Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 66: Ăn cơm mềm.



“Cắm trại thật đấy hả???”

Dựng hẳn cái lều to thế kia. Giang Hoài Tự vội vàng đưa tay che lại, còn tranh thủ đánh phủ đầu: “Cậu sao cứ thích nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người ta thế.”

Bành Nguyện sốc luôn: “Ai thèm nhìn cái chỗ đó của cậu? Cậu căng thành thế kia là sợ người ta không thấy à???”

Giang Hoài Tự không đáp, não tạm thời sập nguồn, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Không lẽ cô cũng nhìn thấy rồi…

Lẽ nào cô sẽ nghĩ anh là bi.ến th.ái? Hễ gần gũi là lại như thế. Anh thật sự chẳng có chút sức chống đỡ nào với cô cả, bản thân cũng thấy chẳng ra gì. Bảo sao khi nãy ánh mắt cô cứ liếc xuống dưới, còn lẩm bẩm gì đó kiểu: “Anh cứ như vậy, em thật sự sẽ tò mò đấy.”

Khỉ thật, cô tò mò cái gì chứ.

Mấy thứ nên tò mò thì không tò mò, lại cứ tò mò cái loại này.

“Cậu nãy ngủ trong phòng à?” Bành Nguyện hỏi.

Giang Hoài Tự uống một ngụm nước để trấn tĩnh, ngửa đầu uống ừng ực, yết hầu khẽ lăn, vô thức “Ừ” một tiếng.

“Ờ, thế thì được. Mới ngủ dậy thường hay thế.” Bành Nguyện tự tìm lý do giúp, dù vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Tớ còn tưởng trong phòng cậu có ai cơ.”

Giang Hoài Tự thật ra cũng không định giấu, chỉ là Nam Tường “tốt bụng” đề nghị vậy. Dù sao nãy Bành Nguyện nói gì nên nói không nên nói đều buột miệng cả rồi, cô sợ nếu giờ mà ra thì cậu ta sẽ bị dọa đến mức quỳ sụp xuống đất, còn lạy hai cái nữa.

Mà đây có phải Tết đâu, cô đã chuẩn bị lì xì đâu chứ.

Lý do thì đủ cả, nghe qua có vẻ hợp lý, nhưng suy cho cùng vẫn là đang viện cớ thôi, nói trắng ra là không muốn công khai.

Hừ, ai thèm.

Giang Hoài Tự hơi nghiêng người tới trước, đặt mạnh ly nước xuống bàn, “cạch” một tiếng, nước b.ắn ra vài giọt.

Bành Nguyện ngồi xuống ghế sofa, mới bắt đầu giải thích mục đích đến đây: “Gọi điện cho cậu thì tắt máy, tớ sợ cậu chết trong nhà nên định mang chút đồ ăn sang. Đúng lúc có cô gái đến tìm cậu, tớ tiện đường đưa luôn.”

Giang Hoài Tự khoanh tay, giọng lạnh nhạt, rõ ràng không cảm kích: “Cảm ơn cậu, mỗi ngày đều do cậu làm lộ thông tin cá nhân của tớ.”

“Tớ có phải ai cũng đưa đến đâu.” Bành Nguyện lườm một cái. Nhắc đến lại bực mình: “Má nó, giờ tớ chẳng khác gì quản lý của cậu luôn rồi đấy.”

Cậu ta cúi đầu lướt điện thoại, rồi xoay màn hình lại, dúi thẳng vào mặt Giang Hoài Tự, đầy một màn hình là tin nhắn chưa đọc sáng đèn đỏ: “Bọn họ liên lạc không được với cậu thì mò sang hỏi tớ, nói chuyện mấy câu lại bắt đầu tâm sự.”

“Bao nhiêu lời lòng thâm tình cảm đều không phải gửi cho tớ, lại còn nhất quyết bắt tớ phải đọc.”

Giang Hoài Tự rõ ràng không có hứng, ngồi phịch xuống, ngửa đầu tựa lưng vào sofa, nghe Bành Nguyện lải nhải kể tội.

“Người ta hỏi tớ cậu thích kiểu con gái thế nào, tớ nói cậu thích người không thích cậu. Có chính xác không?”

“Còn có mấy cậu con trai hỏi tớ Nam Tường có phải bị cậu đá không, họ muốn theo đuổi.”

“Tớ còn không nỡ nói, là cậu bị người ta đá.”

Giang Hoài Tự gãi tai, qua loa nói một câu: “Ừ, cứ nói thế đi.”

Thật sự là bị đá, nhục nhã cũng là thật.

Nói chuyện được một lúc, xung quanh bắt đầu có tiếng vo ve, Bành Nguyện quơ tay đuổi một lúc, “bốp” một cái giữa không trung.

Cúi đầu nhìn thành quả, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng đập chết con muỗi này, tớ vật lộn với nó nửa tiếng rồi, bị đốt muốn phát điên.”

Vốn định hỏi Giang Hoài Tự có bị đốt không, ngẩng đầu lên thì thấy khoé môi anh đỏ một mảng, trên làn da trắng trẻo nổi bật rõ rệt. Bành Nguyện tặc lưỡi: “Cậu nói xem, muỗi gì mà cứ thích đậu vào miệng cậu nhỉ?”

Bảo sao sáng nay đeo khẩu trang, thì ra là gánh nặng nhan sắc, đúng là biết chăm chút.

Bành Nguyện thương cảm thật lòng: “Tội nghiệp, trên đời này chịu hôn cậu chắc chỉ có muỗi thôi.”

Giang Hoài Tự chột dạ hết sức, theo phản xạ gãi eo một cái, Bành Nguyện để ý thấy động tác đó, đưa tay kéo áo anh ra xem, liếc một cái: “Cậu ngủ không mặc đồ à, muỗi đốt tới tận eo luôn?”

Con muỗi lần này còn ác hơn mấy lần trước nữa.

Ai đó ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ… cô ấy ngay cả eo anh cũng không tha?

Thôi được, đúng là chẳng làm gì được cô ấy.

Giang Hoài Tự thoáng chốc tâm trạng phức tạp, không giấu được biểu cảm, khẽ cong môi cúi xuống nhìn, rồi sững người.

Khỉ thật, là muỗi thật!

…..Cũng tại tối qua không chịu mặc áo ngủ.

“À đúng rồi, ngày kia có trận bóng rổ, cậu có đi xem không?” Bành Nguyện không còn quan tâm muỗi nữa, đổi đề tài: “Hoạt động tập thể cuối cùng rồi, có một đống người chờ gặp cậu đó.”

Anh trả lời rất dứt khoát: “Chắc không kịp, chiều ngày kia tớ có chuyến bay về Mỹ, bên đó còn vài thủ tục chưa xong.”

“Gấp vậy à?” Bành Nguyện cũng ngạc nhiên: “Tớ tưởng cậu thi đại học điểm cao thế rồi sẽ đổi ý chứ.”

“Chuyện đã quyết thì đâu dễ thay đổi vậy được.”

“Cậu thật sự muốn học ngành kinh tế?” Bành Nguyện tiếc rẻ thay, vẫn định khuyên thêm: “Hồi đó ai nói nếu giấc mơ dễ dàng từ bỏ thì còn gọi là giấc mơ sao.”

Giang Hoài Tự ngẩng đầu dựa vào sofa, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, yết hầu khẽ chuyển động, bật cười khe khẽ: “Cậu không biết à, con người rồi sẽ bị hiện thực mài mòn hết góc cạnh.”

Chờ đến khi Bành Nguyện rời đi, Nam Tường mới bước ra, cô ngồi xuống sofa, câu đầu tiên là: “Vài hôm nữa anh đi thật à?”

Giang Hoài Tự “Ừ” một tiếng.

Có khoảnh khắc anh thật sự mong cô sẽ níu kéo mình lại, nhưng cô không nói gì.

“Vậy anh còn định nộp nguyện vọng không?” Cô hỏi.

“Chắc là không nữa.” Anh trả lời.

Thật ra Nam Tường đã tìm hiểu kỹ rồi, ngành Thiết kế của Học viện Mỹ thuật tuyển sinh theo điểm tổng hợp. Điểm chuyên môn và điểm văn hóa chia đều, trong đó điểm văn hóa tính theo tỉ lệ vượt chuẩn điểm chuẩn đại học.

Điểm chuyên môn của anh vừa đủ qua vòng loại, nhưng điểm thi đại học lại vượt chuẩn đến 30%, tổng thể vẫn có hy vọng.

Thế nhưng, lời thật thường được giấu trong câu đùa, cô cười cợt mà nói: “Anh thật không nộp thử vào Học viện Mỹ thuật T đại à? Dỗ em vui cái đi, bao nuôi anh bốn năm cũng đâu phải chuyện không thể.”

“Em học mấy cái từ đó ở đâu ra vậy? Nghe mà lả lơi thế.” Giang Hoài Tự liếc cô một cái, rồi đột nhiên bật cười: “Không cần em bận tâm, dù nghèo cũng không thể nghèo đến mức mất cả chí khí chứ.”

Thật ra Nam Tường hiểu rõ, anh chỉ muốn một lời cam kết từ cô, một câu xác nhận mối quan hệ của hai người từ chính miệng cô.

Anh không ép, chỉ âm thầm chờ cô đưa ra quyết định.

Chỉ khi cô dám bước ra một bước, anh mới tin cô sẵn sàng cùng anh đối mặt với gia đình, với hiện thực.

Nếu bây giờ cô giữ anh lại, có lẽ anh cũng sẽ không đi nữa. Nhưng cứ dây dưa không rõ ràng thế này, cuối cùng chỉ làm tổn thương lòng tự tôn của anh mà thôi.

“Em chọn ngành gì rồi? Nghĩ kỹ chưa?” Giang Hoài Tự hỏi.

“Ừm, em định đăng ký ngành Marketing. Em đã tra rồi, trường T có nhiều chương trình liên kết quốc tế, năm ba năm tư có thể đi trao đổi ở nước ngoài.” Nam Tường đáp.

Có lẽ, như vậy sẽ gần anh thêm một chút.

“Nghe ổn đấy, rất hợp với anh.”

……….

Không khí lại rơi vào im lặng.

Nam Tường ngồi trên ghế sofa, không có việc gì làm bèn bắt đầu gỡ mấy túi nilon trên bàn. Trong phòng chỉ còn tiếng loạt soạt của túi nhựa va vào nhau.

Trên bàn có một cái túi lạ, cô tưởng là anh mua đồ ăn nên mở ra xem, ai ngờ bên trong toàn là pin sạc dự phòng, ít nhất cũng phải bảy, tám cái.

Cô bật cười không nhịn được, trêu chọc: “Không đến mức đấy chứ? Em mới lấy chút tiền nhà anh thôi mà đã nghèo đến mức này à? Bắt đầu kinh doanh buôn bán nhỏ rồi hả?”

Giang Hoài Tự: …….

“Nhà mất điện, anh mượn điện thoại Bành Nguyện để quét vài cái pin sạc, chắc cũng đủ dùng hai ngày.”

Thật ra bản thân anh có điện thoại hay không cũng chẳng sao, mấy hôm nay hầu như chẳng đụng đến đồ điện tử. Chỉ là sợ Nam Tường bất tiện, mượn xong mới chợt nhớ ra là cô cũng sắp đi rồi.

“Đưa điện thoại anh cho em.” Nam Tường bỗng nhiên chìa tay ra trước mặt anh, ngón tay khẽ vẫy, ý bảo mau đưa đây.

Giang Hoài Tự nhướng mày: “Sao thế, không phải bạn gái mà cũng muốn kiểm tra điện thoại người ta à?”

“Có gì không thể để người ta xem à?” Nam Tường đáp trả.

“Có gì đâu, anh luôn ngay thẳng đàng hoàng mà.” Anh xoay nhẹ chiếc điện thoại giữa các ngón tay, rồi dứt khoát đưa cho cô, vẻ mặt vô cùng tự tin.

Chỉ là không ngờ cái sự “dứt khoát” này lại bị phá vỡ ngay trong vòng ba giây. Điện thoại vừa mở lên chưa được mấy phút, “rè rè rè rè”, tiếng rung không ngừng vang lên, tin nhắn tích lũy mấy tuần qua đồng loạt đổ về.

Nam Tường mở WeChat, một màn hình toàn là tin nhắn chưa đọc, trượt mãi cũng không hết. Mới lướt sơ qua đã thấy toàn là lời tỏ tình.

Ai đó chột dạ, ho khẽ một tiếng, đưa tay định lấy lại điện thoại: “Trả anh đi, em muốn xem gì?”

“Không xem gì cả, chỉ sợ sau này lại không liên lạc được nữa thôi.” Nam Tường mở danh bạ, kéo xuống tìm ở mục chữ N nhưng không thấy tên mình, chuyển sang mục Z cũng không có.

Không còn cách nào, cô đành gõ ID mình vào ô tìm kiếm “Bông hồng nhỏ đầy gai”.

Lần này thì ra.

Chỉ có một người dùng duy nhất, ngoài cô ra không có ai khác, nhưng hiển thị tên lại là một biệt danh xa lạ.

— “Bông hồng nhỏ trong tim”.

Nam Tường khựng tay, nhìn chằm chằm màn hình không động đậy.

Tim như nghẹn lại, thoáng chốc cô tự hỏi, liệu mình có thực sự phụ lòng anh không.

Cô lặng lẽ vào phần thông tin, gỡ cô ra khỏi danh sách chặn, rồi cũng không nói gì, lặng lẽ trả điện thoại lại cho anh.

Điện thoại của cô cũng vừa sạc được một ít, vừa bật lên đã thấy mấy tin nhắn nhảy ra.

Giang Hoài Tự lơ đãng liếc nhìn, như thể cũng muốn bắt được chút “đuôi cáo” của cô. Nam Tường cũng chẳng tránh né, thoải mái để anh xem.

Dù cũng có vài nam sinh nhắn tin mập mờ, nhưng phần lớn là hỏi điểm thi hoặc lớp trưởng thống kê nguyện vọng sau kỳ thi đại học.

Chỉ có một tin nhắn khác biệt đến từ Lâm Quy Ý, không hỏi cô sao đêm không về nhà, mà lại lạnh lùng ra lệnh:

「Tuần sau em trai con thi học kỳ, thi xong đưa nó đi làm thủ tục chuyển nhượng bất động sản.」

Nam Tường không muốn trả lời, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Chắc là đói quá nên hoa mắt rồi. Cô mở ứng dụng đặt đồ ăn, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Giang Hoài Tự đang nhìn mình, đến nỗi còn nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt.

Vô tình lại liếc thấy đống sạc dự phòng trên bàn, Nam Tường đoán anh chắc thật sự là hết tiền, ngay cả ăn cơm cũng không có. Cô sợ anh đói nên tốt bụng đặt một đống đồ ăn.

Giang Hoài Tự lại đưa điện thoại cho cô: “Dùng của anh mà đặt, để anh trả.”

“Không cần đâu, anh hôn em rồi mà, em mời anh một bữa là chuyện nên làm.” Cô đáp tự nhiên như không.

Ai kia sửng sốt, liên quan gì đến việc có hôn hay không?

Thái độ gì vậy? Giống như nắm thế chủ động, trên cơ hoàn toàn, đùa giỡn người ta trong lòng bàn tay.

Rồi anh nghe thấy Nam Tường nghiêm túc nói: “Nếu anh muốn quần áo, giày dép hay túi xách gì, em cũng có thể mua cho anh.”

Giang Hoài Tự ngẩng đầu lên.

Đệch, cô thật sự coi anh là trai bao hả?

Anh vừa bực vừa buồn cười: “Bao nuôi anh à?”

“Không phải.” Nam Tường lại cúi gần xuống, khẽ hôn nhẹ lên môi anh một cái, giọng nhỏ nhẹ như đang dỗ dành: “Em thích anh.”

Giang Hoài Tự: …

Thôi vậy.

Dù là cơm mềm hay cơm cứng…

Miễn là ăn được, thì chả cần phân biệt làm gì.