“Không phục à? Nếu không phục thì gọi phụ huynh cậu đến đây.” Chủ nhiệm khối không kiên nhẫn vung tay.
Nam Tường cũng không biết nói gì, mãi không tìm được cơ hội để chen vào, vừa định lên tiếng thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy mở.
Tiếng nói dịu dàng và bình thản vang lên: “Gọi phụ huynh à, đây rồi đây.”
Nam Tường quay lại nhìn, hoàn toàn bất ngờ, sao lại là bà nội.
Hôm nay, bà nội mang một khí chất hoàn toàn khác so với mọi khi, lưng thẳng tắp, diện bộ trang phục Trung Quốc thanh lịch, màu sắc nhã nhặn, cắt may vừa vặn. Mái tóc bạc phơ, nhưng lại được chải chuốt gọn gàng.
Khi thấy bà nội bước vào, chủ nhiệm khối suýt chút nữa bị nghẹn nước, vội vàng đứng dậy, thái độ lập tức chuyển biến 180 độ, cúi người chào đón: “Ôi, sao bà lại đến đây!”
………..
Cảnh tượng đột ngột thay đổi, Nam Tường ngẩn người một lúc, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Tô Bối Bối vội vàng xông vào phòng, kéo tay áo cô mà lo lắng nói: “Nam Nam, tớ vừa thấy mẹ cậu vào tòa nhà học rồi!”
“Gì cơ? Sao mẹ tớ lại đến đây?” Nam Tường hoảng hốt kêu lên, nói xong mới nhận ra mình nói quá lớn, vội vàng đưa tay che miệng.
Nếu mẹ và bà nội gặp nhau thì xong rồi. Chẳng phải sẽ lộ hết ra sao?
Khi cô quay lại, đúng lúc nhìn thấy chủ nhiệm khối cúi người giúp bà nội kéo ghế, với vẻ mặt nhiệt tình như đang chào đón một vị lãnh đạo lớn.
Trong khi đó, Giang Hoài Tự đứng bên cạnh khoanh tay, lạnh lùng nhìn, khóe mắt còn thoáng hiện chút chế giễu.
Nên ở lại đây nghe lén và chịu mắng hay là chạy đi ngăn mẹ, Nam Tường do dự một lúc, cảm thấy bảo vệ bản thân là quan trọng nhất. Cô thậm chí không kịp báo cáo với chủ nhiệm, nghiến răng rồi quay người chạy đi.
–
Nam Tường chạy xuống cầu thang, không thấy mẹ ở cửa tòa nhà, lại chạy ra ngoài tòa nhà học, vòng quanh một vòng cũng không thấy đâu.
Cô dừng lại, quay đầu thở d.ốc hỏi: “Bối Bối, cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ?”
Tô Bối Bối chống eo, mệt đến mức không thở kịp: “Không thể nào, tớ rõ ràng thấy chính là dì ấy mà?”
“Đã tìm vòng trong vòng ngoài ba lần rồi.” Nam Tường lấy điện thoại ra kiểm tra không có tin nhắn mới: “Nếu mẹ bị gọi đến gặp phụ huynh sao có thể không nói gì với mình mà đến thẳng được chứ.”
Tô Bối Bối do dự: “Chắc không phải là vì tớ học quá nhiều nên mắt mờ rồi chứ?”
“Thôi bỏ đi.” Nam Tường thở dài: “Mệt quá, vừa rồi tớ im lặng chạy từ văn phòng ra, bây giờ quay lại không biết sẽ gặp phải cảnh náo loạn gì nữa.”
“Hay là chúng ta đi chậm một chút, thầy chủ nhiệm muốn mắng cũng sẽ mắng Giang Hoài Tự trước.” Tô Bối Bối kéo tay Nam Tường, làm chậm bước đi của cô, “Để cậu ấy gánh bớt một chút.”
“Được.” Nam Tường gật đầu, mặc dù có chút không công bằng nhưng vẫn đồng ý, trong lòng âm thầm lo lắng cho cậu ấy.
……….
Mẹ không đến, Nam Tường thở phào nhẹ nhõm, đi lên cầu thang với bước đi chậm rãi. Khi đến góc cầu thang thì vô tình nhìn thấy cảnh tượng khiến cô lập tức sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Trời ạ, cái cảnh này là gì vậy.
Mẹ cô và Giang Hoài Tự đứng đối diện nhau, vừa nói vừa cười, không khí hòa hợp đến kì lạ.
Nam Tường cảm thấy da đầu tê dại, chạy nhanh đến chen vào giữa Lâm Quy Ý và Giang Hoài Tự, thở d.ốc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Em trai con quên mang vở ghi chép, mẹ đưa qua cho nó, tiện thể muốn nói chuyện với thầy chủ nhiệm của nó.” Lâm Quy Ý cười, khóe mắt nhăn lại, chỉ về phía Giang Hoài Tự: “Vừa lúc gặp được bạn học của con.”
Bà quay ánh mắt sang bảng danh dự bên cạnh, tiếp tục nói: “Mẹ đang xem bảng vinh danh, thấy cậu ấy đứng thứ nhất. Vừa lúc cậu ấy đi qua, con nói có trùng hợp không.”
Giang Hoài Tự đứng tựa lưng vào một bên, nhìn Nam Tường, mới hiểu cô vừa chạy đi làm gì, giọng nói kéo dài, nhàn nhạt nói: “Vâng ạ, đúng là trùng hợp.”
Lâm Quy Ý quay lại hỏi Nam Tường: “Các con biết nhau à?”
Nam Tường không do dự một giây, không đổi sắc mặt xua tay phủ nhận mối quan hệ: “Không quen.”
Mẹ cô ngạc nhiên: “Thật sao? Vừa rồi cậu ấy còn nói bài văn tiếng Anh của con viết tốt, là tấm gương tốt.”
Giang Hoài Tự đứng im tại chỗ, tay nhét vào túi quần, cúi đầu “hừ” một tiếng, suýt chút nữa cười nhạo, mặt đầy vẻ “lại giả vờ không quen đúng không.”
Không phải, rốt cuộc cậu kém cỏi ở chỗ nào chứ?
Nghe thấy động tĩnh, Nam Tường quay lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Giang Hoài Tự. Cô chu môi nháy mắt ra vẻ mấy lần sợ cậu không hiểu lời cầu cứu của mình.
Cuối cùng Giang Hoài Tự cũng có chút thay đổi thái độ.
Cậu cong môi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô không rời đi, cười gượng nói: “Vâng cô ạ, là cháu tự nhận biết cậu ấy. Cậu ấy học giỏi, mới đến đã là người nổi tiếng, cháu còn chưa kịp ngưỡng mộ đấy chứ.”
“Nó giỏi thế nào bằng cháu được.” Không biết là giả vờ nịnh hót hay thật sự khiêm tốn, Lâm Quy Ý vẫy tay, không vui nói: “Nó chỉ giỏi môn tiếng Anh thôi, chẳng có gì nổi bật.”
Nam Tường chẳng biết nói gì, lén lút đảo mắt một cái.
Quả đúng là chiêu mà mẹ cô thường dùng, bên hạ bệ bên tâng bốc.
Những năm qua giao tiếp với Lâm Quy Ý thường xuyên thất bại, Nam Tường đã hình thành tính cách tránh né, không có tâm trạng phản bác, vì cô biết rằng cho dù phản bác cũng vô ích.
Lần này ngược lại, có người đã không nhịn được thay cô phản ứng lại.
“Không phải đâu cô, cô xem, điểm tiếng Anh của cậu ấy cao hơn cháu những 20 điểm, đó là vượt trội.”
Giang Hoài Tự vẫn mỉm cười trên mặt, dáng vẻ lười biếng, nhưng giọng điệu lại không hề khách khí: “Cô phải thừa nhận, dù trong môi trường nào thì đạt được vị trí đầu tiên là do thực lực. Đứng trên đỉnh cao cần có tài năng và sự chăm chỉ, nhưng cũng cần có động lực và cả sự hỗ trợ nữa. Nếu cô là người thân nhất mà còn không tin tưởng và công nhận cậu ấy thì ai có thể làm được?”
Không thể là chỗ dựa, ít nhất cũng đừng làm hại cậu ấy.
Giang Hoài Tự cố gắng kiềm chế, nuốt lại nửa câu sau vào cổ họng. Cậu đã nghe nói mẹ cô hay dùng mấy chiêu PUA, hôm nay mới được mắt thấy tai nghe.
“Ừ, đạt được vị trí đầu tiên không phải dễ dàng.” Lâm Quy Ý cũng nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của cậu, mặt có vẻ không còn giữ được bình tĩnh, vội vàng nói thêm: “Nhưng ba mẹ cháu mà có được một đứa con như cháu chắc hẳn phải tự hào lắm. Nếu có cơ hội, cô cũng muốn bàn về kinh nghiệm giáo dục với họ.”
“Được ạ.” Giang Hoài Tự nhếch miệng, biểu hiện vẻ thờ ơ, không có chút thành ý nào.
Nghe xong, chỉ nghĩ về cảnh tượng đó, Nam Tường không nhịn được rùng mình, trong lòng nghĩ, mẹ yên tâm, mẹ chắc chắn không muốn gặp đâu. Nếu thực sự gặp mặt, mẹ không đánh nhau với họ là còn may mắn lắm đó.
……….
“Sắp vào học rồi mẹ, nếu tìm em trai con thì không phải ở tòa nhà này, đây là tòa nhà cấp ba.” Nam Tường thúc giục: “Con dẫn mẹ đi.”
Trên đường đi đến tòa nhà cấp hai, Lâm Quy Ý đột nhiên lên tiếng: “Chàng trai vừa rồi chắc gia đình khá giả nhỉ.”
“Mẹ cũng nhận ra à?” Nam Tường liếc nhìn.
Lâm Quay Ý ừ một tiếng: “Cậu ta có phong thái và sự tự mãn của con nhà giàu. Tính cách quá mạnh, không chịu sự quản lý.”
Nam Tường nghĩ thầm, cậu có điều kiện như vậy không ưu việt mới lạ đấy, không phục trời, không phục đất mới là bản chất của cậu ấy, không biết có bị “quản giáo” một trận trong văn phòng không.
Nghĩ đến đó, Nam Tường không nhịn được cong môi cười.
Mọi cử động của cô đều bị Lâm Quy Ý nhìn thấy, sắc mặt bà đột ngột thay đổi, lạnh lùng nhắc nhở: “Nam Tường, có một số chuyện con đừng có nghĩ đến, không môn đăng hộ đối thì không có kết quả tốt đâu. Con vịt xấu chỉ nên yên phận làm vịt xấu, đừng mơ tưởng bay lên làm phượng hoàng.”
Nụ cười của Nam Tường lập tức đông lại trên khóe miệng, không biết nói gì, cũng không hiểu ai chọc vào cơn giận của chị gái này lại khiến bà ấy nổi giận.
Cứ lặp đi lặp lại chỉ mấy câu này.
Đều là cô không xứng đáng.