Bất tri bất giác, cảm giác xa cách do thời gian mang lại dần dần biến mất, bao trùm xung quanh họ là sự ăn ý quen thuộc.
Biết cảnh sát Phó không phải tới bắt Chu Hải Yến, tôi yên tâm, nhường phòng khách cho họ, định vào bếp nấu cơm.
"Anh ơi, bò hầm cà chua được không? Gần đây em học được từ dì đấy."
Chu Hải Yến còn chưa nói, cảnh sát Phó lau mặt, vội vàng nói:
"Được được, em gái, làm nhiều chút, anh cũng thích ăn."
Giây tiếp theo liền ăn ngay một cùi chỏ.
Chu Hải Yến nghiêng đầu liếc anh: "Em gái cậu à mà cậu gọi?"
Người sau mặt dày mày dạn: "Em gái cậu chính là em gái tôi, chúng ta còn cần phải phân chia rõ ràng vậy sao."
Mãi cho tới khi tôi vào bếp, vẫn còn nghe thấy tiếng anh ta gọi.
"Em gái! Nhớ bỏ nhiều cay!"
Nhà bếp sát vách phòng khách, buổi tối xung quanh yên tĩnh, cảnh sát Phó lại là người có giọng nói lớn, tiếng hai người nói chuyện, một kẻ điếc một phần tư như tôi còn nghe rõ mồn một.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
"Không phải, mới bao lâu không gặp, cậu kiếm đâu ra em gái vậy?"
"Người ta tên Đường Hà Thanh, đừng có một tiếng em gái hai tiếng em gái."
"Đệch? Con gái lão súc sinh Đường Thế Quốc đó à? Thay đổi lớn vậy, một cái không nhận ra. Mấy tháng trước thấy con bé còn gầy nhom, gặp ai cũng xụ mặt, không thích nói chuyện."
...
"Tôi biết bố con bé súc sinh, không ngờ lại súc sinh đến vậy, đây là thấy người ta sống tốt liền ngứa mắt đây mà? Hai mươi vạn mà lão cũng dám mở miệng. Gặp loại vô lại nghiện cờ b.ạ.c này, trừ phi đánh c.h.ế.t lão, không thì nhốt vào tù, nếu không em gái Đường trước khi thành niên còn có ngày chịu tội.
"Đánh c.h.ế.t là không thể, vào tù càng khó. Nhất là vấn đề bạo lực gia đình với trẻ vị thành niên như em gái Đường, pháp luật vẫn chưa hoàn thiện, ít nhất phải đến mức thương tích nhẹ cấp độ hai mới có thể kết án, nếu không đều xử nhẹ. Đợi tới lúc thực sự đến mức thương tích nhẹ cấp độ hai, chính là bệnh viện tranh người với Diêm Vương, lúc đấy đã muộn rồi còn gì."
Người kia không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bật lửa châm thuốc.
...
Thương tích nhẹ cấp độ hai.
Hóa ra bạo lực gia đình có thể bị kết án, không phải chỉ giam giữ thôi.
Trước đây chưa từng có ai nói với tôi, họ đều bảo tôi nhẫn nhịn cho qua.
Thậm chí sau này báo cảnh sát cũng chỉ là cho có lệ, giam giữ cũng chẳng giam giữ, chỉ giáo dục qua loa.
Chỉ có cảnh sát Phó mới tới, lần này tới lần khác, không biết mệt mỏi.
...
Tôi nhìn dầu sôi dần trong nồi, tay cầm gia vị từ từ siết chặt.
Lúc hoàn hồn, trong nồi đã đổ nửa túi ớt khô.
Theo nhiệt độ dầu tăng cao, hương thơm của ớt được phi đến mức dậy mùi, nồng nặc đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
Họ vội vàng chạy vào, tưởng cháy nhà.
Kết quả, ba người suýt chút nữa bị sặc c.h.ế.t trong bếp.
Cảnh sát Phó kêu to: "Má ơi, em gái đúng là người chu đáo, cay đến mức anh cảm giác mắt mình sắp bị khoét ra rồi."
Chu Hải Yến vừa lấy khăn ướt đắp mắt cho tôi, vừa đá anh ta.
"Đi mở cửa sổ, đều là CMN tại cậu đòi ăn cay."
"..."
Từ hôm đó, cảnh sát Phó thường xuyên buổi tối tới tìm anh ôn chuyện cũ.
Mặc dù phần lớn thời gian là người trước nói, người sau nghe.