Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 32: Tay súng nhanh.



Giang Hoài Tự tự biết cậu ta miệng chó không thể khạc ra ngà voi, nên liếc cậu ta một cái: “Coi như tớ xin cậu, não cậu có thể nhét tý có ích được không. Phục cậu sát đất.”

“Đừng giả vờ, anh em hiểu cậu, yêu thầm là như vậy đấy.” Bành Nguyện đi tới vòng tay qua cổ Giang Hoài Tự, tay kia cầm hộp khăn giấy của cậu, vẻ mặt gian xảo như thể đã nắm hết chứng cứ: “Đây này, khăn giấy dạo này hết nhanh thế này cơ mà.”

“Mẹ nó đến cả khăn giấy nhà tôi cậu cũng phải ngó nghía?” Giang Hoài Tự dùng sức đẩy cậu ta ra. Bị phiền không chịu nổi, hai chữ ghét bỏ thiếu điều viết lên mặt cậu, bực bội nói: “Không biết còn tượng cậu yêu thầm tớ.”

Nói xong cậu lại khịt mũi hai cái, ngửa đầu dựa lưng vào ghế sofa, lúc nói còn có chút giọng mũi cực kỳ đáng thương: “Tớ cmn bị cảm lạnh.”

………..

Ngã xuống ghế sofa, Giang Hoài Tự chợt nhớ tới vừa nãy Bành Nguyện có nói đến chuyện Nam Tường theo dõi Weibo của cậu. Cậu cúi đầu lướt điện thoại muốn kiểm tra đối chứng, không biết có phải dữ liệu lớn đang theo dõi hay không mà vừa mở Weibo ra, bài đầu tiên trên newfeed gợi ý lại là liên quan đến bệnh phấn trắng, cách điều trị xuất tinh sớm,…

“Đệt.” Cậu thấp giọng chửi thề một tiếng, muốn ấn vào “Không hứng thú” nhưng tìm mãi không thấy mà ngược lại lỡ tay ấn nhầm nút thích.

Đương nhiên là bản thân cậu không phát hiện ra.



Buổi trưa hôm đó, khi đang ăn trưa ở căng tin, Giang Hoài Tự cầm một bát cháo nóng nhấp hai ngụm rồi lại khịt mũi hai cái, bộ dáng bệnh nặng vô phương cứu chữa.

Đêm qua bị những lời phát ngôn mê hoặc của cô k.ích thí.ch đến bốn giờ sáng mới chớm ngủ nên bệnh tình càng thêm nặng hơn.

Bên kia bàn, Bành Nguyện tràn đầy năng lượng ăn ngấu nghiến từng miếng cơm lớn, tay kia cầm điện thoại, ngón tay vuốt màn hình, nhìn thấy gì đó, ánh mắt chợt khựng lại rồi đột nhiên cười toe toét vui sướng.

“Hahaha Giang Hoài Tự cậu bị gì vậy, đến cái này cũng like.”

Bành Nguyện đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Giang Hoài Tự, cậu híp mắt nhìn kỹ. Đệt, kia chẳng phải là bài viết cách điều trị xuất tinh sớm ban sáng sao.

「 Vừa chạy đã đến đích, trong cuộc đua nhân sinh mà bạn vẫn đang làm một “tay súng nhanh” ư? 」

Ba chữ “tay súng nhanh” như được phóng đại vô hạn kí.ch th.ích mạnh đồng tử của cậu, Giang Hoài Tự mở to mắt không thể tin được: “? ? ? ? ? Tớ like cái này?”

Cậu lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra, cũng không quên ngẩng đầu hỏi một câu: “Người theo dõi tớ có thể nhìn thấy những bài tớ like không?”

“Có thể, tớ chẳng phải là người theo dõi cậu à.” Bành Nguyện đã cười đến đứt hơi, vẫn đang thưởng thức bài quảng cáo: “Hahahahahaha quảng cáo này làm tớ cười muốn chết, gì mà ‘quán quân chạy rút nước 100m’, ‘Phương pháp điều trị bằng thuốc Đông y, vừa an toàn lại hiệu quả, khiến bạn tạm biệt tay súng nhanh’.”

“Đệt, chẳng trách.” Giang Hoài Tự bỏ điện thoại xuống, tư duy quay ngược lại quá khứ.

Chẳng trách hôm nay lúc tập thể dục buổi sáng Nam Tường dùng ánh mắt là lạ nhìn cậu, bảo cậu đừng giấu bệnh sợ thầy, nếu thực sự không có cách nào khác thì uống thuốc Đông y điều trị, chăm sóc sức khỏe.”

Điện thoại rung lên, vừa đúng lúc Nam Tường gửi một tin nhắn.

Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Cậu đang ở đâu, uống thuốc Đông y không? 」

Thuốc Đông y gì?

Có lẽ vì virus cảm lạnh làm nóng hỏng cả não, trong đầu Giang Hoài Tự chỉ nghĩ đến thuốc Đông y tạm biệt tay súng nhanh kia. Trong lúc hỗn loạn, cậu điên cuồng gõ phím gửi một tin nhắn.

Đại thiếu gia cô đơn và rực rỡ: 「 Không cần, cậu yên tâm, phương diện đó của tôi không có vấn đề gì. 」

Bành Nguyện bên cạnh liếc nhìn màn hình, không nhịn được vỗ đùi cười: “Hahahahahaha cmn phương diện đó không có vấn đề gì, cậu đây là giấu đầu hở đuôi, muốn đậy càng lộ.”

………..

Có khéo không, trong căng tin, Nam Tường vừa hay đi ngang qua bàn của Giang Hoài Tự lúc đang đi trả khay cơm.

“Thật trùng hợp, tôi vừa gửi cho cậu tin nhắn đã gặp nhau.” Bước chân cô dừng lại đứng bên bàn cậu, cúi đầu cười: “Tôi mang cho cậu thuốc Đông y chữa cảm.”

Đột nhiên gặp Nam Tường, Giang Hoài Tự không biết là nên vui hay nên buồn. Vẻ mặt phức tạp, ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi: “Cậu nói thuốc Đông y gì cơ?”

“Thuốc chữa cảm.” Nam Tường nói như điều đương nhiên, hai tay cầm đĩa, quay đầu nhìn Tô Bối Bối: “Bối Bối cậu giúp tớ lấy với. Thuốc ở trong túi áo tớ, tớ hết tay rồi.”

Tô Bối Bối ngoan ngoãn nghe lời, từ trong túi cô lấy ra điện thoại, lại lấy thuốc đưa đến trước mặt Giang Hoài Tự, sau đó còn không quên chớp mắt, ghé sát vào tai Nam Tường, vô cùng hứng thú nói nhỏ: “Sao cậu quan tâm người ta vậy Nam Nam?”

Nam Tượng hạ thấp âm thanh: “Tớ thấy nước mũi cậu ấy cứ chảy mãi, sắp đếnkỳ thi giữa kỳ rồi, không khéo bị lây nhiễm mất.”

Giang Hoài Tự không có thời gian để ý đến thuốc, cậu ngoảnh đầu nhìn Bành Nguyện, không còn gì để lưu luyến: “Tin nhắn đã gửi hai phút còn có thể thu hồi không?”

Chờ trả lời, gấp lắm.

Chưa đợi được câu trả lời, cậu lại nghe thấy giọng nói tròn vành rõ chữ rung chuyển không khí trong phạm vi vài mét của Tô Bối Bối: “Nam Nam. Giang Hoài Tự gửi tin nhắn cho cậu nè!”

“Hả?” Nam Tường hỏi.

Trong tay Tô Bối Bối vẫn cầm điện thoại của Nam Tường, cô ấy chưa kịp trả lại, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, đọc to từng chữ một: “Cậu ấy bảo cậu yên tâm, phương diện đó của cậu ấy không có vấn đề.”

Giang Hoài Tự: Tôi thật biết cảm ơn.



Trời ngày thu mây trôi giạt lênh đênh.

Bên ngoài cửa sổ phòng thi, những đường gân của lá bạch quả hiện rõ màu vàng óng trên cành giống như dấu vân tay của lá.

Gió thu thổi qua khiến những cánh quạt nhỏ đung đưa trong gió, âm thanh xào xạc giống như tiếng tim đập nhỏ bé, ngân nga trong không khí.

Kết quả thi giữa kỳ được công bố, Nam Tường tăng hơn 100 hạng trực tiếp ọt vào top 100 của khối, mà top 100 trường Chuyên cơ bản đều là điểm chuẩn của Thanh Bắc.

Đây được xem như tốc độ tiến bộ chưa từng có. Phải biết rằng muốn trở nên nổi bật giữa những học sinh xuất sắc là chuyện khó khăn nhường nào, muốn vượt qua thiên tài không những chỉ trở thành thiên tài mà là trước sức mạnh tuyệt đối, phương pháp và tâm lý sẽ trở thành bước ngoặt. Ngay cả Lão Hạo cũng không khỏi cảm thán: “Đứa nhỏ này thật sự rất vững, đối mặt với đối thủ mạnh thì càng mạnh hơn, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy có lẽ sẽ trở thành hắc mã.”

Ở trường Bồi Dưỡng, điểm của Nam Tường càng là nổi bật, cao hơn người đứng thứ hai 60 điểm.

Tiếng Anh của cô vẫn vững chắc đứng vị trí đầu tiên. Điều làm cô ngạc nhiên nhất là điểm Toán và khoa học tự nhiên cũng đã cải thiện rất nhiều. Bình thường điểm Toán của cô không bao giờ vượt quá 135, nhưng lần này được hơn 140 điểm.

Nhìn một loạt ảnh trên bảng danh dự, trong lòng Nam Tường nong nóng, lần đầu tiên cảm thấy có thể sánh vai cùng cậu là chuyện đáng tự hào.

Coi như không uổng công cô chăm chỉ nỗ lực suốt hai tháng, nhưng cũng phải kể đến phần lớn kết quả này đều nhờ vào công lao của Giang Hoài Tự.

Nam Tường nhớ lại chuyện ngày hôm qua——

“Hôm nay chúng ta sẽ nói về những câu sai trong đề thi tháng đợt trước. Tôi đã giảng cho cậu rồi, cậu tiếp thu xong thì giảng lại cho tôi nghe.”

Giang Hoài Tự ngồi trước bàn vẽ, ánh mắt chăm chú nhìn bàn vẽ, bút lông không ngừng lướt qua lướt lại: “Nếu có thể giảng lại được thì coi như cậu đã nắm vững kiến thức này, tôi vừa vẽ vừa nghe cậu.”

Ánh dương tràn vào phòng khiến căn phòng sáng bừng, trong không khí hiện lên vài hạt bụi mịn lơ lửng.

Nam Tường giơ bài kiểm tra lên, hắng giọng: “Câu hỏi này yêu cầu tìm tập giá trị tham số của một bất đẳng thức hàm số luôn đúng, có thể sử dụng phương pháp tách biến hoặc chứng minh bằng phép phản chứng.”

Nói được nửa chừng, cô nhíu mày, mỉm cười nói: “Cậu đợi chút nhé, bị bí rồi. Tôi nghĩ thêm một lúc.”

“Không sao, không vội.” Giang Hoài Tự cũng cười.

“Lần trước cậu hai phương pháp đó tôi đã nghe hiểu, nhưng cứ không có cách nào biểu đạt thành lời, không suy luận ra được.” Biểu cảm của Nam Tường trở nên nghiêm túc hơn: “Đối với vấn đề này, cách nhanh nhất là sử dụng quy tắc L’Hôpital. Chỉ cần sử dụng nhiều lần cho đến khi tìm thấy giới hạn là được. Sau khi tính ta biết rằng đáp án là a nhỏ hơn bằng 2.”

Giang Hoài Tự gật đầu, thêm vài nét vào bức tranh: “Ừ, câu này là câu hỏi trắc nghiệm, đúng là làm lướt một cái là nhanh nhất.”

“Nhưng nếu đây là câu hỏi cuối cùng thì không lướt được.” Cậu đặt cây vẽ xuống, cầm tờ giấy kiểm tra lên viết vài dòng chữ phiêu dật lên tờ giấy rồi đưa cho Nam Tường: “Câu này sử dụng phương pháp tách biến vừa nêu sẽ nhanh hơn, nhưng giá trị cực đại của bài toán này có xu hướng vô cực, do đó rất khó để tìm phạm vi của hàm sau khi tách. Tý nữa cậu có thời gian có thể xem xem cách giải.”

Nam Tường nghiêm túc ghi chép: “Cảm ơn, tôi nghiên cứu thêm một lát, xem xong sẽ giảng lại cho cậu, cậu cứ coi như nghe BGM là được.”

“Có phải giảng cho người khác nghe hiệu quả tốt hơn không, có thể coi là củng cố.”

Nam Tường thừa nhận: “Ừ, tức khắc biết được mình không quen thuộc với kiến thức nào.”

Giang Hoài Tự đáp một tiếng: “Việc giảng lại cho người khác nghe những điều mình học được nhìn có vẻ lãng phí thời gian nhưng thực ra lại rất hiệu quả, có thể giúp bản thân sắp xếp lại tư duy lấp đầy những khuyết thiếu.”

“Phương pháp này được đề cập trong phương pháp học tập của Feynman. Cậu không nhất thiết cứ phải giảng lại cho tôi, cậu cũng có thể giảng cho Tô Bối Bối nghe. Giảng thành công một câu hỏi còn có thể giúp cậu tự tin hơn, đỡ cho lúc nào cũng cảm thấy mình không giỏi toán, cũng có thể là một cách trá hình để giải tỏa căng thẳng.

Cuối cùng, cậu tổng kết lại bằng một nụ cười trong mắt: “Mặc kệ thế nào thì đây cũng là ngày cuối cùng trước kỳ thi. Trạng thái hôm nay của cậu tốt hơn rất nhiều so với ngày đầu đến đây.”

Ánh sáng chiếu lên mái tóc Nam Tường, đôi mắt cô sáng lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Ừ, bởi vì gặp được cậu nên mới cảm thấy yên lòng.”

Chiếc bút lông khẽ khuấy động trong nước, tiếng nước nhỏ giọt vừa vặn át đi tiếng động, Giang Hoài Tự không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi: “Gì cơ?”

Nam Tường lắc đầu, trên môi nở nụ cười.