Gần trưa.
Cành lá bạch quả bên ngoài cửa sổ khẽ đung đưa, ánh sáng chiếu từ trên xuống dưới qua các đường gân lá. Vầng quang phản chiếu, những chiếc lá trông giống như những cụm cánh bướm vàng run rẩy vỗ cánh rõ nét.
Trong gió, tấm lưới cửa sổ mỏng đến mức trong suốt, khi nó rung nhẹ, những sợi ánh sáng rải rác tràn ngập toàn bộ lớp học.
Tầm nhìn Nam Tường chạm vào ánh mắt cậu trong vắt như nước, nhìn kỹ hơn, trong đó lại có gợn sóng nhỏ.
Đúng lúc đó “bang” một tiếng, vó thứ gì đó trong tim đột nhiên vỡ tan, giống như một viên đá lạnh đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng chói lóa, sự bình tĩnh mà cô vẫn duy trì cho đến bây giờ đã tan vỡ trong nháy mắt.
Trong sự thở d.ốc của cậu, cô đọc hiểu hàm ý trong đó.
Tiếng thì thầm dưới bục giảng ngày một to hơn, dày đặc đến nỗi không thể kiềm chế được nữa.
“Thì ra là lớp trưởng…. Vương Húc.”
“Vậy tại sao người hứng đạn lại là Nam Tường, quá là thảm, tôi đã bảo không thể là cậu ấy mà.”
“Cậu biết mà, người nổi tiếng thì nhiều gièm pha.”
“Giang Hoài Tự đến làm gì vậy, đến xem trò cười trường Bồi Dưỡng chúng mình sao?”
“Người ta cần phải vậy không… Cậu không để ý người ta cứ nhìn chằm chằm vào ai kia kìa.”
“Thông báo kỷ luật có hay chưa cần em phải đến thổi còi báo cáo à.” Sắc mặt lão Hách biến đổi, không kiên nhẫn hất tay về phía cửa: “Mau về lớp đi.”
…………….
Trong giờ nghỉ trưa, tại căng tin, Nam Tường cúi đầu ăn bữa trưa.
Giang Hoài Tự cũng không trành lời gièm pha tay cầm đĩa ngồi xuống đối diện cô, chống cằm trên tay nhìn cô: “Lại ăn cơm trộn, hôm nay không khổ nữa?”
Nam Tường ngước mắt lên, không nhịn được cười, nhưng vẫn kéo khóe môi để giữ thể diện, gật đầu: “Ừ, vừa ngọt vừa thơm.”
Giang Hoài Tự vừa định nói chuyện thì Bành Nguyện đã đưa tay xúc một miếng cơm to nhét thẳng vào miệng cậu: “Không phải cậu ăn cơm trộn theo người ta sao, tự mình nếm một miếng là biết ngay ấy mà.”
Bị Bành Nguyện đút một miếng cơm to, Giang Hoài Tự không nói nên lời, chỉ có thể liếc mắt nhìn cậu ta rồi cúi đầu im lặng nhai cơm, suýt nữa thì nghẹn, cuối cùng khó khăn lắm mới nuốt được.
Cậu nhấp một ngụm nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Nam Tường rồi đổi chủ đề: “Tâm trạng tốt như vậy nghĩa là thi rất tốt?”
“Không phải, cậu xem thứ hạng của cậu ấy trong nhóm rồi còn cố hỏi làm chi nữa.” Bành Nguyện liếc Giang Hoài Tự ngắt lời.
Trong tay cậu ta cầm một chiếc đùi gà lớn, nhai rất ngon lành, miệng cũng không rảnh rỗi, tiếp tục lẩm bẩm: “Lúc nãy cậu tức như vậy, không biết còn tưởng cậu định lật tung cái nhóm kia lên cơ.”
Giang Hoài Tự không hiểu nổi người này sao mà ngày nào cũng lắm mồm như vậy được, những điều nên nói và không nên nói cứ được cậu ta tuôn ra hết. Cậu bẻ một miếng bánh bao lớn, mỉm cười nhét vào miệng Bành Nguyện chặn họng lại.
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh hơn một chút.
………..
Nam Tường không nhịn được cười, trong lòng thoải mái hơn nhiều, lần này cô thật sự cảm thấy đồ ăn rất ngọt, cô cười nói: “Ừ, nhờ phúc của cậu nên lọt top 100.”
Giang Hoài Tự cũng thở phào nhẹ nhõm, vung tay khoa trương, xoa xoa lỗ tai: “Đừng nói cái gì mà phúc, nghe đến TOEFL(*) tôi lại thấy đau đầu.”
(*) Phát âm giống nhau.
“TOEFL lần này cậu được bao nhiêu điểm?” Nam Tường tò mò.
Giang Hoài Tự cũng không giấu giếm, thản nhiên nói: “70.”
“Không tệ, cao hơn lần trước hai điểm.” Nam Tường vỗ tay nhẹ hai cái, không nghiêm túc chút nào.
Giang Hoài Tự ngả người ra sau, khoanh tay: “Tôi cảm ơn cậu, quả là cách giáo giục khích lệ.”
“Tiếng Anh giữa kỳ cậu được bao nhiêu?” NAm Tường tiếp tục hỏi.
“122.”
“Cậu có thể ngồi vững trên ngôi vàng hạng nhất không bị kéo xuống đúng là kỳ tích.”
“Đây được coi như lời khen không?” Giang Hoài Tự cười lông bông, khóe môi cong lên nhìn cô: “Rất nguy hiểm, điểm tổng chỉ cao hơn Hà Tuấn Dương một điểm.”
“Vậy sao.” Nam Tường thản nhiên nói, mắt cũng không ngước lên: “Khi nào muốn học Tiếng Anh thì cứ đến tìm tôi.”
“Tôi sợ mình học quá giỏi sẽ cướp mất vị trí của cậu.”
“Cậu yên tâm, không có chuyện đó đâu.”
Tô Bối Bối im lặng ở một bên nhìn hai người nói chuyện qua lại, ngượng ngùng không dám xen vào, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Vì sao cậu không học tiếng Anh cùng Nam Nam? Những học thần như các cậu chẳng lẽ tự cho mình là người giỏi nhất thế giới này nên không cần người khác dạy bảo?”
Giang Hoài Tự lắc đầu: “Không có chuyện đó, tôi rất khiêm tốn.”
“Tiên Bối nè, cậu không biết đâu.” Bành Nguyện cuối cùng cũng nuốt xong miếng bánh bao, vỗ ngực hít một hơi thật sâu rồi lập tức ngắt lời: “Cậu ấy sợ học quá tốt, đến lúc đó ba mẹ sẽ ép cậu ấy ra nước ngoài học tài chính kinh tế. Với điểm TOEFL hiện tại đến Bắc Đại còn chẳng xin được, chỉ có thể thi đại học bình thường.”
Tô Bối Bối ngạc nhiên: “Vậy chỉ cần lúc thi TOEFL tém tém lại là được mà.”
“Cậu ta đây là chống cự, cố chấp mà thôi.” Bành Nguyện tặc lưỡi: “Không muốn làm là không muốn làm, dù sao điểm cũng đủ rồi.”
“Anh trai, thật cảm ơn anh.” Giang Hoài Tự lắc đầu gối đụng cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Cậu là người phát ngôn của tớ à?”
“Không cần cảm ơn, đây là chuyện ba nên làm.” Bành Nguyện nghiêng đầu cười híp mắt, rõ ràng là bộ dạng thèm đánh.
Giang Hoài Tự không nói gì, ngón tay chậm rãi chuyển động bẻ một miếng bánh bao hấp khác, thừa dịp Bành Nguyên không kịp chuẩn bị nhét vào trong miệng cậu ta, cười nói một câu: “Cút.”
Nam Tường coi như đã nghe hiểu, gật đầu kết luận: “Cũng đúng, cậu muốn học nghệ thuật, không muốn bị người khác sắp xếp tô vẽ cho cuộc đời của mình xuất ngoại học chuyên ngành mình không thích. Hiểu được.”
–
“Nam Nam, lần thi giữa kỳ này cậu thi tốt như vậy, học bổng du học có phải nắm chắc rồi không?” Tô Bối Bối cắn đũa hỏi.
“Haiz.” Nói đến đây Nam Tường liền muốn thở dài, thành tích thi giữa kỳ và cuối kỳ mỗi kỳ chiếm 40%, hai kỳ thi tháng mỗi kỳ chiếm 10%, còn có điểm rèn luyện, đây mới là điều đáng lo nhất.
Cô lắc đầu: “Có hy vọng, nhưng không lớn lắm.”
“Lớp hướng nghiệp không phải cậu là người quyên góp nhiều nhất cho đợt bán hàng từ thiện sao, chắc sẽ cộng thêm không ít điểm nhỉ?”
“Đúng là cộng thêm, nhưng thành tích hiện tại của tớ không đứng vững trong top 100.”
“Vậy thì phải làm sao? Không phải nửa tháng nữa là tới liên hoan phim sao? Hay cậu đi đóng phim rồi lấy giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cộng điểm là đủ rồi.”
“Ha, chuyện này còn khó hơn bảo tớ thi hạng nhất.” Nam Tường cười lớn, bất lực dang tay ra: “Kịch bản không có, đạo diễn cũng không, tớ tìm đâu ra bây giờ.”
Không khí có chút nặng nề, Nam Tường không muốn phá hỏng cuộc vui nên im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Tự, thành khẩn nói: “Nhưng dù thế nào đi nữa, lần này lọt vào top 100 ít nhất cũng đã bước được bước đầu tiên.”
“Vẫn phải cảm ơn cậu.” Ánh mắt cô trong veo giống như gợn sóng trên mặt hồ. Cô nhìn thẳng vào mắt cậu khiến cậu không thể rời mắt.
Giang Hoài Tự dừng đũa, nhướng mày nhìn cô vài giây, đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Ừ, muốn cảm ơn thế nào?”
“Cảm ơn như thế nào cũng được, cậu muốn tôi cảm ơn như thế nào?” Nam Tường hỏi.
Cậu không nói gì, chỉ nhìn cô.
Khi cậu nhìn thẳng vào người khác luôn làm người ta chống đỡ không nổi. Bị cậu nhìn chằm chằm quá lâu, Nam Tường vô thức cảm thấy căng thẳng. Ánh mắt đó giống như lưỡi câu làm nhột lòng người, nhưng lại quá thẳng thắn và sắc bén, lạnh lùng đến nỗi giống như cô đang suy nghĩ quá nhiều.
Như thể bất ngờ, Nam Tường tránh ánh mắt cậu, ho nhẹ một tiếng: “Nói trước nhé, tôi không có tiền, cũng không mua được đồ đắt tiền.”
“Đồ đắt tiền đối với tôi không quan trọng, tâm ý quan trọng hơn.” Giang Hoài Tự khoanh tay, thấp giọng nói: “Ít nhất đừng kém hơn tôi cho cậu.”
“Cậu cho tôi?” Nam Tường mặc niệm.
Giang Hoài Tự gật đầu: “Ừ.”
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô như mắt nai sống động và tự do, lại có chút ánh sáng yếu ớt. Biết rằng cô đang tránh mình, cậu vẫn không rời mắt, không nén nổi hoảng hốt.
Cậu cho cô bao nhiêu, gọi là có mặt, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, dốc lòng dốc sức mặc người chà đạp.
Chưa bao giờ tính toán công sức bỏ ra cũng chưa nghĩ tới cần được báo đáp cái gì, nhưng đã nói đến đây ít nhất hy vọng cô có thể suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
Nam Tường mím môi nghiêm túc gật đầu, như để biểu thị lòng thành, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ok đã hiểu.”
Giang Hoài Tự sợ cô không hiểu, định nói thêm nhưng lời nói lại bị nghẹn lại, ngẩn người hồi lâu.
Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng, giọng điệu có chút ngạc nhiên: “Tôi nói ẩn dụ như vậy cậu vẫn nghe hiểu?”
Chẳng lẽ có thần giao cách cảm?
Nam Tường kiên quyết như đinh đóng cột nói: “Ừ, cậu yên tâm, tuyệt đối không kém cậu đâu, cậu cứ chờ đi.”
Giang Hoài Tự vẫn chưa hoàn hồn, vô thức đáp lại: “Được.”
–
Sau đó liên tiếp mấy ngày liền người nào đó trầm luân vào vòng luẩn quẩn mà ở đó một số logic không thể tự chứng minh được.
Ngày thì nhất chờ đợi, không có gì xảy ra.
Ngày thì hai chờ đợi, không có gì xảy ra.
Đến ngày thứ ba vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Giang Hoài Tự trầm mặc nhìn điện thoại, phát hiện người ta đến gửi cho cậu một tin nhắn cũng không có, lúc nhìn thấy cậu ở hành lang cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái chứ đừng nói đến chào hỏi.
Không sao cả, cậu vẫn tiếp tục chờ đợi.
Đến ngày thứ bảy, sự nhẫn nại Giang Hoài Tự đã mất hết.
Cậu ngăn cô lại trên hành lang, không dám kéo tay cô, chỉ là chặn đường cô. Hơi thở nam tính mạnh mẽ bao phủ không khí xung quanh cô khiến cô không thể tránh né nhưng cũng không thể di chuyển.
“Có phải cậu quên mất gì rồi không?” Giang Hoài Tự trầm giọng hỏi.
Nam Tường nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai nhìn thấy rồi mới ngước mắt lên với vẻ mặt trong sáng vô tội: “Quên cái gì?”
“Cậu nói xem quên cái gì?” Yết hầu Giang Hoài Tự lăn một cái.
“Cậu không nói sao tôi biết mình quên mất cái gì chứ?” Nam Tường chớp mắt, nói xong tiếp tục nhìn xung quanh.
“Cậu nhìn xung quanh làm gì?” Giang Hoài Tự bất đắc dĩ, tiến lên một bước dùng thân thể che khuất tầm mắt của cô.
Sắp đến giờ vào lớp, học sinh xung quanh đều đang vội vã vào phòng học. Hành lang trở nên đông đúc, thỉnh thoảng có người ném ánh mắt tò mò hướng về phía này.
Lúc Nam Tường ngẩng đầu lên, khóe môi cô gần như chạm vào cằm cậu, nhưng cô không hề lùi lại.
Cô hạ giọng, nói khẽ: “Cậu đứng gần quá, tôi sợ co người hiểu lầm tôi có ý đồ gì với cậu sau đó lại viết bài đưa tôi lên hotsearch no.1 mất.”
“Cậu yên tâm, ngoại trừ tôi sẽ không ai hiểu lầm cậu cả.” Giang Hoài Tự bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói thầm.
Ngoại trừ tôi ra làm gì có ai lại buồn chán đến mức đi suy đoán xem liệu cậu có ý định gì với tôi không.
“Thôi vậy, tôi đi đây.” Cậu thở dài, quay người định rời đi.
Nam Tường từ phía sau nắm lấy tay áo cậu.
Cậu ngoảnh đầu, thấy mắt cô sáng lên. Ngay sau đó, cô nhón chân ghé vào tai cậu, hạ giọng bí ẩn: “Đúng rồi, quà cảm ơn mà tôi nói trước đó vẫn còn đang viết, cậu đợi chút.”
Viết?
Viết gì, chẳng lẽ là thư tình?
Không có khả năng, nhưng ít nhất cũng phải là một lá thư cảm ơn.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy. Đầu ngón tay của Giang Hoài Tự không khỏi co lại, hai chân cứng đờ tại chỗ.
Phải đến khi nhìn thấy bóng lưng cô biến mất trong hành lang đông đúc, bước vào lớp học cậu mới hoàn hồn bình tĩnh lại, ngay lập tức tràn đầy sức sống
Cậu cảm thấy mình có thể đợi thêm một tuần nữa.
…………
Một tuần sau, Giang Hoài Tự nhận được một chồng dày từ Nam Tường.
Còn là chiếc phong bì màu hồng.
Cậu ho nhẹ hắng giọng, ánh mắt nhàn nhạt dường như không quan tâm, vừa xé gói quà vừa cố gắng kìm nén sự phấn khích.
Cậu thề rằng mình không chờ mong quá nhiều, chỉ có một chút chờ mong mà thôi..
Cúi đầu nhìn xuống.
—— 「 Tổng hợp từ vựng và bài văn thường dùng trong đề thi tiếng Anh đại học trong năm năm gần đây. 」
Nam Tường phía trước vẫn đang nói không ngừng, tràn đầy tự tin: “Đây đều là công sức của tôi. Tôi đã nghiêm túc chăm chỉ vạch ra kỹ lưỡng các kỹ thuật tăng điểm tiếng Anh. Cậu chỉ cần xem kỹ là chắc chắn có thể thi được trên 140 điểm, sau này hạng nhất của cậu có thể ngồi vững rồi, cậu hãy tin tôi.”
Sắc mặt Giang Hoài Tự lúc đỏ lúc trắng.
Nam Tường vẫn nói không ngừng, mắt cong cong: “Người khác muốn tôi tuyệt đối không cho đâu. Có phải không kém cậu không, bây giờ chúng ta mới chính thức coi là giúp đỡ lẫn nhau, không ai nợ ai cả, đúng không?”
Đệt, đợi cả nửa tháng cuối cùng đợi được một cuốn sổ nát cải thiện điểm số.
Không phải, ý của cậu không phải chê đồ cô viết nát.
Mẹ nó, sớm vậy cậu đã đâm lao thì phải theo lao.
Ngay từ đầu không nên kỳ vọng vào cô quá nhiều.
“Đúng rồi, tôi sợ cậu không nhìn rõ những chỗ quan trọng nên đã dùng bút màu hồng đánh dấu. Nếu cậu không có thời gian thì đọc những chỗ đó trước.” Nam Tường nói xong, không biết có phải ngại không mà quay người bỏ chạy.
Giang Hoài Tự cúi đầu nhìn chằm chằm vào ghi chép trong tay, cẩn thận xem xét.
Cậu nhìn thấy một vài hình trái tim nhỏ màu hồng.
Điểm đánh dấu quan trọng này không phải hình tròn, không phải hình tam giác lại không phải ngôi sao, cũng không phải dấu chấm than.
Mà là hình trái tim nho nhỏ màu hồng phấn.
Trái tim nho nhỏ.
…………..
Đệt.
Bây giờ, trước mắt Giang Hoài Tự chỉ còn lại những thứ màu hồng dày đặc được phóng đại vô hạn này.
Trái tim nho nhỏ.