Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 61: Sau kỳ thi đại học.



Những ngày sau kỳ thi đại học trôi qua một cách nhẹ nhàng và vui vẻ.  

Tiếng ve râm ran ẩn mình giữa tán cây, hơi nóng tích tụ dưới bóng râm dày đặc. Đến giữa trưa, cái nóng bốc lên, cuộn thành làn sương trắng lượn lờ trên mặt kính.  

Chỉ cách một bức tường, trong căn phòng bật điều hòa, rèm cửa khẽ lay trong gió, che đi ánh mặt trời.  

Không khí mát lạnh 20 độ, kèm theo miếng dưa hấu ướp lạnh, phim ngôn tình ngọt ngào phát đi phát lại, cùng lon nước ngọt sủi bọt lách tách, thư thái và lười biếng, đó mới là cách tận hưởng mùa hè đúng điệu.

Trên đây là cách Tô Bối Bối định nghĩa về mùa hè.  

Cô ấy cuộn mình trong chăn, vừa xem phim vừa ngáp dài, tay vẫn không rời điện thoại, lướt xem video, tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã, hiếm có trong đời, không lo âu, không gấp gáp.

Khi thật sự rảnh rỗi đến mức không biết làm gì nữa, Tô Bối Bối mới nhớ ra mở khung chat với Nam Tường, tiện thể âm thầm cảm thán trong lòng.  

Có lẽ trên đời thật sự có những người sinh ra là để làm khổ tu sĩ.  

Điểm thi đại học còn chưa công bố, gánh nặng bỗng chốc được gỡ bỏ, đúng lý ra đây phải là thời điểm để chơi bời thỏa thích, nhưng Nam Tường lại sống cực kỳ kỷ luật. Cô không đảo lộn ngày đêm, không tự dưng xách ba lô lên và đi đâu cả.  

Chẳng cần nói đến việc buông thả hay hưởng thụ, cô thậm chí còn không cho bản thân chút thời gian để nghỉ ngơi hay thư giãn.  

Lâm Quy Ý đã về quê được một tháng, không còn ai trông coi Nam Tường và Nam Đồng, nhưng nghe nói mỗi sáng cô vẫn tỉnh dậy lúc sáu giờ, đúng giờ nghe tin tức BBC, vừa pha cà phê vừa tập yoga buổi sáng.  

Hai tuần sau kỳ thi đại học, cô sắp xếp lịch trình từ sáng đến tối chặt chẽ không kẽ hở.  

Cô đã thi TOEFL, học lái xe, chăm chỉ luyện tập thể hình, thậm chí còn đến công ty của ba Giang để xin làm thực tập, nhận mức lương cao ngất trời dành cho “tiểu thư con nhà giàu”, nhưng lại không tiêu một xu nào.  

Quả thật giống như đang tu hành.  

Cuối cùng, một ngày nọ, Tô Bối Bối thật sự không chịu nổi nữa, cô ấy lập hẳn một “danh sách sống buông thả”, thề rằng phải kéo Nam Tường thực hiện từng mục một, để cô học cách buông lỏng bản thân và tận hưởng cuộc sống.

Vậy nên, nhân dịp cuối tuần, Tô Bối Bối sáng sớm đã mang theo trọn bộ mỹ phẩm mới mua cho Nam Tường, hùng hổ kéo tới nhà cô, chỉ vào mũi cô mà nói: “Cậu không thể vì cậu ấy không ở đây mà tự hành hạ mình thế này chứ? Cậu đang dùng sự bận rộn để làm tê liệt bản thân à? Có thể sống ‘ngầu’ lên chút được không?”

Ban đầu cô chỉ nói đùa, không ngờ Nam Tường nghe xong, lại nhìn qua danh sách cô viết, gật đầu một cái, không nói một lời liền dẫn cô tới thẳng trung tâm thương mại đắt đỏ nhất thành phố.  

Nhìn những cửa hàng hàng hiệu đầy khí lạnh, ánh vàng chói lóa, Tô Bối Bối run rẩy đến mức chân cũng muốn khuỵu xuống, bám chặt cột bên ngoài cửa không dám bước vào một bước nào.  

“Nam Nam, mấy cái cửa hàng này đâu phải nơi sinh viên như tụi mình nên vào, mình không đủ đẳng cấp đâu…”  

Nam Tường khoanh tay, chỉ cười rồi nói: “Không phải cậu nói muốn tận hưởng cuộc sống à? Giờ thì bắt đầu tận hưởng đi.”  

Trong cửa hàng, Tô Bối Bối mặt dày thử vài chiếc váy, run rẩy bước ra khỏi phòng thử đồ. Nam Tường mắt sáng rực, tựa người vào ghế sofa da, suy nghĩ một chút rồi chống cằm hỏi: “Cậu thích không?”  

Tô Bối Bối nuốt nước bọt, kiếm đại một cái lý do: “Thích thì thích thật, nhưng mà mặc váy ngắn này không phải sẽ lộ chân to à…”  

Chưa kịp nói hết câu, Nam Tường đã vẫy tay với nhân viên bán hàng bên cạnh, ra dáng tổng tài lạnh lùng, rút ra một tấm thẻ đen: “Vậy lấy bộ này nhé, cả đôi giày cậu ấy đang mang nữa, thanh toán đi.”  

“Trời ơi…” Tô Bối Bối suýt chút nữa quỳ sụp xuống trước mặt cô: “Nam Nam, cậu biết cái váy này bao nhiêu tiền không, hơn hai mươi ngàn lận đấy!”  

“Ừ.” Nam Tường chẳng hề bận tâm, vừa ký tên vừa nói: “Mình không chịu nổi khi nghe cậu nói chân mình to, rõ ràng mặc đẹp thế còn gì.”  

“Không được đâu, đắt quá, mình không dám mặc…” Tô Bối Bối sợ xanh cả mặt.  

“Cậu chẳng vừa nói là mua mỹ phẩm cho mình tiêu hết gia tài còn gì, mình cũng phải thể hiện gì đó chứ.” Nam Tường cười thoải mái: “Xem như dùng món này để mở đầu cho cuộc sống ‘buông thả’ của tụi mình đi.”

…………….

Tô Bối Bối cũng không ngờ, nói là muốn sống buông thả mà Nam Tường thật sự có thể buông thả đến mức ấy.

Mấy ngày tiếp theo, Nam Tường dắt cô ấy ra vào những cửa hàng hàng hiệu chẳng khác gì đang dạo chơi trong nhà mình. Mua đến mức Tô Bối Bối bị ‘bẻ cong’ cả quan niệm về tiền bạc, đến mức miệng có thể thốt ra những câu như: “Áo khoác hơn ba chục ngàn ấy hả, quá đáng đồng tiền luôn, còn chưa mắc bằng cái túi nhỏ lúc nãy đâu.”

Sau này cô ấy mới biết, toàn bộ khu trung tâm thương mại ấy đều là do ba của Giang Hoài Tự đầu tư phát triển, Nam Tường đi dạo và mua sắm ở đây cũng chẳng khác gì tiểu thư đang “vi hành”.

Cô ấy cứ cảm thấy Nam Tường đã thay đổi.

Người từng yêu tiền nhất, giờ đối mặt với sự xa hoa hào nhoáng lại chẳng biểu lộ chút cảm xúc dư thừa nào, không ngạc nhiên cũng không vui mừng, chỉ nhàn nhạt cười, nhưng nụ cười ấy lại như được phủ một lớp sương, mơ màng mịt mù.

Ban đầu Tô Bối Bối còn tưởng là vì cô đã thấy quá nhiều nên không lạ gì nữa, nhưng về sau mới phát hiện, thật ra là vì cô không còn để tâm đến những thứ ấy nữa.

Vào những ngày làm việc trong tuần, ban ngày Nam Tường đi thực tập ở công ty ba Giang, đến tối lại kéo cô ấy la cà khắp các quán bar, hộp đêm nổi tiếng, vừa nhấm nháp cocktail vừa kể mấy chuyện linh tinh trong giới doanh nghiệp.

Dưới ánh đèn chớp nháy lập lòe, câu mà Tô Bối Bối hay thốt ra nhất chính là: “Tụi mình có đang sống quá đắm chìm trong men say và tiền bạc không đấy?”

Còn câu Nam Tường nói nhiều nhất lại là: “Có tiền.”

Tiền nhiều đến mức chẳng biết tiêu vào đâu cho hết.

Có một lần, khi Nam Tường đang kiểm tra tài khoản, Tô Bối Bối tò mò thò đầu qua nhìn thử số dư trong thẻ ngân hàng của cô…

Cô không nhìn thì thôi, vừa nhìn vào thì giật cả mình.

Trời ạ, tám con số.

Dãy số 0 đằng sau dài đến mức đếm không xuể.

Nam Tường nói đó là khoản tiền ba Giang đã chuyển cho cô để đi du học trước đây. Nhưng giờ thì không dùng tới nữa rồi.

………..

Còn cái tên “Giang Hoài Tự”, dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Nam Tường.

Cô không còn nhắc đến anh dù chỉ một từ, không hỏi thăm lấy một câu, thậm chí khi có người vô tình nhắc tới, cô cũng chỉ lặng lẽ dời mắt đi nơi khác, ánh nhìn nhạt nhẽo như thể đang nói về một người xa lạ.

Nhưng điều đó không phải thứ đáng sợ nhất.

Điều đáng sợ nhất là, mỗi ngày cô sống quá mức “bình thường”, bình thường đến mức khiến người khác phát sợ.

Không còn là một “kẻ tu hành khổ hạnh” như trước kia, cô giờ đây là hình mẫu tiêu chuẩn của một thiên kim tiểu thư đích thực: ăn ngon, uống sướng, chơi hết mình, hưởng trọn vẹn.

Cho đến một ngày, khi cô uống say, cười cười rồi bỗng đôi mắt đỏ hoe, cô nói: “Cậu biết không…”

— “Tất cả những thứ này là tớ dùng anh ấy để đổi lấy.”

Tô Bối Bối nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang ngồi bên quầy bar, gương mặt tinh xảo đến mức gần như phi thực.

Chiếc váy hai dây đen dài chạm mắt cá chân ôm sát lấy vòng eo nhỏ, vải lụa điểm xuyết pha lê lấp lánh, mái tóc xoăn nhẹ buông xuống vai như mực nhuộm, mềm mại mà bí ẩn.

Cô đẹp đến rực rỡ, đẹp đến rợn người, như một nàng tiên sa ngã vì tội lỗi ngút trời, rơi xuống dải ngân hà.

Toàn thân cô toát lên thứ ánh sáng lóa mắt của sự giàu sang, quyến rũ đến ngột ngạt.

Nam Tường từng nói, tất cả chỉ là một ảo ảnh xây nên từ những tờ tiền nhân dân tệ.

Tô Bối Bối dụi mắt, khẽ thở dài: “Tớ biết nói thế không hợp lúc này, nhưng nếu cậu ấy thực sự đáng giá ngần này tiền, thì không cần cũng chẳng sao.”

Cô ấy định an ủi nên nói thêm một câu đầy gượng gạo: “Đàn ông mà, đầy ngoài kia.”

“Lúc trước tớ cũng nghĩ vậy.” Nam Tường bật cười đầy bất lực, rồi ngả người ra trước, đầu tựa lên cánh tay, má chạm vào mặt bàn bar bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Cú ngả người ấy khiến tóc cô đổ xuống một bên, để lộ mảng lưng trắng mịn rộng lớn, chỉ còn mỗi quai váy mảnh vắt hờ trên vai.

Ngay lập tức, xung quanh có không ít ánh mắt dán tới. Tô Bối Bối hoảng quá vội khoác chiếc áo ngoài lên người cô: “Nam Nam, cậu đẹp thế này thì phải che kín vào, nguy hiểm lắm.”

Nam Tường cười nhẹ, chẳng để tâm, ngón tay vung vẩy ra sau một cái: “Thì chẳng phải đã có vệ sĩ ở đây rồi sao.”

Sau lưng, Bành Nguyện bật cười thê lương.

………….

Thực ra, thỉnh thoảng bọn họ vẫn nghe được vài tin tức về Giang Hoài Tự từ chỗ Bành Nguyện.

Anh đã ổn định cuộc sống bên Mỹ.

Do lệch múi giờ nên rất khó để liên lạc được với anh.

Nghe nói chuyên ngành mà anh theo học sau khi ra nước ngoài không phải là nghệ thuật, mà là kinh tế.

Rõ ràng trước đó anh đã được nhận vào một trong những học viện nghệ thuật hàng đầu thế giới, vậy mà lại đột ngột từ chối.

Tô Bối Bối truy hỏi lý do, dồn ép đến mức nào, Bành Nguyện cũng chỉ ậm ừ cho qua. Nếu bị ép quá, cậu ta còn lén lút liếc nhìn Nam Tường, ánh mắt đầy ẩn ý, miệng thì lầm bầm: “Làm sao tớ biết cậu ta nghĩ gì.”

Chỉ biết rằng do điểm TOEFL không đủ, nên Giang Hoài Tự chỉ được nhận offer có điều kiện, phải sang sớm để học khóa tiếng Anh trước. Có lần, lúc Bành Nguyện đang lén lút nhắn tin, Tô Bối Bối giật lấy điện thoại cậu ta xem thử.

Trong khung chat với Giang Hoài Tự, Bành Nguyện gửi một đoạn video cho anh. Mở video ra, giọng hát của Nam Tường vang lên —

“Anh kiêu hãnh bay xa, em trú ngụ nơi mùa hạ…”

Là video một lần Nam Tường bị Tô Bối Bối đẩy lên sân khấu của một quán bar nhỏ để hát. Trong video, cô nghiêng người cầm mic, ngồi đó với tà váy xẻ cao, đôi chân dài mờ ảo lộ ra trong ánh sáng, dáng vẻ lười biếng mà quyến rũ.

「Gửi cho tớ cái này làm gì.」 Giang Hoài Tự trả lời.

Bành Nguyện nhắn lại: 「Tớ còn không biết cậu ấy hát hay thế đấy.」

Trong video, Nam Tường vẫn đang hát. Giai điệu dần lên cao, chất giọng cô vẫn trong trẻo nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo chút mỏi mệt:

“Anh kiêu hãnh bay xa, em trú ngụ nơi tán lá  

Đi về hai thế giới, mà chẳng từng chào nhau.”

「Ừm.」 Anh nhắn.

Anh nói: 「Trên đời có nhiều điều không biết, nhưng giờ biết rồi thì cũng chẳng còn quan trọng.」



Đêm trước khi công bố điểm thi đại học.

Một nhóm học sinh mới tốt nghiệp tụ tập trong KTV, vài chai bia trút vào là cả đám đổ nghiêng đổ ngả, mắt lờ đờ chỉ lên chùm đèn chùm lấp lánh trên trần nhà mà nói chuyện thi cử.

Năm đó đề tiếng Anh kỳ thi đại học khó đến mức bất ngờ, thi xong ai nấy đều kêu trời, chẳng ai ngờ môn cuối cùng lại là một cú ‘đánh úp’.

“Anh Hà này, chúc mừng trước nhé.” Có người bất ngờ trêu chọc.

“Chúc mừng cái gì?” Hà Tuấn Dương nằm tựa lưng vào sofa, ánh mắt có phần lơ mơ.

“Chúc mừng cậu đậu thủ khoa chứ còn gì nữa. Năm nay tiếng Anh khoai thế, chắc Tự thần chịu không nổi rồi.”

Vừa nhắc đến nhân vật nổi tiếng, xung quanh liền rôm rả hẳn lên, ai cũng góp chuyện.

“Tôi nói thật nhé, Tự thần cứ hễ gặp kỳ thi lớn là lại kém may. Năm đó thi tốt nghiệp cấp 2 cũng vậy, xịt một phát nặng luôn.”

“Tự thần chắc cũng chẳng để tâm đâu, người ta ra nước ngoài cả rồi.”

“Nghe nói Tống Vãn Như cũng sắp đi, còn học ở cùng thành phố với anh Tự.”

“Rốt cuộc là ai đuổi theo ai vậy trời?”

“Ai theo ai thì quan trọng gì, chỉ cần có tình thì cuối cùng cũng về bên nhau thôi, tụi mình chúc phúc là được rồi.”

“Thôi không nhắc nữa, mai có điểm rồi, đêm nay phải chơi nốt lần cuối.”

…………..

Ở một góc khuất, Nam Tường vẫn không cất lời hát, chỉ lặng lẽ ngồi đó, cúi đầu lướt điện thoại một cách vô thức.

“Cậu đang xem gì thế?” Lâm Lạc lại gần hỏi.

Nhìn thấy màn hình cô đang mở đáp án môn Toán kỳ thi đại học, cậu bất ngờ: “Giờ mới so điểm à?”

“Ừm.” Nam Tường nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt cụp xuống, dừng ở câu cuối cùng trong đề toán.

Câu cuối cùng lần này là bài toán về đạo hàm, cách giải gần như giống hệt với câu sáu mà năm đó anh từng thay cô lên bảng giải trong lớp mũi nhọn.

Dường như, nơi nào cũng có dấu vết của anh.

Nam Tường vô thức khẽ cong môi. Rõ ràng là đang cười, mà trong đáy mắt lại chỉ có vị đắng không thể nói thành lời.

“Cậu làm đúng không?” Lâm Lạc hỏi.

“Ừ, đúng rồi.” Cô gập điện thoại lại, chỉ thản nhiên trả lời một câu.

………..

Giữa âm nhạc ồn ào, có người nhận ra Nam Tường từ đầu đến giờ vẫn chưa hát bài nào, bắt đầu thì thầm:

“Có khi nào cậu ấy thi không tốt nên tâm trạng kém?”

“Ai biết được chứ. Đã định du học rồi thì đâu dễ mà làm lại từ đầu nếu không thành.”

“Có cảm giác cậu ấy thay đổi rồi đúng không?”

“Ừ, ánh mắt thay đổi. Trước kia đã lạnh, giờ lại càng lạnh hơn.”

“Tôi thấy là do cậu ấy đẹp quá ấy chứ, đẹp đến mức có phần sắc lạnh, nên mới khó gần như vậy.”

Tô Bối Bối nghe thấy những lời bàn tán ấy, cũng quay đầu nhìn về phía Nam Tường, lặng lẽ cảm thán đúng là một vẻ đẹp khiến người khác phải dè chừng.

Nhưng không phải vì lạnh lùng, mà là vì cái đẹp ấy trống rỗng như thể chẳng còn linh hồn.

“Tớ thấy mình giống mấy quản gia già trong tiểu thuyết.” Tô Bối Bối vỗ vai Bành Nguyện, thì thầm, mắt vẫn không rời khỏi Nam Tường, khẽ thở dài.

—— “Tiểu thư đã lâu lắm rồi không thật lòng cười nữa.”

…………..

Khi nhân viên phục vụ vào phòng thu tiền, Nam Tường mở ví ra, ánh mắt lại một lần nữa khựng lại.

Trong ngăn trong suốt ấy, kẹp một tấm ảnh cô tưởng đã bị lãng quên từ lâu, nhưng thật ra chưa bao giờ quên được.

Ánh mắt cô dần sâu hơn, khóa chặt vào tấm ảnh thẻ bị xé nát rồi lại được ai đó cẩn thận dán lại từng mảnh.

Trong tấm ảnh, anh vẫn cười ngông nghênh như xưa, cứ như chưa từng thay đổi.  

Thật ra sau kỳ thi đại học, Nam Tường từng quay lại trường một lần. Cô thấy bảng vinh danh đã bị gỡ xuống, thay vào đó là danh sách học sinh khối mười hai mới. Những bức ảnh từng treo kín cả một hàng giờ đã biến mất không còn dấu vết.

Luôn có người vẫn còn trẻ trung, đang bước tiếp.  

Chỉ là mọi dấu vết từng có liên quan đến anh đều bị xoá sạch, bị gió cuốn đi, như thể chưa từng tồn tại.  

Tô Bối Bối nhận ra Nam Tường đang thất thần, cô ấy nghiêng đầu tựa vào vai Nam Tường, không hiểu sao đầu óc lại lơ mơ nói hớ ra: “Nam Nam, cậu nhặt được ảnh của cậu ấy, thật ra cậu ấy cũng nhặt ảnh của cậu.”  

“Lúc đó ở liên hoan phim có người đồn cậu cặp kè đại gia, còn vẽ bậy lên ảnh của cậu nữa. Tớ thấy là cậu ấy đã cầm tấm ảnh đó đi, chắc là sợ cậu nhìn thấy sẽ buồn.”  

“Vậy à.” Nam Tường khẽ nhếch môi, nhưng chẳng thể nói thêm lời nào nữa.  

………….

Sau đó, Nam Tường lại uống thêm ít rượu, dáng ngồi lảo đảo, nghiêng người đổ vào người Lâm Lạc. Bành Nguyện định đưa tay đỡ cô, nhưng Tô Bối Bối ngăn lại.  

Cô ấy nghe thấy Lâm Lạc nói khẽ bên tai Nam Tường: “Nam Tường, tớ thích cậu, là thật lòng đấy.”  

“Nếu sau này chúng ta đều ở lại Bắc Kinh, cậu có đồng ý ở bên tớ không?”  

………..

Không biết đã qua bao lâu. Lúc ấy đã gần nửa đêm, vẫn còn người ôm micro hát đến mức như khóc như gào, tận hưởng khoảng thời gian ngông cuồng cuối cùng trước khi có điểm thi.  

Nam Tường ngẩng mặt lại gần Tô Bối Bối, ánh đèn xoay tròn rực rỡ trên trần nhà phản chiếu trong đôi mắt cô, cô hỏi: “Bối Bối, bây giờ tớ sống có đủ ‘ngầu’ chưa?”  

Tô Bối Bối không hiểu ý, trả lời theo cảm giác: “Hình như cũng không ngầu lắm.”  

Nam Tường cười cười, như thể chính cô cũng đang mơ hồ: “Nhưng cái danh sách ‘buông thả’ mà cậu lập cho tớ, tớ gần như hoàn thành hết rồi mà.”  

“Cậu còn nhớ cậu ấy không?” Tô Bối Bối không trả lời mà bất chợt hỏi ngược lại.  

Nam Tường không nói, chỉ cười tự giễu, như muốn chứng minh điều gì đó. Cô dựa vào ghế sofa bật sáng điện thoại, mở khung trò chuyện với Giang Hoài Tự, gửi đi một tin nhắn.  

Trên màn hình hiện lên dấu chấm than đỏ chói, kèm theo một dòng chữ lạnh lẽo.  

“Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.”

Không bất ngờ. Ngay ngày thi đại học kết thúc, cô đã bị chặn. Chính anh là người nói, thi xong thì xoá bạn đi. Anh lúc nào cũng yêu ghét rõ ràng.  

Những lúc như vậy, anh lại càng thực hiện triệt để. Cứ như ai không xoá thì người đó là người còn vương vấn.  

“Không phải chứ, bị xoá rồi à?” Tô Bối Bối ngạc nhiên.  

“Bị chặn rồi.” Nam Tường sửa lại.  

“Chặn khác gì với xoá à?”  

“Ừ, xoá thì còn có thể gửi lại lời mời kết bạn. Nhưng bị chặn rồi, trừ khi anh ấy tự tay gỡ chặn, nếu không tớ vĩnh viễn cũng không thể liên lạc được nữa.”  

Bên ngoài lại bắt đầu mưa nhỏ, rơi lách tách lên khung cửa kính.  

Nam Tường nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt mệt mỏi. Dù biết chắc sẽ không gửi đi được, cô vẫn gõ thêm vài dòng chữ.  

Không giống hoàng hôn, không giống chiều tà.  

Là chuyện trái lòng người, là vạn vật hiu quạnh.  

Là đêm đen không còn dư âm.  

Cô nhấn nút gửi.  

“Cơn mưa lớn đến đúng như dự báo.  

Chúng ta vẫn mắc kẹt trong cùng một mùa hè.”