng phục lên đầu Nam Tường. Áo cộc tay của bản thân bị cơn gió dữ thổi tung, khe hở dưới cánh tay quá lớn đến nỗi gần như để lộ cả lưng.

Có lẽ là sợ bị hở nên cậu kéo chặt quần áo, mồ hôi vừa chạy đã tan hết, cánh tay cậu xuất hiện một lớp hơi lạnh.

Dù vậy, cậu vẫn cố nói thêm: “Không sao tôi không lạnh, cậu mặc thêm chút nữa đi.”

“Cậu lạnh đến mức nổi cả da gà da vịt rồi.” Hàm răng Nam Tường va vào nhau lập cập, cô đẩy đồng phục về phía cậu: “Nếu thật sự bị ốm thì trách nhiệm này tôi chịu không nổi đâu.”

Okk, bạn đến tôi đi, đưa đưa đẩy đẩy mới thành một vở kịch hoàn chỉnh.

Tô Bối Bối khéo léo làm động tác kéo khoá miệng, hai người tiếp tục.

Bành Nguyện là người đầu tiên không chịu nổi, mở miệng cà khịa: “Chỉ là đồng phục học sinh thôi mà, hay là hai cậu mặc chung?”

Hoặc là cậu ôm cậu ấy cũng được, như thế không ai bị lạnh nữa, chỉ sợ hai người nóng chếc thôi.

Hai người phía trước nghe vậy nhìn nhau hai giây, không phản ứng gì, tiếp tục đưa đẩy.

Thấy không ai chú ý tới mình, Bành Nguyện “vèo” một tiếng mở khóa đồng phục, chính trực cởi ra rồi mặc vào cho Giang Hoài Tự, đệm đao cho huynh đệ: “Thế này đi, cậu mặc của tớ. Da tớ dày chịu lạnh được.”

“Được.” Giang Hoài Tự không chút do dự, thậm chí còn sợ Bành Nguyên đổi ý, lập tức mặc tay áo vào, kéo khóa đồng phục lên tận cùng, bọc bản thân thật chặt.

Bành Nguyện im lặng: Tên nhóc này được lắm, đúng là huynh đệ.



“Đúng rồi, hai tuần cậu không đến nhà, bà nội cứ nhắc cậu mãi.” Thấy Nam Tường mặc đồng phục của mình, Giang Hoài Tự hài lòng, lười biếng cười hỏi: “Cậu nói chuyện gì với bà vậy, chỉ gặp nhau vài lần mà bà nhớ mãi không quên cậu.”

Nhắc đến bà, Nam Tường luôn cảm thấy có lỗi, cô cười nói: “Đã bao giờ nghe nói người xinh đẹp thì luôn dễ được lòng người già trẻ nhỏ chưa.”

“Được, hiểu rồi.” Giang Hoài Tự gật đầu, giả vờ thản nhiên: “Mấy ngày nữa cậu có thời gian không? Cùng tôi đi chọn quà cho bà nội, bà sắp đến sinh thần 70 rồi.”

Đây có được coi là hết chuyện tìm chuyện không?

Kể từ câu “Tôi nguyện ý” lần trước, do cậu quá hấp tấp nên mới nhịn không được để lộ một nửa cảm xúc thật của mình, kết quả là bị phớt lờ tận hai tuần.

Sau này trước khi nói phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

“Hắt xì!”

Đang lúc suy nghĩ thì một trận gió thổi qua, Giang Hoài Tự không nhịn được hắt xì hai cái, cậu quấn chặt quần khoác, sụt sịt hai cái.

“Có phải ai nói xấu sau lưng cậu không?”

Nam Tường nhìn chằm chằm vào chiếc mũi đỏ của bình luận, sau đó quay lại, nghĩ rằng mình cũng là một nửa thủ phạm, vì vậy cô vội vàng nói thêm: “Cậu có biết không, hắt xì một cái là mắng, hai cái chứng minh có người đang nhớ cậu.”

“Cho nên hiện giờ có người đang nhớ tôi?” Giang Hoài Tự hơi nhướng mày.

Có cần vui vẻ vậy không? Nam Tường liếc cậu một cái: “Ừ, có lẽ là nhóm em trai em gái vừa viết bài cổ vũ nhớ cậu.”

Trong lòng Giang Hoài Tự thầm nghĩ, tám phần mười ăn giấm rồi.

Cậu cúi đầu, không nhịn được cười, lông mày cong lên, nụ cười gần như trào ra khỏi mắt.

Nam Tường thấy mình không chịu nổi vẻ mặt đắc ý của cậu nên từ bỏ việc nói những lời tốt đẹp, nghiêm túc gật đầu: “Tuy nhiên trường hợp này của cậu lại khác.”

Giang Hoài Tự tò mò ngẩng đầu: ?

Sau đó, cậu nghe thấy Nam Tường bình tĩnh nói: “Khả năng là cả hai người đều đang mắng cậu.”

………………

Thời gian hẹn cùng nhau mua quà cho bà nội là vào trưa thứ sáu.

Trường Chuyên quy định buổi trưa thứ sáu hàng tuần học sinh có thể rời trường, nhưng học sinh lớp 12 đều vì tiết kiệm thời gian đều lựa chọn ăn ở căng tin, không ai ra ngoài.

Khu thương mại Tri Hạ Lý cách trường học không xa.

Trên đường đi có rất nhiều học sinh lớp dưới, mọi người đều nói cười rôm rả,  và Nam Tường đi cạnh nhau, hòa lẫn vào đám đông, trái lại không quá bắt mắt.

Vừa đến trung tâm thương mại, cô đã bị mùi lẩu và đồ nướng nồng nặc chào đón. Nam Tường ngước mắt lên, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc trong một nhà hàng lẩu cách đó không xa.

Ánh mắt chạm nhau, cả hai đều sửng sốt.

Tống Vãn Nhu hẳn cũng nhìn thấy Nam Tường, sắc mặt cô ấy rõ ràng cứng đờ, ngồi trên ghế do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn giơ tay vẫy chào bọn họ.

Ánh mắt cô ấy ở rất xa, nhưng vẫn luôn dừng lại ở trên người Giang Hoài Tự. Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Nam Tường lập tức hiện lên bài phát biểu cổ vũ được đọc trong đại hội thể thao hai ngày trước.

Một cảm xúc không rõ ràng dâng lên trong lòng cô, đồng tử cô co lại, vô thức lùi lại một bước, cong những ngón tay đang rủ xuống.

Lời chào chắc không phải gửi đến cô đâu nhỉ.

Nam Tường lùi lại một bước, tránh xa Giang Hoài Tự, để lại một câu: “Cậu đi chào họ trước đi, tôi đói rồi, muốn đi mua bánh đậu đỏ ăn.”

Giang Hoài Tự đứng tại chỗ, nhìn cô bước nhanh chân như đang cố tránh cái gì mà không hiểu gì.

Tống Vãn Nhu như thế nào cậu không để ý quá nhiều, thay vào đó lập tức nhìn thấy Lâm Lạc đang ngồi ở góc quán lẩu.

Trong lòng Giang Hoài Tự đột nhiên dâng lên một luồng lửa giận, ánh mắt tối sầm lại, không nhịn được nắm chặt nắm đấm.

Sợ bị hiểu lầm đến vậy sao?

………..

Gặp lại trong trung tâm thương mại đã là nửa giờ sau.

Trong cửa hàng McDonald’s, Nam Tường há miệng cắn một miếng bánh hamburger lớn, cô nhai chậm rãi, tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhận ra việc bản thân đột nhiên bỏ lại người kia thực sự quá đáng.

Lúc này Giang Hoài Tự đứng bên cạnh bàn của cô, vẻ mặt hung dữ, phủ bóng lên người cô, cậu kéo khóe miệng, ngoài mặt giả vờ tươi cười nói: “Không phải muốn ăn bánh đậu đỏ sao? Sao đổi thành hamburger rồi?”

Cảm nhận được cơn giận của cậu, Nam Tường nuốt nước bọt, giọng điệu dịu xuống: “Người xếp hàng bên kia đông quá, thế nào cũng phải mất 15 phút, tôi không được.”

“Vậy sao, không chỉ 15 phút.”

Giang Hoài Tự hừ lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô rồi sửa lại: “Hơn nửa tiếng mới đúng.”

“Sao cậu biết?” Nam Tường chỉ vào chỗ ngồi đối diện, nhẹ giọng nói: “Bỏ đi, cậu ngồi xuống trước đã.”

Giang Hoài Tự kéo ghế ngồi xuống, ném túi giấy trong tay lên bàn, mở bao bì, hương đậu đỏ ngọt ngào từ bên trong tràn ra, còn đang bốc hơi nóng: “Tôi không tìm thấy cậu, nhắn tin cũng không trả lời nên chỉ đành đến cửa hàng đó đợi.”

Cậu không vui nói: “Cứ đứng mãi nên mua về cho cậu luôn.”

“Nể mặt ăn thử một cái đi?” Cậu đẩy túi giấy về phía Nam Tường, chỉ chừa lại một bên mặt cho cô. Môi cậu mím thành một đường thẳng, vẫn còn khó chịu.

Mùi đậu đỏ thơm đến nỗi làm Nam Cường ngất ngây, cô giơ bàn tay nhỏ tội lỗi của mình ra lấy một ái, hơi ấm từ vỏ đậu truyền qua đầu ngón tay, khiến cô cảm thấy ấm áp.

Cô cắn một miếng, ngửi thấy mùi sữa nồng nặc, cô thở một hơi, nói không rõ: “Xin lỗi nhé, tôi dùng hết rồi dữ liệu di động.”

Học sinh ngồi trong cửa hàng McDonald’s không ít, người người chen chúc nhau rất náo nhiệt. Không khí tràn ngập mùi thơm giòn của gà rán và khoai tây chiên, hơi nóng bốc lên, xông vào chóp mũi, k.ích t.hích vị giác, Giang Hoài Tự không khỏi cảm thấy yết hầu của mình lăn xuống.

“Sợ cậu ăn lẩu xong vẫn còn đói nên tôi mua cho cậu một cái hamburger.” Nam Tường thấy cậu đã đói, mỉm cười đẩy đĩa của mình về phía cậu: “Nhưng nếu cậu chưa ăn lẩu thì khoai tây chiên và gà viên cũng cho cậu luôn, tôi chưa đụng đến đâu.”

Bụng Giang Hoài Tự đã đói cả sôi lên, cậu liếc nhìn cô, thầm nghĩ như vậy còn tạm được, liền cầm lấy bánh hamburger cắn một miếng lớn như để ph.át ti.ết.

Nhai mãi cậu cũng nhớ ra vấn đề, thở một hơi ngước mắt hỏi cô: “Từ đã, sao cậu nghĩ tôi sẽ bỏ lại cậu để đi ăn lẩu với họ?”

“Bởi vì tôi thấy Hà Tuấn Dương cũng ở đó. Cậu không phải rất thân với họ sao.”

“Dựa theo logic này, chẳng phải cậu cũng nên đi với Lâm Lạc sao…”

“Nhìn này.” Giang Hoài Tự còn chưa nói xong, Nam Tường đã ngắt lời cậu.

Không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ giương cung bạt kiếm này, cô không tiếp tục chủ đề này nữa, lấy một túi quà từ trong túi ra đưa cho cậu.

Nam Tường chỉ vào gói quà ý bảo cậu mở ra: “Tôi vừa mua cho bà nội một chiếc khăn quàng cổ, trên đó ghi là gợi ý dành cho người cao 1m7 trở lên.”

Lời bị nhét trở lại cổ họng, Giang Hoài Tự khó hiểu, nhíu mày thắc mắc: “Khăn quàng cổ còn có gợi ý chiều cao?”

Nam Tường gật đầu: “Ừ, bà nội với tôi cao gần bằng nhau, theo gợi ý này chắc không đeo được rồi.”

Sau đó, cô tiếp tục hỏi, cúi xuống hỏi một cách nghiêm túc: “Cậu cao 1m7 không?”

“Cậu hỏi câu này là muốn tức chết tôi đúng không?” Vừa rồi bị cô tránh hiềm nghi thì thôi đi, giờ đây lại không hiểu sao bị chuyển chủ đề, còn hỏi cậu những câu hỏi không duyên cớ này.

Giang Hoài Tự tâm trạng vốn đã không tốt, giọng điệu tràn đầy mỉa mai, nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng từ từng chữ nói: “Cậu không nhìn ra tôi không được 1m7 sao.”

Ừmmm, phản ứng của nam sinh đối với chiều cao đều mạnh thế sao?

“Chắc chắn là có, tôi chỉ xác nhận lại thôi.” Nam Tường xua tay, tò mò hỏi: “Cậu cao bao nhiêu?”

“Muốn chính xác sao?” Cậu vẫn không vui, quay đầu đi.

“Ừ.”

Giang Hoài Tự: “185.3.”

Nam Tường: …Không cần phải chính xác như vậy đâu.

“Còn cậu?” Cậu quay đầu lại hỏi.

“163.”

Nam Tường cúi đầu, cắn thêm một miếng vỏ bánh đậu đỏ, vị ngọt ngào khiến cô bất giác cười lên: “Thật thú vị.”

“Có gì thú vị?” Suy nghĩ của cô thay đồi xoành xoạch làm Giang Hoài Tự nảy số không kịp.

Dường như khi phát hiện cậu không đi ăn lẩu, tâm trạng của Nam Tường giống như đang ngồi trên một khinh khí cầu bảy sắc cầu vồng, lơ lửng lắc lư thay đổi 180 độ, đến lời cũng nói nhiều hơn.

“Thế giới này quả nhiên không tồn tại đàn ông cao 1m7 đến 1m79. Em trai tôi cao 1m77 nhưng ra ngoài luôn bảo mình cao 1m8.”

“Từ lúc nó 1m72 đã bảo mình cao 1m8 rồi. Người cao hơn 1m8 hận không thể báo hết mấy số nhỏ đằng sau.”

“Cậu có nghĩ nếu khăn quàng này dán nhãn dành cho trên 1m8 có phải sẽ bán chạy hơn không, đàn ông 1m6 đến 2m đều sẽ tranh nhau mua.”

Giang Hoài Tự nhướng mày coi như phụ hoạ theo: “Phát hiện ra cơ hội kinh doanh mới?”

Cậu còn chưa hoàn hồn lại nghe Nam Tường nói một câu nhẹ bâng, rất có khí phách: “Được, vậy khăn này tặng cậu.”

“Tặng tôi?”

Giang Hoài Tự kinh ngạc ngẩng đầu: “Tùy ý vậy sao?”

Cậu cúi đầu nhìn, thậm chí còn là màu xanh.

Xanh đến không thể xanh hơn được nữa.

Mẹ nó ám chỉ ai đấy.