Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 7: Nể mặt.



Mặt trời sắp khuất núi đến nơi, mãi cãi tiếp thì khó đến bến bờ lắm.

Gặp gỡ cũng là duyên phận, lần đầu tiên gặp mặt đã có thể cãi đến độ long trời lở đất âu cũng coi như duyên phận không mỏng chút nào.

Giang Hoài Tự không quá để bụng nữa, chỉ là vẫn vì chuyện người nọ nói xấu sau lưng mình có chút canh cánh trong lòng, cảm thấy ấm ức chán nản khó tả, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, mí mắt cụp xuống, phảng phất như không đếm xỉa người khác.

Ấn tượng đầu tiên cậu để lại cho cô tệ đến vậy sao?

“Hay là thế này, tớ mời mọi người ăn bữa lẩu nhé.” Bành Nguyện hào phóng quơ tay, “Trong chuyện này tớ có phần không thoả, tớ xin nhận lỗi với mọi người, anh chị em cho mặt mũi nhé.”

Nói xong, Bành Nguyện nháy mắt với Giang Hoài Tự, trên mặt viết đầy “Anh em vì chuyện yêu đương của cậu liều lắm rồi đấy, cậu cũng góp chút sức đi anh trai.”

Thật sự không ngờ được em gái trước cửa nhà họ Giang lại chính là nữ thần trường phụ thuộc, không ngờ bức ảnh cậu ta lén chụp lại lại thu hút được Giang đại thiếu gia đến đây, sợi dây tơ hồng mà Nguyệt Lão đuổi mãi móc nối nếu không bắt lấy e là không ai cứu nổi cậu ta mất.

Khác với vẻ mặt nóng nảy của Bành Nguyện, Giang Hoài Tự dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại, vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt nhìn Nam Tường một cái, sau đó lại quay đi, ý nói: Thế nào cũng được, cậu tự xem mà làm, nếu cậu đi thì tôi sẽ cân nhắc nể mặt miễn cưỡng đi vậy.

Ban đầu Nam Tường không có ý định đi, cô đã ra ngoài quá lâu, em trai cô ở nhà không ai trông nó học hành. Mặc dù cô không hiểu một nam sinh cấp hai có gì để trông nhưng đến lúc đó nếu mẹ có hỏi cô thực sự không biết giải thích thế nào.

Tô Bối Bối kéo cánh tay Nam Tường nài nỉ muốn cô phải đi cùng.

Cô đành phải gửi tin nhắn cho tiểu tổ tông ở nhà:「 Em trai, bài tập hè làm đến đâu rồi? 」

Em trai trả lời ngay tức khắc:「 Mẹ lại phái chị đi giám sát à?  」

Nam Tường: 「 Chẳng thế à. 」

Em trai: 「 Chưa làm, chị cứ nói em làm xong rồi đi. 」

Nam Tường nhập tin nhắn: 「 ….Áp lực vứt lên đầu chị đấy à. Làm bài tập có hại gì cho em đâu, cố mà làm đi, chẳng phải vì em đứng áp chót trường Chuyên nên ngày nào mẹ cũng phải lo việc học của em à. 」

Em trai cũng không chịu thua kém: 「 Chị gái ruột thịt ơi, dù em có đứng chót trường Chuyên cũng giỏi hơn chị làm râu ria trường Bồi Dưỡng nhiều, sao mẹ không lo cho chị chớ. 」

Nam Tường trầm mặc hồi lâu, bị dòng chữ “chị gái ruột thịt” thình lình hiện lên trước mắt làm lòng cô không khỏi bối rối.

Vài ngày trước vừa mới nhận lại cha ruột, trước mặt còn có một người anh trai không có quan hệ máu mủ gì, dù có mạnh mẽ hay bên ngoài tỏ ra bình thản điềm tĩnh đến đâu cũng không thể che giấu được sự hỗn loạn và bất lực trong lòng.

Nhưng cô có thể làm gì khác ngoài việc tự mình tiêu hóa cảm xúc đâu?

Nam Tường thở ra một hơi, vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn như trước đây hay dùng với em trai: 「 OK fine, em trai ruột thịt ơi, vậy thì kẻ râu ria phiền phức này đây tối nay không nấu cơm cho em nữa nhé, chắc em không có ý kiến đâu nhỉ? 」

Em trai sửng sốt hồi lâu: 「 Thế em ăn gì? 」

Màn hình của chiếc điện thoại bị hỏng mấy ngày trước vẫn chưa sửa được, Nam Tường vẫn đang sử dụng chiếc điện thoại di động cũ từ mấy năm trước, lag không chịu được nên gõ chữ rất khó khăn.

Cô thử mấy lần, cuối cùng từ bỏ tắt màn hình. Nó thích ăn gì thì ăn, người làm chị không ruột chẳng thịt này cũng ngừng lấy lòng vô ích nữa, ai thích hầu thích hạ chứ.

….

Trong quán cà phê, Nam Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên rơi vào im lặng.

Hoàng hôn buông xuống, trời vẫn chưa rơi vào màu đen kịt.

Bầu trời phía xa lóe lên một màu trắng xanh mỏng manh giống như cá bị ném lên bờ thổi bong bóng yếu ớt, những đám mây bị cái nóng còn sót lại của mùa hè bào mòn, bồng bềnh lướt nhẹ trong không khí rồi sau đó bốc hơi đi mất, đèn đường nối tiếp nhau sáng lên.

Về việc tại sao mẹ chỉ quan tâm đến em trai mà không để ý đến cô, nguyên nhân đầu tiên là vì cô rất ngoan ngoãn, ít nhất bề ngoài giả vờ ngoan ngoãn.

Khi cô bốn tuổi thì mẹ tái hôn, đổi tên cho cô rồi sau đó sinh thêm cho cô một đứa em trai. Có thể ba mẹ cô không muốn đối mặt, hoặc có thể họ thực sự cho rằng một đứa bé bốn tuổi không có trí nhớ nên hạ quyết tâm giả vờ như một gia đình thực sự, mà cô cũng cứ thế diễn cùng bọn họ.

Em trai là người duy nhất không biết chuyện, ba mẹ cô diễn mãi thành nghiện, nhập tâm quá mức cho nên đến cuối cùng chỉ còn cô là người duy nhất trong gia đình mang trên mình chân tướng, sống mãi trong cảm giác xa cách.

Cảm giác xa cách này mỗi khi người thân họ hàng ngập ngừng muốn nói lại thôi, hay là khi ông bà tỏ ra thiên vị rõ ràng đối với em trai thì càng trở nên đặc biệt mạnh mẽ hơn.

Mà sự xuất hiện của cha ruột chẳng khác nào xé rách lớp màn che giấu cuối cùng.

Nhưng cô vẫn giả vờ ngoan ngoãn như có chuyện gì xảy ra.

Nguyên nhân thứ hai là mẹ cô căn bản không hề quan tâm đến điểm số của cô. Trong mắt mẹ, con gái sau này sẽ lấy chồng, thay vì uyên bác, tài giỏi thì nên học cách nhìn mặt đoán ý của mọi người càng sớm càng tốt, tương lai nên yên ổn làm một người vợ đảm đang, lương thê hiền mẫu không có tính công kích.

Chính vì vậy mới có thể nói ra những lời như không có tiền cho cô đi du học hay tiền trong nhà nên để lại cho em trai cô.

Đôi khi nghĩ lại, dường như người ngoan ngoãn đến độ kiếm nén ngã lòng, diễn phát nghiện tận xương cốt như cô thực chất lại không có tình cảm với ai, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, đạo đức giả cũng rất thú vị đấy chứ.

Đột nhiên đưa ra quyết định, Nam Tường bình tĩnh ngước mắt lên, nói với mọi người: “Được, chúng ta đi ăn lẩu đi.”



Trên đường rời quán cà phê đi tới quán lẩu, hai nam sinh đi phía trước, Nam Tường và Tô Bối Bối đi theo phía sau cách một đoạn không gần không xa.

Dọc đường, Tô Bối Bối không chú ý tới tâm tình biến hóa của Nam Tường, không ngừng nói chuyện với cô: “Nam Nam, thật ra tớ thấy bọn họ khá tốt, còn mời chúng ta đi ăn tối, thái độ nhận tội cũng rất chân thành.”

“Tuy miệng hơi độc tý nhưng cái người kia lại khá dễ tính, không nhìn ra tính khí đại thiếu gia mà cậu nói.”

“Hơn nữa trong chuyện này tớ cũng có lỗi sai, còn chưa xin lỗi cậu hẳn hoi nữa.”

Nam Tường vẫn đang lo lắng chuyện ở nhà, tai được tai không nghe cô nàng nói, phản ứng chậm vài giây mới tỉnh táo lại, ghé sát vào tai Tô Bối Bối: “Chẳng lẽ cậu nhìn trúng cậu ta rồi à Bối Bối?”

“Cậu bảo ai cơ?” Tô Bối Bối nhỏ giọng hỏi.

“Cậu ta.” Nam Tường chỉ vào bóng lưng Giang Hoài Tự.

Tô Bối Bối lập tức lắc đầu: “Sao có thể! Cậu ta là con trai ba cậu, anh trai khác cha khác mẹ với cậu đấy, tớ đâu dám nghĩ viển vông.”

Nếu chuyện này được đưa vào tiểu thuyết thì sẽ là phần mở đầu kinh điển của một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết tận xương, Tô Bối Bối âm thầm tặc lưỡi, cô ấy không phải trà xanh mà cứ phải phản bội bạn thân nhảy vào vũng nước đục quậy tung lên.

Đặc biệt là, cô ấy nhìn kỹ hơn, người anh trai này đứng cạnh “nhà giàu mới nổi” làm nền nào đó trông càng trầm tĩnh và sạch sẽ hơn, bước đi vững vàng có khí thế, có cảm giác thư giãn và tự tin bẩm sinh.

Tô Bối Bối nhăn mũi, khách quan nhận xét: “Hơn nữa cậu ấy còn đẹp trai như vậy, dạng con trai này giống như mặt trời vậy, ánh sáng chói mắt đến mức tớ nhìn thêm một giây cũng cảm thấy tự thẹn kém người.”

Nam Tường liếc cô nàng một cái: “Cho nên là cậu ấy dựa vào chút tự ti để làm nổi bật hình ảnh huy hoàng của mình?”

Nói xong cô cũng theo đó ngước mắt nhìn bóng lưng Giang Hoài Tự.

Cậu đi phía trước, tốc độ nhàn nhã nhưng tư thế thẳng thắn, có lẽ cậu đang cố gắng thích ứng với tốc độ của hai cô nên cố tình đi chậm lại.

Ánh trăng hòa với ánh đèn đường mờ ảo buông xuống. Mũ đã bị cậu cởi xuống, trong ánh sáng nhạt nhòa mái tóc cậu phủ một màu vàng nhạt, bóng lưng thẳng tắp, rộng như cây thông xanh đứng trên núi vào buổi sáng sớm.

Ẩn dưới cái bóng là cả một thân thể nổi loạn, hoặc có lẽ là sự kiêu ngạo sinh ra từ việc đối mặt với ánh mặt trời.

“Cũng được, nhưng tại sao đẹp trai lại giống mặt trời vậy?” Nam Tường thu hồi ánh mắt, không muốn thừa nhận, “Tớ lại thấy người suốt ngày hăng hái sôi nổi, mắng trời mỏ đất như cậu mới giống mặt trời cơ.”

“Biết mà biết mà, chủ yếu nói giống mặt trời là bởi vì khí chất của cậu ấy.”

Tô Bối Bối không biết phải giải thích thế nào, hồi lâu mới nói: “Trên người cậu ấy có một loại cảm giác rất ổn định và bình tĩnh, loại khí chất này chưa một nam sinh cùng lứa nào tớ thấy cả.”

Nam Tường nửa tin nửa ngờ bĩu môi: “Khoa trương vậy à?”

“Chỉ là cậu có thành kiến với người ta thôi, cậu xem người ta từ đầu tới cuối chẳng nói mình câu nào.” Tô Bối Bối nói có sách mách có chứng, “Vừa nãy bảo cậu ấy vén áo lên cũng không vén, đẹp trai như vậy còn biết thủ nam đức, quả là hiếm thấy.”

Không phải chứ, có thế thôi mà cũng đáng để khen?

“Do con trai thời nay quá tệ hay là do yêu cầu của ta với con trai quá thấp rồi đây?” Nam Tường càng cau mày chặt hơn, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ai nấy đều sẽ thành con trai cưng của mẹ mất.”

“Ai da sao tớ lại thành con trai cưng của mẹ được, tớ thuần túy là nữ chủ khống.” Tô Bối Bối cười trêu chọc, “Có thể tớ có nói quá lên, nhưng mà tớ cứ có cảm giác hai cậu có hi vọng.”

(*) Nữ chủ khống ý chỉ người yêu thích nữ chính.

“Hai tớ thì có hi vọng gì chứ?”

Nam Tường sốc đến độ trố cả hai mắt ra ngoài, cô phát hiện thanh âm của mình hơi lớn khiến cho Giang Hoài Tự ở phía trước khựng lại, vì thế vội vàng hạ giọng: “Chỉ có tiểu thuyết hay phim ảnh mới dám diễn như vậy, hiện thực đến nghĩ thôi cũng thấy sởn cả tóc gáy.”

Cô thở dài: “Cuộc sống của tớ đã đủ rối tung rối mù lên rồi, không dám dính dáng gì đến cậu ta đâu.”

“Nhưng hiện thực hai cậu đã dính dáng rồi đấy thôi. Kể từ khi cậu quyết định nhận lại cha ruột cầm tiền của chú ấy thì vận mệnh hai người đã bện lại với nhau rồi.”

“Cầm xong chạy lấy người là được…” Nam Tường nỗ lực hạ thấp âm thanh cứ như sợ bị người ta nghe thấy, “Sẽ không để cậu ấy biết quan hệ của bọn tớ đâu.”

“Không đơn giản vậy đâu, cậu thấy cái vẻ thông minh lanh lợi của cậu ta chưa, muốn giấu không dễ dàng đâu.”

…….

Lúc này, Giang Hoài Tự được khen lanh lợi đang lơ đãng đi về phía trước, đầu óc thông minh tràn ngập những thứ vô dụng.

“Hình như tớ vừa nghe được hai người họ nói có hi vọng gì gì đó thì phải.” Giang Hoài Tự cúi đầu đá cục đá bên lề đường, chậm rãi nói, tựa hồ không để ý.

Khác với cậu, Bành Nguyện bên cạnh cố ý vểnh tai lên nghe, tựa như một con thỏ cảnh giác, trong đời chưa bao giờ nghe một bài giảng một cách nghiêm túc đến thế.

Chỉ có điều hai em gái cách bọn họ hơi xa, câu được câu không lọt tai, giọng nói bị gió thổi bay đi một nửa, đáng tiếc.

Kết hợp vài từ khóa mấu chốt nghe trộm được, Bành Nguyện đoán: “Ừ, cậu ấy nói cậu đẹp trai như mặt trời, sau đó hỏi Vượng Vượng Tiên Bối cậu ấy và cậu có hi vọng không, Vượng Vượng Tiên Bối nói cậu không vén áo lên nên khả năng là không.”

“Sau đó em gái đau lòng rồi, Vượng Vượng Tiên Bối an ủi cậu ấy, bảo là vận mệnh của hai cậu nhất định sẽ dính dáng với nhau, liền cả thân lẫn tâm, ừ vậy đó.”

Bất kể đúng hay sai, Bành Nguyện đều nói dứt khoát như đinh đóng cột, nói có sách mách có chứng, tự tin cực kỳ.

Giang Hoài Tự lưỡng lự vài giây: “Hình như tớ còn nghe cậu ấy nói ‘cầm xong chạy lấy người’ thì phải.”

Bành Nguyện lắc đầu, nghiêm túc nói vào đâu vào đấy: “Không đâu cậu nghe nhầm rồi. Cậu ấy nói ngủ một lần là được rồi, sẽ không để ai biết quan hệ của hai cậu.”

…..

Ngủ cái con mẹ cậu, Giang Hoài Tự liếc cậu ta một cái.

Khả năng biến một câu chuyện phi logic thành một câu chuyện hợp lý cũng là một loại kỹ năng. Nếu như cậu thiếu khả năng phán đoán thì có thể thực sự đã bị cậu ta lừa mất người luôn rồi.

Cậu kéo cổ áo, dùng cùi chỏ huých Bành Nguyện, trầm giọng chế nhạo: “Thật đấy, với cái thính giác của cậu không cho cậu đi đóng Thuận Phong Nhĩ trong anh em Hồ Lô thì thật đáng tiếc.”

Bành Nguyện cho là mình đã nói trúng lòng người, vui vẻ nói: “Đúng hơm đúng hơm, cậu cũng cho là tớ tai thính đúng không? Có điều tớ thấy tớ càng hợp vai ông nội hơn.”

Giang Hoài Tự liếc cậu ta một cái, tóm lấy cổ cậu ta ép xuống dưới cánh tay mình, cười nói: “Tưởng tớ khen cậu thật đấy à, còn kén chọn.”

Bành Nguyện bị bóp cổ sắp ngất đến nơi nhưng vẫn cười vui vẻ, suy nghĩ một hồi, sau đó trầm giọng nói thêm: “Đúng rồi, hai người đó còn nói cha ruột cái gì đấy nữa.”

Giang Hoài Tự không hiểu: “Cái gì?”

“Ai da chắc là các cậu ấy còn nhớ mãi không quên tên trên mạng của tớ ấy mà.” Mắt Bành Nguyện đảo qua đảo lại đưa ra câu trả lời, sau đó vỗ nhẹ vào vai Giang Hoài Tự để tỏ ra an ủi, “Cho nên tên nhóc nhà cậu cứ giữ trong lòng đi, có ông bố là tớ đây giúp là ổn áp, yên tâm các cậu có triển vọng.”