Ba ngày sau, thời điểm tan học.
Ngày thu thịnh tình sức sống, hoàng hôn say đắm lòng người.
Ánh chiều tà ngập tràn ánh vàng, làn gió hoàng hôn man mác lướt qua bầu trời, cuốn bay cả ráng chiều. Những chiếc lá ngân hạnh vàng rực theo gió bay lả tả, từng lớp từng lớp xếp chồng, trải đầy khắp sân trường.
Trong khung cảnh mùa thu nồng đượm mà cũng mặc ý phóng khoáng này, vài nam nữ sinh đứng trên sân thượng tòa giảng đường, đồng phục trắng tinh, hài hòa với ánh hoàng hôn vàng rực.
Nhìn từ xa, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp với gam màu tươi sáng và thuần khiết.
Thế nhưng, khi máy quay tiến lại gần, âm thanh đầu tiên vang lên lại là những tiếng than thở liên miên, lập tức phá vỡ bầu không khí mộng mơ ấy.
“Tôi hối hận.” Giang Hoài Tự cầm đàn ghita, duỗi thẳng đôi chân dài ngồi dưới đất, vẻ mặt tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Ai bảo cậu đồng ý.” Nam Tường không nhịn được cười. Cô ngồi sang một bên, cúi đầu làm bài tập. Ngòi bút không ngừng, bên người có một cuốn kịch bản đang mở.
“Cậu đã đọc kịch bản chưa?” Giang Hoài Tự hỏi.
Nam Tường lắc đầu, đầu bút cọ vào tờ giấy: “Không có thời gian đọc, mà hình như tôi cũng không có nhiều thoại lắm.”
Đúng như dự đoán, Giang Hoài Tự không hỏi thêm câu nào nữa.
Cách đó không xa, Nam Đồng vừa mới gỡ lỗi thiết bị xong, đang vô cùng dạt dào cảm xúc kể lại cốt truyện trong phim ngắn cho Tô Bối Bối và Bành Nguyện nghe. Mà hai người họ cũng rất phối hợp, biểu cảm rất khoa trương, gật đầu không ngừng.
Giang Hoài Tự thậm chí còn nghe thấy Bành Nguyện đê tiện hỏi: “Ôi trời! Câu chuyện này nghe lãng mạn nhỉ! Không cần thêm cảnh hôn thật sao? Ít nhất thì một cái ôm hoặc nắm tay cũng được.”
“Anh hiểu không vậy, chúng mình đây là tình yêu tron sáng nên cần phải mập mờ mới hay.” Nam Đồng lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên định, mặt hơi đỏ lên.
“Tình yêu trong sáng được mà. Mặc dù tôi cũng muốn xem cảnh hôn nhưng phải là kiểu yêu mà không được cơ.” Tô Bối Bối ôm ngực, đại khái là đang nhập vai, đắm chìm trong việc ship CP nên biểu cảm rất khoa trương, đôi mắt sáng lên còn kèm theo hành động: “Kiểu muốn đưa tay nhưng lại rụt lại mới càng có cảm giác.”
“No no no.” Bành Nguyện không đồng ý, cười bỉ ổi, tiếp tục nói nhảm: “Vẫn là hôn mới thơm ngon. Hôn một cái không đủ thì hôn hai cái, hôn đến khi nào có cảm giác mới ngừng.”
“Cũng đúng, hôn mấy cái cũng hay.” Tô Bối Bối không có lập trường, lập tức đổi hướng, nhìn Nam Đồng rồi nghiêm túc đề nghị: “Hay là thêm cảnh hôn đi.”
…………..
Mặc dù biết tất cả chỉ là nói đùa nhưng người trong cuộc vẫn không khỏi nóng mặt.
Giang Hoài Tự ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu lại.
“Làm sao tôi biết được là họ đang quay một cảnh xấu hổ như vậy.” Cậu giơ cây đàn ghi-ta lên với vẻ lên án, cố gắng thay đổi chủ đề.
Không phải là Nam Tường không để trong lòng, mà là cô đang tập trung làm bài tập nên không để ý đến cuộc thảo luận về cốt truyện bên kia, nghe thấy lời Giang Hoài Tự nói mới hoàn hồn lại.
“Hối hận thật sao? Mấy ngày trước rốt cuộc là ai bị chữ ‘ước mơ’ mua chuộc vậy nhỉ?”
Nụ cười trong mắt cô càng tươi hơn, không hề phòng bị tiến lại gần thì thầm vào tai cậu: “Có đúng không, người mang mộng lớn?”
Khi đến gần, trên người cô thoang thoảng mùi hương hoa hồng mát lạnh, có lẽ là mùi hương của lọ nước hoa cậu đã tặng cô cách đây rất lâu. Mùi hương đọng lại nơi chóp mũi, mờ nhạt nhưng lại không cách nào xua đi.
Hai má nóng lên, yết hầu của Giang Hoài Tự khẽ nhúc nhích, ánh mắt thẳng thắn nhưng chân thành: “Không phải cậu cũng bị mua chuộc sao. Cảm giác khi làm nữ chính thế nào?”
Ánh mắt cậu hơi di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên váy của Nam Tường.
Ẩn dưới lớp áo khoác đồng phục mà cô đang khoác là một chiếc váy lụa trắng dài, với chất liệu mềm mại và ánh lên vẻ bóng bẩy như ngọc trai. Chiếc váy ôm sát vòng eo, làm nổi bật làn da trắng mịn và rạng rỡ của cô.
Tuy nhiên, điều thu hút ánh nhìn nhất lại là chiếc vòng cổ bằng kim cương được gắn những gai hoa hồng mà cô đang đeo. Phần nhị hoa đóng vai trò như các chiếc ốc vít, liên kết các cánh hoa với nhau, trong khi những sợi dây leo màu trắng bạc trải rộng, được khảm kim cương lấp lánh.
Rườm rà nhưng tinh tế, phản chiếu những tia sáng nhỏ bé mà rực rỡ.
Giang Hoài Tự nheo mắt quan sát một lúc, hứng thú hỏi: “Gọi là nữ chính còn chưa đủ đâu, phải hỏi là cảm giác làm công chúa thế nào?”
Nam Tường thấy ánh mắt cậu rơi vào sợi dây chuyền, bình thản nói: “À, cái này bà nội tặng tôi, bảo đeo cho vui thôi. Chắc chỉ là pha lê giả, rẻ lắm.”
“Pha lê giả?” Giang Hoài Tự nhướng mày, ngữ khí đầy ẩn ý: “Cũng chưa chắc đâu.”
“Còn có thể là gì nữa chứ? Nếu thật là kim cương, nguyên cả chuỗi thế này chắc cũng mấy trăm vạn rồi.” Nam Tường giọng nhẹ nhàng, khẽ kéo váy: “Tôi không nói được cảm giác làm công chúa là như thế nào, nhưng cảm giác làm Lọ Lem thì biết đấy. Đến mười hai giờ, chiếc váy dạ hội em trai thuê cho tôi cũng sẽ thành giá khác rồi.”
“Vậy nên cậu cứ mặc mãi chiếc váy này, không nỡ cởi ra à?”
“Không phải, đây là chỉ đạo của đạo diễn lớn Nam nhà ta đấy.” Nam Tường cười thoải mái: “Giờ tôi giống như một con búp bê Barbie không có linh hồn vậy, đạo diễn bảo thay đồ thì thay, bảo mang đi đâu thì mình bị mang đi đó.”
Ánh mắt cô dừng lại ở ba người đang tranh luận kịch bản cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Tôi không oán trách gì, cũng lười tranh luận với nó, chỉ cần lấy được điểm rèn luyện là được.”
“Nên nói là cậu sống tỉnh táo, hay là sống quá vị lợi đây.” Khóe môi Giang Hoài Tự lạnh nhạt, đuôi mắt mang theo nụ cười hờ hững, ngừng lại một lúc rồi kết luận: “Nhưng dù là kiểu nào, cũng đã bỏ lỡ không ít lãng mạn.”
…………….
Đứng trên sân thượng của tòa giảng đường, từ trên nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ khuôn viên trường. Tầm nhìn rộng rãi, ánh chiều rạng rỡ, làn gió ẩm mát của buổi tối thổi khiến lòng người cũng trở nên ấm áp.
Với thái độ có trách nhiệm, Giang Hoài Tự đứng dậy đi đến bên cạnh Nam Đồng, thúc giục tiến độ: “Sân thượng này hình như vẫn đang sửa, không cho vào đúng không? Mau chốt kịch bản lại đi, chúng ta làm nhanh gọn, quay xong là đi luôn.”
Nam Đồng thấy anh ấy như cún con vẫy đuôi, quả nhiên mắt sáng lấp lánh, lập tức gật đầu phụ họa: “Vâng anh ơi, quay xong là mình đi ngay, anh bảo kịch bản sửa thế nào đi ạ.”
Bành Nguyện và Tô Bối Bối cũng chăm chú lắng nghe. Giang Hoài Tự nghĩ đến cảnh hôn vừa mới nhắc đến, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai người họ: “Hai người đến đây làm gì?”
Hai người thay nhau đáp lời:
“Tất nhiên là đến cổ vũ cho hai người rồi.”
“Tiện thể ship couple một chút, mấy cảnh drama thế này làm sao thiếu tụi mình được.”
“Đúng không, hay là chốt luôn cảnh hôn đi nhé.”
“Mấy người cứ bàn trước đi, lúc quay thì gọi tôi.” Nam Tường cũng tiến lại gần, thêm một câu.
–
Bài tập toán đã làm xong, vừa bị người ta nói quá vị lợi, Nam Tường cảm thấy có chút khó xử, nên ngồi bên cạnh vừa thuộc bài cổ văn, vừa lắng nghe họ tranh cãi về chi tiết kịch bản.
Giang Hoài Tự: “Câu thoại này của em gượng gạo quá.”
“Câu nào ạ?” Nam Đồng hỏi với thái độ khiêm tốn.
“Nữ chính có mấy câu thoại đâu, câu duy nhất cô ấy nói với nam chính là, ‘Cảnh tượng cậu vì ước mơ mà cố gắng, giống như đang tỏa sáng vậy.’” Giang Hoài Tự vừa đọc vừa cười, “Nam chính này là bóng đèn à, lại còn tỏa sáng.”
Nam Đồng nhíu mày: “Nếu bỏ câu đó đi, nữ chính sẽ chẳng có câu thoại nào nữa, thành ra chỉ là bối cảnh thôi.”
“Được rồi, vậy tạm thời giữ lại câu đó.”
“Nhưng mà cái kịch bản này của em..” Giang Hoài Tự đọc từng chữ từng câu trong kịch bản, càng đọc càng cảm thấy phi lý, nhíu mày, “Em tự nghe thử đi, ‘Nam chính không được gia đình thấu hiểu, lại bị thế giới này gò bó, còn vì nữ chính mà từ bỏ ước mơ’, đoạn này cũng…”
Cậu dừng lại một chút, chọn từ ngữ còn khá nhẹ nhàng: “Tự từ bỏ ước mơ mà lại đổ lỗi cho nữ chính, nam chính này thực sự… hận đời đến mức nào chứ?”
“Không phải hận đời, mà là giỏi đổ lỗi.” Nam Tường không nhẹ nhàng như cậu, không nhịn được liền phản bác, “Bị thế giới gò bó? Có bị đùa không đấy?”
Nữ chính đột nhiên lên tiếng, không khí im phăng phắc mấy giây. Mọi người đều đang chờ cô nói tiếp, nhưng Nam Tường vừa dứt câu lại tiếp tục cúi đầu học bài, không thèm ngẩng mặt lên.
Khi mọi người tưởng rằng không có câu gì tiếp theo, cô dừng lại một chút, rồi đột ngột phán một câu: “Thế giới này không gò bó cậu, mà chính là cậu tự gò bó mình.”
Tô Bối Bối đang chỉnh sửa máy quay bên cạnh, vừa vặn ghi lại được câu này, nháy mắt với vẻ tự đắc, bắt đầu tán tụng: “Nam Nam, cậu đúng là câu nào câu đấy đều là danh ngôn!”
…………
Sau khi giải quyết xong đoạn đầu, Giang Hoài Tự tiếp tục xem kịch bản, anh chỉ vào một đoạn thoại khác, nhíu mày càng chặt hơn: “Còn nữa, cái này cũng phải sửa. Cái kiểu ‘Tôi cúp học, trốn học, đánh nhau, yêu sớm, thích nhiều cô gái, nhưng tôi vẫn là một chàng trai tốt’ này. Chẳng phải là cậu bé tốt gì cả, không hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội chút nào.”
Nam Tường thầm nghĩ: Ừm, đoạn này cũng bình thường mà, con trai chẳng phải ai cũng thế sao. Dù sao, sửa lại một chút thì chắc chắn sẽ dễ duyệt hơn.
Thấy Nam Đồng do dự, Giang Hoài Tự chậm rãi nói: “Em biết không, dù sao đây là kịch bản của em, sửa hay không cũng không có gì đáng trách. Anh chỉ đưa ra vài gợi ý thôi, quyền quyết định vẫn là ở em.”
Nam Đồng đúng là người ăn mềm không ăn cứng, cuối cùng cũng nhượng bộ, giọng nói dịu dàng: “Anh ơi, anh bảo sửa thế nào?”
Giang Hoài Tự nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Được rồi. Vậy sửa thành chỉ thích một cô gái thôi.”
“Hả?”
Nam Tường cũng ngạc nhiên, hiếm khi lên tiếng: “Vậy là hết rồi? Cúp học, đánh nhau, yêu sớm thì sao? Không sửa à?”
Giang Hoài Tự đáp nhẹ nhàng: “À mấy cái đó không quan trọng, tuổi trẻ ai mà chẳng làm mấy thứ đó.”
Nam Tường: ……….
Tô Bối Bối và Bành Nguyện đứng bên cạnh thì thầm: “Cậu ấy từng yêu sớm à?”
Bành Nguyện: “Không phải là đang háo hức muốn yêu nhưng mãi chưa thành công à?”
–
Kịch bản đã sửa xong gần hết, chuẩn bị quay, nhưng Nam Đồng đột nhiên kêu lên: “Chờ chút, tấm phản quang của em đâu rồi? Anh chị đợi em một lát, em chạy về lấy cái đã.”
Nói xong, cậu lập tức quay người chạy xuống sân thượng.
Bành Nguyện khẽ thúc tay vào khuỷu tay Tô Bối Bối, ra hiệu cho cô ấy, hai người trao ánh mắt hiểu ý, “Được rồi, vậy hai đứa mình đi mua chút đồ ăn uống đi.”
………..
Chưa đầy vài giây, trên sân thượng chỉ còn lại Nam Tường và Giang Hoài Tự.
Vào giờ tan học, học sinh đã giải tán, cả khuôn viên trường như chìm trong sự tĩnh lặng.
Không khí bỗng nhiên im ắng. Cơn gió thoảng qua, ngoài mùi hoa nhạt nhòa, dường như còn mang theo chút ấm áp và dịu dàng của mùa thu.
Thời gian không còn sớm, mặt trời đang dần lặn xuống. Tầm nhìn từ sân thượng rộng lớn, nhìn xuống, sắc màu của hoàng hôn càng thêm đậm đà. Bầu trời hơi đỏ, mây trôi nhẹ, như vẽ lên một chút say sưa, nhòa vào ánh chiều tà say say.
Cơn gió chiều ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn, hai người ngồi cạnh nhau trên mặt đất.
Nam Tường cũng đóng quyển sách lại, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Sau một lúc, cô mới nghiêng đầu nhìn cậu, trong ánh chiều tà, Giang Hoài Tự tựa tay vào cây guitar, sống mũi cao thẳng, một nửa khuôn mặt bị bóng tối che khuất càng làm nổi bật những đường nét rõ ràng.
Giọng cô bất giác nhẹ nhàng hơn, đầu tựa lên đầu gối, cô nhẹ nhàng hỏi cậu: “Cậu biết chơi guitar không?”
“Trước đây biết, lâu lắm rồi không chơi nữa.” Giang Hoài Tự liếc nhìn cô, cười lười biếng: “Nam chính trong kịch bản của em trai cậu là một người làm âm nhạc, để không lộ tẩy khi quay phim, mấy ngày nay tôi lại lấy guitar ra luyện tập lại.”
“Vậy cậu có muốn chơi một bài không?”
“Muốn nghe gì?” Giang Hoài Tự nhướng mày, cũng không từ chối.
“Vậy thì chơi một bài phù hợp với không khí đi.” Nam Tường nhìn cậu, trong mắt cô phản chiếu ánh hoàng hôn mênh mông, nhè nhẹ lấp lánh.
“Phù hợp với không khí.” Giang Hoài Tự nhìn thẳng vào mắt cô, vô thức lặp lại lời cô vừa nói.
Ngay lập tức, cậu lấy lại tinh thần, ôm guitar, rồi khẽ hắng cổ họng.
………….
Nam Tường chuẩn bị sẵn sàng lắng nghe, nghiêng người, ánh mắt chỉ dừng lại trên người cậu.
Dưới ánh hoàng hôn, tay áo của cậu hơi xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay mảnh mai. Khi ngón tay cậu lướt trên dây đàn, cơ bắp co lại, những gân xanh nổi lên, đường nét lạnh lùng mà rõ ràng.
Vào khoảnh khắc ấy, ánh sáng chiếu từ phía bên, cậu cúi mắt, mái tóc trước trán hơi che khuất lông mày và mắt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, giai điệu theo gió chiều nhẹ nhàng chảy.
Tôi gặp rất nhiều người nhưng chỉ muốn cùng em từ từ giao lưu.
Em chẳng cần làm gì cả cũng có thể mang theo nỗi nhớ của tôi.
Giọng cậu lười biếng, hơi cuốn theo chút ấm áp, theo gió rơi vào tai Nam Tường như thì thầm giữa đôi tình nhân, dịu dàng và cháy bỏng.
Thật sự rất phù hợp với không khí.
Mùa thu cháy bỏng, ngày càng ấm áp hơn.
Trái tim như bị ngâm trong đại dương cam nóng dưới hoàng hôn, nhịp đập trở nên rỗng rã, càng lúc càng cháy bỏng trong hơi ấm.
Gió chiều rất đặc biệt, tài trong việc để lại những chi tiết không nói ra.
Tạo ra khoảnh khắc hai người nhìn nhau và ngay lập tức lạc vào đó.
Tôi khó có thể yêu ai khác, nhưng lại đầy nhiệt huyết với em.
Hoàng hôn, mặt trời lặn, ánh sáng cuối ngày, gió chiều.
Mọi yếu tố lãng mạn hòa quyện và đan xen trong khoảnh khắc này, trở thành một nét mực đậm vút lên, ánh sáng đỏ hồng của hoàng hôn say sưa nơi chân trời, nhuộm đỏ cả không khí.
Vào khoảnh khắc ấy, cậu đột ngột ngẩng lên.
Nam Tường thừa nhận mình có một chút ngây người, tựa lưng vào ánh sáng hoàng hôn, gió chiều thổi nhẹ mái tóc trước trán cậu.
Trong ánh sáng ngược, khóe môi cậu cong lên nụ cười, ánh mắt không còn sắc bén như thường ngày.
Dịu dàng và ẩm ướt.
Vào khoảnh khắc ấy, cô thậm chí có một cảm giác sai lầm.
Đôi mắt ấy, dường như chỉ chứa được mỗi cô.
Trái tim như vô hình ấy, chờ đợi em xông vào, dùng tình yêu để hiểu rõ.”
Một khúc nhạc dừng lại, những nốt nhạc tự do nhảy múa ấy hóa thành nhịp đập trái tim, như những con sóng không muốn rút đi, thu lại, lặng lẽ chờ đợi quay lại.
………….
Cách đó không xa, Bành Nguyện và Tô Bội Bội núp sau góc tường lén xem, mà Nam Đồng cầm máy quay, vừa đúng lúc ghi lại cảnh tượng này.
“Tớ đã nói rồi, chẳng cần kịch bản gì đâu, anh Tự nhà mình tự sáng tạo còn mạnh hơn mọi thứ.”
“Vậy tớ có thể chờ được cảnh hôn không?”
“Nếu mà thật sự hôn thì sao! Trời ơi, tớ kích động rồi đấy.”
Chưa còn dứt lời, không khí đẹp đẽ bị một tiếng hét giận dữ phá vỡ.
“Ai cho các cậu lên đây thế!!!” Một tiếng kêu “két” vang lên, cánh cửa sắt nặng nề bị đẩy ra, chú bảo vệ giơ đèn pin lên, làm cho tất cả mọi người đều bị chói mắt.
“Không thấy viết là đang sửa chữa à! Các cậu là học sinh lớp nào?” Chú bảo vệ tiếp tục hét lên.
“Chạy nhanh!!!!!!” Tô Bội Bội ra lệnh.
…………
Tiếp theo là cuộc đuổi bắt bạn đuổi tôi chạy giống như mèo và chuột.
Khi chạy xuống từ sân thượng, Nam Tường suýt vấp ngã vì vướng váy, trong lúc hoảng loạn, Giang Hoài Tự đã nắm lấy cổ tay cô.
Bành Nguyện ở phía trước thở hổn hển chạy mà vẫn không quên quay lại chế giễu: “Anh trai à, lúc này đừng nói lời yêu đương nữa!!! Bắt được một người là bọn mình sẽ toi hết đấy!!!”
“Chạy đi! Chạy đi chị ơi!!!” Nam Đồng cũng hét lên.
Thể lực của chú bảo vệ quả nhiên không bằng thanh niên, chỉ trong chớp mắt đã biến mất phía sau, chỉ để lại vài lời đe dọa vô ích, ngày càng xa: “Đừng để tôi đuổi kịp các cậu! Tất cả đều bị kỷ luật! Nghe thấy không!!!!”
………..
Mãi đến khi ra khỏi khuôn viên trường, mấy người họ thở hổn hển, nhìn nhau rồi phá lên cười.
“Giờ tớ mới hiểu được ý nghĩa của việc chạy thể dục mỗi sáng.”
“Chết tiệt, tay chân già của tớ suýt nữa hỏng rồi.”
“Lúc nãy phải leo tường đi đường tắt chứ, lại chạy ra cổng trường, vòng một vòng dài thế này, ai dẫn đội thế hả?”
“Là anh Tự dẫn đấy.”
Giang Hoài Tự giơ tay: “Không phải lỗi của tôi, là cậu ấy cứ nói tôi là chó cùng rứt giậu.”
Nam Tường tất nhiên không thừa nhận, cũng học theo anh giơ tay: “Chẳng có chuyện đó đâu.”
Nam Đồng chớp mắt, nói một cách vô tội: “Chị ơi, nếu anh ấy là chó cùng rứt giậu, chị là gì, hồng hạnh xuất tường à?”
Vừa nói xong, quả nhiên nhận được một cú đánh mạnh từ Nam Tường: “Con nhóc thối, suốt ngày ăn cây táo rào cây sung, chỉ biết bảo vệ cậu ấy.”
Nam Đồng lập tức cười ha ha, làm hòa: “Đều là một nhà cả mà.”
Mấy người họ cười to hơn nữa.
Hoàng hôn dường như càng nóng hơn, ánh hoàng hôn đỏ cam nhuộm đỏ cả con phố, bóng cây lay động, khắp nơi là ánh vàng lấp lánh.
Con tim cũng cháy bỏng.
Cho đến nhiều năm sau, khi nhìn lại mới nhận ra. Một vài ngọn lửa tuổi trẻ, chính là nở rộ trong những khoảnh khắc vô tình ấy.
Hoành tráng, rực rỡ và cháy bỏng.
Cảnh này nối tiếp cảnh khác, khoảnh khắc này nối tiếp khoảnh khắc khác.
Chính những khoảnh khắc này mới là điều duy nhất trong đời, chỉ thuộc về thời niên thiếu nóng bỏng.
–
Vài ngày sau, khi Nam Tường gần như quên đi chuyện này, cô tình cờ thấy một video phim ngắn trên mạng.
Độ hot rất cao, cô cũng không ngờ lần đầu tiên lại xem thấy trên B trạm.
Tiêu đề rất nghệ thuật — 「 Gửi Tự Do |To Freedom 」
Nam Tường và Giang Hoài Tự đặc biệt xuất hiện, đóng vai nam nữ chính ở giai đoạn lớp 12 và trưởng thành, chỉ có vài cảnh, thậm chí không đủ một phần tư của toàn bộ phim.
Đến khi xem hết phim, Nam Tường mới nhận ra, đây là lần đầu tiên cô hiểu được câu chuyện này.
Câu chuyện của phim ngắn này khá đơn giản, chỉ là câu chuyện trưởng thành của một chàng trai.
Nam chính khi học trung học không học hành gì, đầy thái độ phê phán xã hội, ngày nào cũng đánh nhau, trốn học, mong trong mình một giấc mơ âm nhạc nhưng không được gia đình thấu hiểu.
Khi cậu liên tục gặp thất bại và tuyệt vọng, cậu tình cờ gặp nữ chính ở trường trung học bên cạnh rồi bị cô thu hút, từ đó có một giấc mơ mới và nỗ lực thi vào cùng một trường trung học với cô.
Dần dần tiến lại gần, khi tỏ tình cậu đã nhắc đến việc làm thế nào để từ bỏ giấc mơ âm nhạc của mình rồi từng bước theo đuổi cô, nhưng lại bị nữ chính khinh thường, thậm chí từ chối bằng một câu nói: “Thế giới này không gò bó cậu, mà chính là cậu tự gò bó mình.”
Nhiều năm sau, nam chính nhờ vào một bài hát mà trở nên nổi tiếng trên toàn mạng ngay từ khi debut.
Cậu được mời tham gia một sự kiện thương mại, nữ chính mặc trang phục sang trọng, hai người gặp nhau trên đỉnh cao.
Khi họ đi ngang qua nhau, nữ chính đã không còn nhớ đến chàng trai nghèo ngày nào đã đàn guitar tỏ tình cho cô nữa.
Khung cảnh chuyển sang hồi ức, cảnh quay mờ vàng, phía sau là những tia nắng hoàng hôn rực rỡ.
Nam chính hồi tưởng lại thời cấp ba, khi anh mặc đồng phục trường, đàn guitar tỏ tình với nữ chính, chiếc đồng phục trắng thuần khiết dần hòa vào bộ trang phục sang trọng hiện tại.
Thời gian trôi qua, vạn vật thay đổi.
May mắn thay, chúng ta không phụ kỳ vọng của tuổi niên thiếu mà đã trở thành những người tỏa sáng.
Cả câu chuyện, phần đầu có phong cách khá ngớ ngẩn giống như những tình tiết rối rắm trong các tiểu thuyết nam tần trên các nền tảng, nhưng phần sau có lẽ đã được Giang Hoài Tự chỉnh sửa mạnh mẽ, thay đổi hoàn toàn.
Kết hợp với gương mặt đẹp đến mức “gây thù chuốc oán” của ai đó, bắt đầu chậm rồi dần dần thăng tiến, cuối cùng kết thúc đầy ấn tượng.
Cả bộ phim có tràn đầy cảm giác. Ống kính lưu loát, bộ lọc đẹp mắt, mang đậm hương vị của văn học về nỗi đau thanh xuân. Phần đầu hài hước, phần giữa đầy nhiệt huyết, phần cuối ngậm ngùi cay đắng.
Cuối cùng, hình ảnh chuyển đổi. Cuối câu chuyện, bóng dáng của nhóm người chạy ra khỏi cổng trường, vạt áo đồng phục bay trong gió.
Cuối cùng, màn hình chuyển sang màu đen.
Phụ đề ——
“Chúng ta cuối cùng sẽ chạy về phía tự do.”
“Thoát khỏi cuộc sống như một chiếc lồng kia.”
“Chạy về phía tự do.”