Lại thêm một trận chiến ba trăm hiệp nữa, toàn thân Nam Tường rơi vào trạng thái chân mềm nhũn, hoa mắt chóng mặt. Trước đây cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ “nghiện” chuyện đó, nhưng đến khi trải nghiệm rồi mới hiểu, chuyện này thật sự khó mà không nghiện.
Nếu thật sự có người cãi lại cô, bảo rằng bản thân không có cảm giác gì, cũng không thấy gì đặc biệt, thì cô chỉ có thể nói khả năng cao là bạn chưa gặp đúng người.
Dùng chân tâm đổi lấy chân tâm với người mình yêu nhất, thân thể và linh hồn hòa quyện, cảm giác ấy giống như đang lao dốc không phanh trên tàu lượn siêu tốc, rồi bất ngờ vút lên tận mây xanh.
Tiếng gió rít bên tai, máu sôi trào, dopamine tiết ra cuồn cuộn, adrenaline dâng cao, toàn thân chìm trong cảm giác say mê, phấn khích, k.ích thí.ch đến mức đầu óc bị hormone làm cho mê muội. Cảm giác ấy một đời người nên nếm trải vài lần.
Cô không thể nói mình chưa từng lo lắng hay do dự, nhưng giống như giữa thời loạn mà được tiêm một mũi an thần. Cảm giác an toàn đến từ việc cô biết rõ mình yêu anh rất nhiều, và cũng tin rằng anh yêu cô, tôn trọng cô, trân trọng cô.
Tình d.ục thì không thiêng liêng, nhưng tình yêu thì có.
Nói chính xác hơn, khiến cô “nghiện” không phải là chuyện ấy.
Mà là anh ấy.
Nhưng dù có mới mẻ, say đắm đến đâu, con người cũng không thể quá phóng túng. Chân mềm đầu choáng còn chưa nói, vấn đề là tiêu hao quá nhiều năng lượng, Nam Tường sắp đói đến ngất luôn rồi.
Hai người còn hẹn trưa nay ăn cơm với Tô Bối Bối và Bành Nguyện, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ. Cuối cùng, trận nhiệt tình tạm thời khép lại, hai người lảo đảo đứng dậy vào nhà tắm rửa mặt.
Nam Tường còn do dự một lúc, định mời anh vào tắm chung, nhưng lời chưa kịp nói ra đã nuốt lại, đến lúc đó kiểu gì người ta cũng lại nói cô không biết giữ ý.
Thế là cô cứ đứng lấp ló ở cửa phòng tắm, vào không được, lùi cũng không xong, há miệng muốn nói lại thôi mấy lần. Giang Hoài Tự nhìn vẻ mặt lắp bắp kia của cô, khoanh tay nhướng mày: “Em không phải định kêu anh tắm giùm chứ?”
Nam Tường ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ngay sau đó cô vội chữa lại: “Không phải bắt anh tắm giùm đâu, ai tắm người nấy. Nhưng mình có thể tắm chung, tiết kiệm thời gian ấy mà, sắp muộn rồi.”
Khoảnh khắc đó, Giang Hoài Tự nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ vô tội của cô, chợt nhận ra điều cô giỏi nhất chính là dùng khuôn mặt vô hại để nói ra những lời dụ dỗ chết người, mà vẫn giữ được vẻ trong sáng.
Ai mà biết được, kiểu chủ động như vô tình này mới là thứ trí mạng nhất, anh kiểu gì cũng sẽ “toang” trong tay cô.
À, có khi là đã “toang” rồi.
Ánh mắt Giang Hoài Tự dần sâu hơn, khóe môi treo nụ cười lười nhác, giọng mập mờ: “Em nghĩ tắm cùng thì tiết kiệm được thời gian thật à?”
Sợ rằng phát triển thêm tí nữa là khỏi ra khỏi cửa luôn đấy.
“Ờ ha…” Nam Tường lúc này mới kịp nhận ra nguy hiểm, xoay người chạy biến vào phòng tắm.
…………
Trong phòng tắm, tiếng nước róc rách, hơi nước mờ mịt, ngưng tụ trên gương thành lớp sương mỏng. Nam Tường lau đi giọt nước đọng, thấy rõ thân thể mình vẫn trắng mịn như trước. Trải qua bao nhiêu cuồng nhiệt như thế, vậy mà anh chẳng để lại dấu vết gì trên người cô. Lực đạo kiềm chế, cẩn thận nâng niu như thể cô là một món đồ quý dễ vỡ, sợ làm đau, làm tổn thương cô.
Ngược lại, là cô ra tay không biết nặng nhẹ. Tắm xong, khoác khăn tắm bước ra, vừa khéo thấy chứng cứ rành rành trước mắt. Giang Hoài Tự để trần nửa người, eo, lưng, xương quai xanh chỗ nào cũng có dấu vết cô để lại. Ban đầu cô còn tự tin, nhưng nhìn đến đó lập tức thấy chột dạ.
Giang Hoài Tự lúc đầu còn rộng rãi cho cô nhìn thoải mái, nhưng khi ánh mắt cô quá nóng bỏng khiến da đầu anh tê rần, rốt cuộc anh cũng phải giơ tay lên che mắt cô lại.
Anh xoay người bước vào phòng tắm, để lại một câu: “Biết rồi chứ, lần sau đối với anh nhẹ nhàng chút.”
Ngoài cửa, Nam Tường vẫn cố vớt vát: “Anh hiểu mà, tình yêu của anh là kìm chế, còn tình yêu của em là buông thả.”
Tiếng nước ào ào, giọng nói lười biếng của Giang Hoài Tự vang lên theo dòng nước, thẳng thắn bóc mẽ: “Thôi đi, đừng có chữa cháy nữa.”
…………..
Dù không tắm chung được, nhưng vẫn có thể đánh răng cùng, rửa mặt cùng, sấy tóc cùng.
Để chứng minh mình cũng có “một mặt dịu dàng”, Nam Tường thậm chí còn xung phong sấy tóc cho anh, nhón chân lên xoa xoa mái tóc anh như đang vuốt chó con, làm tóc anh rối như ổ gà, rồi chỉ vào đầu anh mà cười lăn lộn.
Người nào đó hết nói nổi, đứng trước gương nghiến răng: “Nam Tường, yêu cũng đừng thể hiện rõ ràng quá vậy chứ.”
“Không sao, mặt vẫn đẹp mà.” Nam Tường cười càng vui.
Kết quả là, người luôn mang gánh nặng thần tượng như anh phải mất thêm hai mươi phút mới chỉnh được tóc lại tươm tất.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, thấy Nam Tường đang ngồi trước bàn trang điểm, đã ăn mặc chỉnh tề. Một bộ váy ngắn vest xám không tay, chất vải cứng cáp tôn dáng, đôi chân dài thẳng tắp, trước ngực đeo chiếc nơ đen cài kim đá.
Thấy anh ra, cô xoay người lại, nghiêng người cười với anh, nắng ngoài cửa sổ rọi vào đuôi tóc cô. Dưới ánh sáng, cả người cô môi đỏ răng trắng, rực rỡ chói mắt, còn nháy mắt hỏi anh màu son nào đẹp hơn.
Tất cả quá tự nhiên, như thể vợ chồng son mới cưới, một thứ ảo giác như bong bóng cầu vồng, khiến người ta không rõ đâu là thật.
Đã từng thân mật trần trụi, giờ thấy cô ăn mặc chỉnh tề lại khiến anh càng ngượng.
Giang Hoài Tự quay đầu không dám nhìn thẳng, lười biếng trả lời: “Màu cà chua kia đẹp đó. Hôm nay là style tiểu thư lạnh lùng khó với đúng không, hợp với em đấy.”
“Đúng là dân mỹ thuật, nhạy màu thật.” Nam Tường cười, bỗng nhiên nảy ý định trêu anh: “Thế anh nói thử xem son em đang dùng là màu gì?”
Giang Hoài Tự trả lời ngay: “416.”
Trúng thật. Cô lại hỏi: “Còn màu dâu đỏ hôm qua thì sao?”
“N17.”
Nam Tường càng có hứng: “Còn màu sữa hạnh nhân hôm trước?”
“214.”
“Thế…”
Chưa kịp nói hết, Giang Hoài Tự đã tuôn một tràng: “Hôm xem phim là trà đỏ, TF50. Hôm đi dạo là anh đào ngào đường, MAC923. Hôm thi đấu xác nhận quan hệ là màu hồng hồng, Chanel 87. Hôm mưa chạy vào nhà cưỡng hôn anh thì là màu nguyên bản, không tô gì hết.”
Một tràng liệt kê như đọc tên món ăn khiến Nam Tường nghe mà ngẩn tò te. Cô vỗ tay hai cái, tấm tắc khen: “Giỏi ghê, thật ra em còn không nhớ em tô cái gì.”
“Vậy lần sau em bôi đại một màu lạ lạ chưa từng bôi, anh có đoán được không?”
“Đương nhiên không.” Giang Hoài Tự đáp: “Nhưng chỉ cần em bôi một lần, anh sẽ nhớ mãi.”
Nói thật thì, chỉ nhìn thỏi son và màu lên môi đã khác nhau một trời một vực, anh đâu phải người bán son, sao có thể nhớ hết các mã màu.
Anh chỉ là trí nhớ tốt hơn người bình thường, thấy cô đánh qua một lần là nhớ được. Mỗi màu son đều có sắc thái khác nhau, vị ngọt cũng khác, hôn lên vị cũng chẳng giống.
Nam Tường tiếp tục tán thưởng: “Chẳng lẽ đây chính là ‘cảm màu tuyệt đối’ trong truyền thuyết, kiến thức cơ bản của dân mỹ thuật?”
Giang Hoài Tự đứng đó, hai tay đút túi, giọng điệu kiêu ngạo vô đối: “Phân biệt được mấy loại đỏ lòe loẹt này, không phải kiến thức mỹ thuật, mà là phẩm chất tự giác của bạn trai.”
…………
Nam Tường lại xúc động, bước tới nắm tay anh, đôi mắt long lanh ánh sao, chu môi định hôn anh, còn cách một chút lại đột nhiên tránh đi: “Không được, hôm nay em đánh son bóng, dính vào anh là lem hết.”
“…Được thôi.”
Bị câu “muốn mà không được” hành hạ mới là dày vò nhất, Giang Hoài Tự càng cảm thấy khô miệng lưỡi lưỡi, liếc sang giường vẫn còn lộn xộn, thở dài, giũ lại chăn gối cho gọn gàng: “Anh xuống lầu hóng gió một lát, em xong thì xuống nhé.”
“Ừm.” Nam Tường gật đầu, vừa làm nóng máy uốn tóc, vừa cuốn từng lọn tóc trước gương, tay cuốn tóc, môi còn lẩm bẩm.
Giang Hoài Tự bước xuống lầu với bước chân lười nhác, nói gì thì nói, sau tối qua quan hệ của hai người coi như tiến thêm một bước, tâm trạng có phần mông lung phức tạp, như đang nằm mơ vậy.
Giữa trưa hè, bầu trời xanh ngắt không gợn mây, ánh nắng chiếu xuống không chút che đậy, nóng rát vô cùng, trong không khí thoang thoảng mùi hoa dại.
Giang Hoài Tự tựa vào khung cửa, cúi đầu lướt điện thoại một cách vô thức, phát hiện ID WeChat của Nam Tường đã đổi thành “Đóa hồng nhỏ trói chặt chim sơn ca”.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ đó một lúc lâu, không nhịn được cúi đầu bật cười, trong lòng thấy ấm áp.
Cô hình như thích anh nhiều hơn anh tưởng.
Đợi thêm mười phút nữa, không có gì làm, anh mở Tiểu Hồng Thư, định học thêm chút kiến thức về son môi hay phấn mắt, để khỏi bị kiểm tra đột xuất.
Kết quả vừa mở app, bài đầu tiên được đề xuất là: Yêu nhau bao lâu thì nên quan hệ?
Vài nghìn lượt thích và lưu, Giang Hoài Tự tò mò bấm vào, nhìn phần bình luận, chỗ đó cãi nhau loạn cả lên: nhanh thì một, hai ngày, chậm thì ba năm năm năm, còn có người kiên quyết đòi giữ đến sau hôn nhân.
Tóm lại là, người nhanh thì mắng người chậm là cổ hủ, người chậm thì chửi người nhanh là dễ dãi.
Bình luận được thích nhiều nhất là: “Chỉ sợ cơ thể hòa hợp quá nhanh, trái tim hai người lại khó mà gần nhau.”
Giang Hoài Tự đang trầm ngâm suy nghĩ về câu nói đó, thì giây tiếp theo, Nam Tường từ xa chạy tới, lao thẳng vào lòng anh.
Cú lao quá mạnh, khiến lưng anh “bộp” một cái đập vào tường, xương bả vai đau âm ỉ, anh theo phản xạ đưa tay ôm lấy cô, trách yêu một câu: “Nhẹ chút nào.”
“Anh có đau không?” Nam Tường lùi lại một bước, lại thấy áy náy vì mình ‘không dịu dàng’, nhưng giây sau đã bị Giang Hoài Tự kéo lại vào lòng.
“Có chút.” Anh cố ý r.ên rỉ, kéo tay cô ôm lấy eo mình: “Em ôm anh một cái là hết đau ngay.”
“Không trách em được, em chỉ là muốn gặp anh nhanh hơn thôi.” Nam Tường ngoan ngoãn ôm anh, cằm tựa lên vai anh: “Với cả em đã gọi anh từ xa rồi mà, anh không thấy.”
Thấy anh vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, Nam Tường liếc sang, lướt vài cái, cau mày nói nhỏ: “Anh đang lướt cái gì mà chăm chú thế. Toàn mấy thứ tư tưởng cổ hủ.”
Giang Hoài Tự cũng để mặc cô xem, lẩm bẩm nhỏ: “Vậy rốt cuộc là bọn mình nhanh hay không? Mới quen chưa đầy một tháng mà.”
“Chuyện nhanh hay chậm, không phải do mình tự định nghĩa sao.” Nam Tường nói nhẹ nhàng, không để tâm: “Bọn mình dù mới chính thức bên nhau chưa đầy tháng, nhưng yêu nhau cũng hơn một năm rồi. Đem mối quan hệ của mình so với thước đo xã hội, chẳng hợp chút nào với phong cách của Giang Hoài Tự đâu.”
Thân mật không phải là c.ởi đồ, mà là cùng nhau chia sẻ sự mong manh, yếu đuối.
Là đêm khuya tâm sự thâu đêm, lột trần vết thương, thấu hiểu dối trá và khuyết điểm của nhau, những mặt tối tăm và thảm hại, nhưng vĩnh viễn không làm tổn thương đối phương.
Trong định nghĩa của cô, linh hồn của họ sớm đã không thể tách rời.
Nam Tường cúi đầu nhìn mấy bình luận hot phía trước, thử dò xét: “Anh không phải sợ em chán anh sớm đấy chứ?”
Giang Hoài Tự không nói gì, coi như thừa nhận.
Nam Tường thở dài, càng tiếp xúc càng thấy anh rất thiếu cảm giác an toàn, một cô công chúa nhỏ đỏng đảnh lúc nào cũng cần được dỗ dành.
“Em thích anh như thế này, sao lại chán được.” Cô chân thành chớp mắt.
“Thế sau khi ngủ rồi, có gì khác biệt không?” Anh hỏi.
“Yêu anh.” Nam Tường ngẩng đầu, đột nhiên nói một câu.
Quả nhiên, Giang Hoài Tự không nhịn được, cúi đầu bật cười.
Nam Tường được nước làm tới, vừa cười vừa trêu anh như một con sẻ nhỏ dính người, lải nhải từ yết hầu đến bên tai anh.
“Yêu anh, yêu anh yêu anh yêu anh, yêu anh yêu anh~”
“Đừng nghịch nữa.” Giang Hoài Tự bị cô làm nhột đến mức nghiêng đầu trốn, quậy một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được ôm cô vào lòng.
Nam Tường ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt của anh.Mmột đôi mắt mà dù trong đêm mồ hôi ướt đẫm vẫn luôn đen láy trong trẻo, như một hồ sâu tĩnh lặng, chưa từng nhiễm bụi trần, chỉ có ánh sáng lấp lánh, cùng với một tình yêu non nớt nhưng tràn đầy của chàng trai trẻ.
…………….
Tô Bối Bối và Bành Nguyện vừa đến, đúng lúc thấy cảnh đó. Nam Tường nghiêng người về phía trước, tựa vào người Giang Hoài Tự, hai tay ôm lấy eo anh.
Còn Giang Hoài Tự thì cúi đầu, khóe môi khẽ cong, áo sơ mi cởi mất hai nút, lộ ra xương quai xanh, trong mắt chỉ toàn là cưng chiều.
“Nhìn cái nụ cười không đáng tiền của cậu ấy kìa.” Bành Nguyện tặc lưỡi.
Tô Bối Bối mắt láo liên, thì thầm: “Anh không thấy hai người họ có gì khác rồi à?”
“Khác chỗ nào?” Bành Nguyện hỏi.
Bên này, cặp đôi nhỏ cũng nhận ra hai người bạn đến rồi, bèn lưu luyến buông nhau ra.
Giang Hoài Tự bị Bành Nguyện kéo qua một bên, Bành nhìn anh với vẻ mặt háo sắc: “Tối qua tớ đủ nghĩa huynh đệ chứ? Cái thùng đó có phải hữu dụng lắm không?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.” Người nào đó lười biếng qua loa một câu, vẫn đang cố giữ bí mật, nhưng không biết rằng bên kia đã hoàn toàn bị bại lộ.
Sau đây là đoạn hội thoại chào hỏi kiểu mới của hai cô gái:
Tô Bối Bối: “Bao giờ do?”
Nam Tường: “Ngày mai.”
Tô Bối Bối: “Ngày mai ổn không?”
Nam Tường: “Mai nhất định chốt anh ấy.”
Còn hôm nay là màn mở đầu thường lệ:
Tô Bối Bối: “Bao giờ do?”
Nam Tường: “Hôm qua.”
Tô Bối Bối: “Ngày mai còn nổi không?”
Giây sau —
Tô Bối Bối: “A a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!”
…………
Người bên cạnh: Các người ồn đến tai tôi rồi đấy.