Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 47: Đêm Giáng sinh.



Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối sầm.

Những khúc ca mừng Giáng Sinh vang khắp mọi ngóc ngách qua loa phát thanh, qua khung cửa cũng có thể thấy sân thể dục gần đó đã treo đầy đèn đóm lộng lẫy. Chỉ có khu dạy học khối 12 là vẫn tách biệt khỏi không khí rộn ràng này, đè nén một sự u ám nặng nề.

Đúng là đến dịp lễ rồi, đến khu tự học của lớp 12 hôm nay cũng vắng tanh, chẳng còn mấy ai.

Nam Tường cũng buông bút, ngả người ra sau, thầm nghĩ Bối Bối nói đúng, chính cái không khí bong bóng màu hồng phấn của mùa Giáng Sinh khắp nơi này khiến cô chẳng còn lòng dạ học hành, trong đầu toàn những thứ không tiện nói ra.

“Không học nữa, chúng mình cũng ra ngoài chơi đi.” Nam Tường hạ quyết tâm.

Giang Hoài Tự dĩ nhiên là không có ý kiến gì.

………..

Vừa bước ra ngoài, không khí lạnh của đêm đông liền tràn vào khoang mũi, Nam Tường hít một hơi thật sâu, cảm giác bất chợt tỉnh táo sảng khoái.

Tối nay trường có tổ chức hội chợ Giáng Sinh nhỏ, hai người chậm rãi đi dạo ra sân thể dục, ở đó đã có không ít người, nam nữ túm tụm thành từng nhóm.

Chỉ đến khi đến gần, họ mới thật sự cảm nhận được không khí lễ hội rộn ràng. Đây được xem là lần “bung xõa” cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, mọi áp lực đều tạm thời bị ném ra sau đầu, sự náo nhiệt ấy dường như thiêu đốt cả màn đêm.

Trong gió lạnh, bóng cây đung đưa, ánh đèn nhấp nháy như sao trời lung linh không dứt trong đêm đông, phản chiếu xuống đáy mắt những thiếu nam thiếu nữ, lung linh lay động.

Đi bên cạnh Giang Hoài Tự vẫn không tránh được ánh mắt nhìn chăm chú của người khác, Nam Tường hơi ngại không dám đi quá sát, đành tìm chuyện để nói: “Hôm đó tớ thấy cậu chơi trống rồi.”

Giang Hoài Tự đút tay vào túi, cười đáp: “Ừ, tớ biết.”

“Cậu có phải toàn năng quá rồi không, đến cả nhạc cũng chơi được, có thể chừa đường sống cho người khác không?” Nam Tường bĩu môi than thở.

Giang Hoài Tự cười càng tươi, ra vẻ lắm: “Cuối cùng cũng nhận ra sức quyến rũ của tớ rồi à?”

Nam Tường cũng bật cười: “Ừ, cậu hơi bị hoàn hảo quá, hôm nào chắc phải lột áo cậu ra coi thử, xem có phải là người máy không.”

“Phải lột đồ mới nhìn ra à?” Cảm giác cô đang cố tình trêu mình, Giang Hoài Tự nhướng mày, giọng nửa đùa nửa thật: “Cậu từng thấy cái máy nào đẹp trai như tớ chưa?”

Nam Tường: “Tớ thì chưa từng thấy cái máy nào tự luyến như cậu thôi.”

Giang Hoài Tự cụp mi, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Nếu thật là người máy, thì làm sao có thể có nhiều cảm xúc mơ hồ khó nói đến thế.

Nếu một ngày nào đó cô thật sự lột áo cậu ra, thứ cô có thể nhìn thấy, chạm được và cảm nhận được ngoài tám múi cơ bụng ra thì chắc chỉ còn trái tim cuồng loạn chỉ đập vì cô mà thôi.

Đi một đoạn, Nam Tường chợt nhớ ra điều gì đó, thở dài: “Haiz, sau kỳ thi cuối kỳ còn có ‘Tuổi trẻ ca múa’ nữa, cậu nhớ không? Diễn viên chính xuất sắc của Liên hoan phim phải lên sân khấu, chẳng có thời gian chuẩn bị gì hết.”

“Áp lực à?” Giang Hoài Tự hỏi.

“Ừm.” Nam Tường gật đầu, “Đại thiếu gia như cậu mỗi ngày ngoài học hành thì chính là mơ mộng thơ ca và chân trời xa. Còn tớ thì phải nghĩ tối nay về nhà nấu món gì cho em trai. Nếu mà biểu diễn nấu ăn thì chắc tớ thành thạo hơn.”

“Bị người khác PUA nhiều quá giờ đến lượt tự PUA mình luôn à.” Giang Hoài Tự nhíu mày: “Theo tớ thấy, cậu giống như quả bơ vậy. Vỏ cứng, ruột cũng cứng, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra chút mềm mại, nhưng cả đời chưa từng để ai tùy tiện thao túng cả.”

Nam Tường thấy cậu nói cũng có lý, ánh mắt nở nụ cười, nghiêng đầu hỏi lại: “Thế cậu là gì? Sầu riêng à?”

Giang Hoài Tự: ???

“Gai góc khắp người, ngửi thì thối mà ăn thì ngon, tớ thích sầu riêng nhất luôn đấy.” Nam Tường càng nói càng thấy mình ví von xuất sắc: “Có điều ăn nhiều dễ bị nóng trong người, nói vậy càng thấy giống cậu.”

Giang Hoài Tự thật sự hết muốn nói chuyện với cô luôn.

Cô nói thích sầu riêng? Vậy thì cậu nên vui hay buồn đây?

………….

Người mỗi lúc một đông, âm nhạc Giáng Sinh cũng dần vang rõ hơn. Đến khu chợ Giáng Sinh của trường, giữa đám đông ồn ào, Nam Tường lại nghiêng người sát vào Giang Hoài Tự hơn, vai kề vai với cậu.

“Chị ơi! Chị! Chị đến rồi!” Nam Đồng ở quầy hàng phía trước hét to, vẫy tay với Nam Tường qua đám đông.

Lúc nãy Nam Tường còn đang thắc mắc sao quầy nào lại đông khách đến vậy, xếp hàng chật như nêm cối, chẳng ngờ lại là của Nam Đồng.

Bảo sao lúc nãy mấy cặp đôi xung quanh ai cũng ôm một túi quà vừa mua, gói trong bao trong suốt treo chuông vàng lấp lánh, bên trong có dây đèn nháy hình ngôi sao, vài chiếc bánh quy cây thông vị matcha màu xanh và một quả táo bình an đỏ mọng.

Hai người cuối cùng cũng chen lên được phía trước, mới thấy Bành Nguyện và Tô Bối Bối cũng đang phụ giúp, vừa chỉ mã QR vừa rao hàng, bận rộn đến mức như thể sắp co giật vì đếm tiền quá nhiều.

Giang Hoài Tự dùng đầu ngón tay nhấc lên một túi quà, cau mày: “Không phải là bánh cây thông Giáng Sinh sao? Sao lại có cái màu nâu thế này?”

Nam Đồng liếc mắt nhìn, nhịn không được cười: “Cái đó là chị em nướng, bị cháy rồi. Tại hôm đó chị gọi điện cho anh nên quên mất canh giờ.”

“Sao em lắm chuyện thế hả.” Nam Tường giơ nắm đấm lên định đánh em trai.

Nhìn ra phía sau, hàng học sinh vẫn xếp hàng dài dằng dặc, náo nhiệt không thôi. Theo tình hình này, chắc chưa đến nửa tiếng là bán sạch veo.

“Táo bình an dễ kiếm tiền vậy hả?” Giang Hoài Tự hỏi.

Nam Đồng luống cuống bận rộn, tranh thủ khe hở liền đáp: “Anh không hiểu đâu, cái mình bán chính là cảm xúc đó. Bán riêng một quả táo thì ai mà mua, nhưng gom hết mấy thứ lại, lung linh lấp lánh như thế ai mà không thích.”

“Chưa hết đâu.” Nam Đồng vẫy vẫy cái máy chụp ảnh polaroid: “Quan trọng nhất là tụi em còn tặng kèm một tấm ảnh chụp polaroid để lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp. Ý tưởng này là của chị em đó, chị nói bán vậy đảm bảo lời to!”

Nam Đồng nháy mắt ra chiều thần bí: “À mà chị ơi, chị cũng mua máy ảnh chụp polaroid mà nhỉ, chị tặng ai chưa?”

“Hở? Tặng ai? Tặng ai? Tặng ai vậy?” Tô Bối Bối tò mò hỏi dồn.

Nam Đồng hạ thấp giọng: “Là bữa đó chị thấy anh em đăng bài trên vòng bạn bè đó, hình như từ năm ngoái lận, nói cái gì mà, so với con số lạnh lùng thì độ ấm của phim ảnh mới là thứ lưu giữ thời gian.”

Bành Nguyện đang bận rộn bên cạnh, vừa rảnh tay thì không rõ đầu đuôi ra sao, mới nghe được câu đó đã vỗ đùi cái đét, phấn khích nói: “Ái chà, suýt nữa thì quên mất, em vừa nhắc anh mới nhớ. Mấy người biết không? Chỉ vì cái bài đăng đó mà năm ngoái cậu ấy nhận được bao nhiêu máy chụp lấy liền cơ đấy!”

Tô Bối Bối ra sức nháy mắt nhắc khéo, mà Bành Nguyện thì không hiểu ý chút nào, càng nói càng hăng, chậc chậc: “Chẳng thế mà tớ ủng hộ cậu ấy đóng luôn vòng bạn bè. Ai mà biết có em gái ngây thơ nào đó năm nay lại không biết rõ chuyện, còn tặng máy ảnh nữa, lỡ ngượng chết luôn ấy chứ.”

Đến khi Nam Tường rút chiếc máy ảnh chụp polaroid từ trong túi ra, Bành Nguyện mới chịu ngậm miệng.

Mẹ ơi, cuối cùng người ngại ngùng lại chính là cậu ta.

Không khí xung quanh bỗng chốc im bặt.

Nam Tường lí nhí: “Tớ đâu có nói là sẽ tặng cậu ấy…”

Không nán lại quầy hàng thêm, Nam Tường và Giang Hoài Tự rời xa đám đông, tiếng nhạc cũng dần xa, không gian xung quanh cũng lạnh đi từng chút.

Ánh trăng xuyên qua tầng mây, như phủ một lớp voan mỏng xuống mặt đất, mang theo chút se lạnh.

“Cái máy ảnh đó thật sự không phải định tặng tớ à?” Giang Hoài Tự chạy chầm chậm theo sau, dò hỏi.

Nam Tường đi phía trước: “Không.”

“Thật sự không à?” Cậu không nhịn được hỏi lại lần nữa.

“Thật sự không.” Nam Tường quay lại, giọng bình thản: “Năm ngoái cậu không phải nhận cả đống rồi à?”

Cảm thấy trong lời cô có chút dỗi hờn, Giang Hoài Tự không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ bước sau lưng cô.

Chắc chắn là cô định tặng cậu thật.

Nhưng vừa nghe có người khác cũng tặng, cô lại không muốn tặng nữa, chuyện này cũng chắc là thật.

Có lẽ cô đang ghen. Nhìn bóng lưng cố chấp của Nam Tường, tâm trạng Giang Hoài Tự bỗng tốt hẳn lên.

Càng đi càng xa tiếng nhạc, xung quanh cũng ngày một tĩnh lặng.

Không quen được với sự tĩnh mịch vô bờ, Giang Hoài Tự khẽ ngân nga vài câu hát, giọng nhỏ như lẩm bẩm, theo làn gió đêm len vào tai Nam Tường.

“Nếu không phải em bất ngờ bước vào cuộc đời anh,

Sao anh lại buông lơi nỗi cô đơn từng ôm chặt.

Không tính toán gì thêm với em nữa,

Từ nay trong anh chỉ còn lại màu xanh…”

Cậu hát mấy câu đó bằng một chất giọng vừa lười biếng vừa kiêu ngạo, cố ý giữ một chút lực, như dây thun kéo căng đến tận cùng. Cả người phản nghịch muốn vùng thoát nhưng lại biết rõ chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay ai đó.

Một bài 《Lục Sắc》, hát ra hết nỗi giằng co.

Thôi thì cứ vỡ trận đi xem ai chịu thua trước.

Tình cờ đây lại là bài Nam Tường thích, cô lập tức không nhịn được nữa, quay lại, mắt cười cong cong: “Tự dưng hát bài sướt mướt thế này, không biết còn tưởng có ai vừa đá cậu đấy.”

Trong lòng Giang Hoài Tự thầm nghĩ, ngoài cậu ra thì còn ai đá được tớ nữa.

………….

Đi mãi, đi mãi trên sân thể dục, đến tận góc khuất không có đèn đường, Nam Tường bỗng ôm lấy cánh tay, khe khẽ than một câu: “Lạnh quá…”

“Muốn mặc áo của tớ không?” Giang Hoài Tự hỏi.

Mỗi lời nói ra, hơi thở hóa thành làn khói trắng trong không khí, đằng xa có đôi tình nhân đang thổi hơi vào tay nhau để sưởi ấm, má ai nấy đều ửng đỏ.

Cậu thật sự ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đến nghiến răng ken két.

Đúng như lời Bành Nguyện nói, gần nửa năm rồi mà chẳng tiến triển được mấy.

Cậu cũng muốn được cầm tay cô, thổi hơi sưởi ấm, mà chẳng biết bao giờ mới tới ngày đó.

Giang Hoài Tự khựng chân lại, chiếc áo khoác cởi nửa chừng treo lủng lẳng trên vai, có lẽ là do gió lạnh làm cho đầu óc mụ mị, cậu dang tay ra, chậm rãi nói: “Tớ cũng lạnh. Hay là vậy đi, cậu chui vào lòng tớ, hai đứa mình cùng ấm.”

Dù biết là đùa, Nam Tường vẫn ngẩn người ra, máu như bị đông lại, không lưu thông nổi, não cũng thiếu oxy, bất chợt sinh ra một loại xúc động.

Muốn buông thả một lần.

Cô tiến thêm một bước, nghĩ thầm không thể ôm, nhưng dựa một chút thì chắc không phạm luật đâu nhỉ.

Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, Nam Tường đã đưa tay nắm lấy tay áo cậu, nhắm mắt lại, đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực cậu.

Gió đêm giá lạnh, nhưng nhiệt độ trên người cậu lại còn ấm hơn cả trong mơ, như dòng nước xuân nóng bỏng làm tan chảy băng giá. Lông áo len của cậu cọ vào trán cô, cô nghe thấy nhịp tim cậu, như nhịp trống vang vọng mạnh mẽ, nhưng bất chợt lỡ nhịp.

Lần này đến lượt Giang Hoài Tự đơ người, ngẩng đầu lên, không dám chạm vào cô, chỉ có thể cảm nhận vài sợi tóc ngắn vểnh trên đầu cô khẽ chạm vào yết hầu của mình.

Có phải… hơi mờ ám quá không?

Chỉ là đầu cô tựa vào ngực cậu thôi, chẳng có gì khác tiếp xúc, vậy mà cậu lại cứng đờ, đến thở cũng không dám thở mạnh.

“Sinh nhật cậu là khi nào?” Cô nghe thấy mình hỏi vậy.

“Mùa hè.” Cậu đáp.

“Nhưng cậu lại thích tổ chức sinh nhật vào tháng Năm à?”

“Ừ.”

Cô gật đầu: “Vậy sau này tổ chức sinh nhật cho cậu vào tháng Năm nhé.”

“Không hỏi vì sao à?” Cậu cười.

“Ừm.” Nam Tường nghiêm túc gật đầu, “Tớ đợi đến ngày cậu chủ động muốn kể cho tớ nghe.”

………….

Tự dưng thấy ấm hơn hẳn, đến cả má cũng như bốc hơi nóng, Nam Tường rời khỏi lòng cậu, lùi lại một bước, khi nói chuyện lại thở ra một làn hơi trắng.

Vừa như nước vừa như lửa, đều là sương khói bốc lên sau khi bị thiêu đốt.

“Sao cậu không đeo khăn quàng tớ tặng?” Cô ngẩng đầu hỏi.

“Ở trong túi.” Giang Hoài Tự cúi đầu lục túi, lấy ra chiếc khăn quàng màu xanh rêu, dưới ánh trăng ánh lên nét dịu dàng như nước.

Nam Tường nhận lấy, do dự một lát rồi vẫn nhón chân, giúp cậu quàng quanh cổ hai vòng: “Lần này đừng bị cảm nữa nhé.”

Không khí mờ ám đến mức, nét mặt và giọng nói cũng vô thức trở nên dịu dàng và dè dặt.

Như chuồn chuồn chạm nước, cẩn trọng hết mức.

“Vậy thật sự không có quà Giáng Sinh cho tớ à?” Giang Hoài Tự hỏi khẽ.

“Có chứ.” Nam Tường cười, “Chỉ là hơi đơn sơ thôi.”

“Vậy tớ cũng có.”

Mười giây sau, hai người nhìn trái táo an lành trong tay nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người, rồi cùng bật cười.

“Không chỉ là quả táo này.” Giang Hoài Tự ngừng lại một chút, rồi rút ra một cuốn sổ nhỏ, đưa ra trước mặt cô: “Tớ xem bài kiểm tra mấy tháng nay của cậu, đã tổng hợp lại những lỗi dễ sai, chắc thi cuối kỳ sẽ dùng được.”

Nhìn thấy cái đó, mắt Nam Tường lập tức sáng rỡ.

Khoảnh khắc này, cô thật sự có cảm giác muốn nhào tới hôn cậu một cái.

Nhìn đôi môi cậu, và cả trái tim cậu.

Xem xem cái nào mềm hơn

Xem ra mùa đông năm nay, cô thật sự đã gặp được một vị thần có trái tim mềm mại.

…………

“Cảm ơn.”

Hơi thở của Nam Tường có chút rối loạn, ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm ánh mắt với cậu.

Ánh nhìn giao nhau.

Trong khoảnh khắc ấy, vẻ bình tĩnh giả vờ và sự lạnh nhạt gắng gượng va chạm giữa không trung, như chiếc lá nhỏ rơi xuống mặt hồ, gợn sóng nhẹ, không rõ ai đã làm rối lòng ai.

Gần quá.

Hơi thở ấm nóng của cậu phả lên mặt cô, Nam Tường khẽ căng người nín thở, sự bối rối lan tận đầu ngón tay.

Giang Hoài Tự hiếm khi thấy trong mắt cô có cảm xúc nào ngoài bình tĩnh, nhưng bây giờ, ánh mắt ấy khẽ dao động, đôi mắt vốn trong trẻo sắc sảo giờ lấp lánh như ánh mắt của chú nai con.

Run run, va chạm khiến lòng cậu rối bời.

……….

“Cậu biết ngày lễ tớ thích nhất trong năm là gì không?” Nam Tường hỏi.

“Giáng Sinh?” Cậu đoán.

“Sao cậu biết hay vậy?” Giọng cô khẽ cao lên.

“Không khí đã thế này rồi, tớ còn không đoán được à.” Giang Hoài Tự cong môi, giọng lười biếng: “Lý do là gì?”

“Vì Giáng Sinh tớ có thể nhận được quà cậu tặng.” Cô ôm chặt cuốn sổ ghi chú của cậu, ngẩng đầu cười, mắt cong như vầng trăng non, thuần khiết vô cùng,: “Với cả tớ thích màu xanh lá, Giáng Sinh ở đâu cũng có màu xanh tớ thích.”

Giang Hoài Tự chỉ vào chiếc khăn quàng cổ, kéo dài giọng: “Đây là chiếc khăn màu xanh cậu không cần nữa.”

Nhân lúc cậu cúi đầu chỉnh khăn, Nam Tường lùi lại một bước, rút chiếc máy ảnh chụp lấy liền trong túi ra.

“Này, Giang Hoài Tự.” Cô gọi tên cậu.

Cậu vừa ngẩng đầu, Nam Tường liền “tách” một tiếng bấm chụp.

Tấm ảnh từ từ chạy ra, bóng mờ dần rõ nét, sắc màu dần đậm lên, Nam Tường cuối cùng cũng hiểu câu nói của cậu: “Nhiệt độ của phim mới là thứ giữ lại thời gian.”

Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy và cây thông Noel khổng lồ, cậu đeo chiếc khăn cô tặng, môi nhếch nhẹ, đẹp trai không ai sánh bằng.

Là khoảnh khắc cậu giữ lại thời gian cho cô.

Nam Tường bước tới một bước, nhẹ kéo khăn Giang Hoài Tự, giả vờ trách: “Cậu không thật sự nghĩ đây là cái tớ mua nhầm nên không cần nữa đấy chứ?”

“Chứ không phải à?” Cậu đứng yên, tay đút túi, nhướng mày cười.

“Tớ nhỏ nhen thế mà, làm sao làm mấy chuyện kiểu đó được.”

“Hả?”

………….

Nam Tường ghé sát tai cậu, thổi ra một làn hơi trắng—

“Tớ đặc biệt mua cho cậu đó.”

“Bản giới hạn của Giang Hoài Tự.”