"Nhưng mà gì?"
"Nhưng mà ta vẫn sẽ đến Thanh Phong Đài."
Ninh Vi nói như vậy, trong đầu không ngừng vang lên tiếng kiếm minh trước khi rời đi, cùng câu "ta đợi ngươi" kia.
Thẩm Hàm Thanh kinh ngạc:
"Ngươi còn đi nữa à? Đoàn sư thúc nói tối nay chưởng môn và các lão có yến tiệc, Kiếm Tiên tiền bối cũng đi, tỷ định ngày mai đến Thanh Phong Đài sao?"
"Yến tiệc?"
Ninh Vi ánh mắt u ám, vậy thì tốt quá.
Tối nay nàng sẽ lẻn vào.
Yến Nghiêu liếc nàng:
"Đang có ý đồ xấu gì đấy?"
"Ngươi đoán đi."
Ninh Vi nở nụ cười bí ẩn đẩy hắn ra, ngắm nhìn bức bích họa của Thiên Thu Các.
Bích họa này miêu tả cảnh Thiên Thu Các viện trợ khi Vân Thần Tông suýt bị diệt tông.
Ninh Vi đặt tay lên hình ông lão tóc bạc trong tranh, ánh mắt chập chờn.
Đó là cha của Ninh Thanh Dã, gia chủ Ninh gia năm xưa.
Bên cạnh ông, có một người trẻ tuổi với gương mặt xa lạ, nghe nói là người sáng lập Thiên Thu Các.
Sở Anh cùng nàng ngắm nhìn:
"Chỗ kia còn vẽ Phong tiền bối và Yến tiền bối, tiếc là năm đó một nửa đại năng đã ngã xuống, không thì Vân Thần Tông chắc chắn huy hoàng hơn bây giờ!"
Ninh Vi nói:
"Bây giờ cũng không tệ."
Nàng thở dài, quay đầu nhìn bốn đệ tử thân truyền, khẽ mỉm cười.
...
Tối hôm đó.
Ninh Vi biến mất.
Sở Anh không tìm thấy tiểu sư tỷ, nhớ lại những lời thần thần bí bí ban ngày, liếc nhìn yến tiệc lộng lẫy trên lầu cao, lại nhìn về Thanh Phong Đài vắng lặng.
Sở Anh do dự một lúc, đi về phía đó.
Thanh Phong Đài vốn không ai quấy rầy, lúc này chủ nhân vắng mặt, đèn lưu ly mờ tỏ càng thêm hiu quạnh.
Sở Anh tim đập thình thịch, rón rén núp sau gốc cây, mở to đôi mắt quan sát bốn phía.
Nàng khom lưng ôm cây, định lẻn vào.
Bụi cỏ gần đó phát ra tiếng sột soạt.
Sở Anh giật mình, người run lên lại đâm vào ngực ai đó.
"Á…!"
Nàng sợ hãi kêu lên, bị người kia nhanh chóng bịt miệng.
Lục Du Bạch hạ giọng:
"Đừng đừng đừng, là ta!"
Sở Anh định rút kiếm lại buông ra, hoảng sợ biến thành phẫn nộ, giẫm mạnh lên chân hắn.
Lục Du Bạch đau nhảy dựng lên, cố nhịn không kêu ra tiếng.
"Hai người có thể yên lặng chút không?"
Một giọng quen thuộc khác từ trên cao truyền xuống, hai người ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen kịt của Yến Nghiêu.
Hắn ngồi trên cây vắt vẻo một chân, từ trên nhìn xuống bọn họ, ánh mắt hơi khinh bỉ.
Sở Anh:
"Sao ngươi cũng ở đây?!"
Yến Nghiêu không nói, nhìn về phía bụi cỏ.
Sở Anh và Lục Du Bạch nghi hoặc, cùng nhìn theo.
Cỏ cây bắt đầu lay động, gió xào xạc.
Một bàn tay thò ra từ bụi cỏ, sau đó là Thẩm Hàm Thanh bò ra cười hì hì.
"Chào…"
Sở Anh, Lục Du Bạch: "..."
Đồ thần kinh…
Thẩm Hàm Thanh nhảy lên, phủi bụi, ôm vai hai người hướng về phía Thanh Phong Đài:
"Tình nghĩa của chúng ta cứng như trứng gà không thể phá vỡ!”
Yến Nghiêu từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp đất, ôm kiếm đi theo sau.
Lục Du Bạch thấy không yên tâm:
"... Thế này có bị nghênh ngang quá không?"
Thẩm Hàm Thanh:
"Vừa nãy ta kiểm tra, kết giới ở đây bị ai đó giải quyết rồi, Ninh Vi chắc ở bên trong! Nếu ai có sở thích lén lút thì có thể bò vào."
Lục Du Bạch:
"Cảm ơn lời đề nghị, không có sở thích đó."
...
Trong Thanh Phong Đài.
Ninh Vi tìm đến kiếm trì, thấy thanh trường kiếm màu xanh nhạt treo giữa trung tâm.
Đáy hồ tỏa ra ánh sáng xanh biếc, một luồng linh khí dịu dàng bay ra, quấn quanh nàng đầy lưu luyến.
Bóng người màu xanh biếc hiện lên, kiếm linh mở mắt, ánh mắt như làn thu thủy.
"Ninh sư tỷ, lâu không gặp."
Ninh Vi tâm thần chấn động, một luồng ký ức quen thuộc tràn vào trong lòng..
Môi nàng run rẩy, giọng đột nhiên khàn đi.
"Thập Châu Xuân, A Đài."
A Đài ngạc nhiên, lập tức cười:
"Không nhớ Phong Thanh Ngưng, nhưng nhớ ta? Vậy A Đài rất vinh hạnh rồi."
Ninh Vi lắc đầu:
"Bia Trường Thanh cho ta chút lĩnh ngộ, chỉ có ấn tượng mơ hồ thôi, ta vẫn không nhớ chuyện năm xưa."
"Ba ngàn năm quá dài."
A Đài khẽ thở dài, bay đến ngồi bên bờ kiếm trì:
"Chuyện xảy ra sau khi ngươi phi thăng thì ta không biết, nhưng ta có thể giúp ngươi nhớ lại ba ngàn năm trước."
Ninh Vi không vội:
"Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi làm sao có được thần hồn Ánh Vi, và tại sao giấu Phong Thanh Ngưng nhiều chuyện như thế?"
Vô duyên vô cớ, dù là cố nhân, cũng không thể hoàn toàn tin lời A Đài.
"Ngươi đang đề phòng ta sao?"
A Đài nhíu mày.
Chẳng mấy chốc, nàng phát hiện điều gì, vung tay lên, một luồng gió thổi bốn tên kiếm tu đang rình coi vào.
"Ui da!!!"
Bất ngờ bị gió đẩy vào, mấy đệ tử thân truyền suýt ngã chồng lên nhau, buồn cười vô cùng.
Ninh Vi quay đầu thấy cảnh này, vẻ nghiêm túc tan biến sạch sành sanh, cười với vẻ bất đắc dĩ..
"Sư... sư tỷ..."
Sở Anh bò dậy, ngượng ngùng chào hỏi.
Ba sư huynh đệ càng tỏ ra bận rộn, kẻ xoa tay cúi đầu, người sửa áo nhìn trời, còn một tên định chuồn bị ba người kia túm lại.
A Đài thấy vậy liếc Ninh Vi:
"Tới theo dõi ngươi à? Bọn họ có quan hệ gì với ngươi?"
Ninh Vi lặng lẽ lùi một bước, nghiêm túc nói:
"Bây giờ ta là tiểu sư tỷ của bọn họ."
Rất giống tuyên bố chủ quyền.
Bốn người nghe câu trả lời khẳng định đó, lặng lẽ đứng thẳng lưng, không còn vẻ có tật giật mình hồi nãy.
A Đài: "..."
A Đài tấm tắc trầm trồ, ánh mắt đảo qua lại giữa Ninh Vi và nhóm bốn người, không nhịn được thở dài:
"Ngươi thật khác xa ba ngàn năm trước."
Trước kia chỉ là cục băng, không chút tình người.
Lục Du Bạch dò hỏi:
"Tiểu sư tỷ, vị tiền bối này là?"
Ninh Vi:
"Kiếm linh A Đài của Thập Châu Xuân, thanh kiếm treo lơ lửng trong ao là Túy Vân Thiên, đây là linh kiếm của hai vị Kiếm Tiên năm xưa."
Kiếm tu đều có hứng thú đặc biệt với linh kiếm, nghe vậy ánh mắt mấy người đều sáng rực.
"Ồ quao…"
Thẩm Hàm Thanh vui mừng ngó nghiêng:
"Hôm nay đúng là kiếm bộn rồi! Không biết kiếm linh tiền bối Túy Vân Thiên ở đâu nhỉ?"
Sở Anh huých cùi chỏ:
"Bộ dạng như nhà quê lên phố ấy!"
Thẩm Hàm Thanh xoa cánh tay phụng phịu:
"Thật sự chưa thấy bao giờ mà!"
Ninh Vi ho nhẹ quay đầu cười, sau đó hỏi A Đài:
"Quân Phàm đâu?"
Quân Phàm là kiếm linh của linh kiếm Túy Vân Thiên.
Nghe vậy, A Đài thong thả ngồi lại bờ ao, thò tay vào nước khuấy một cái.
"Hắn ấy à... sau khi Yến Thanh Xuyên chết bèn tự phong ấn rồi, kiếm linh chất lượng cao thông minh mạnh mẽ như ta không nhiều, xem mà trân trọng."
"Tự phong ấn?"
Ninh Vi nghiêm túc hẳn, đi đến bên ao ngồi xổm.
A Đài:
"Chủ ở đâu kiếm ở đó, từ lâu đã không có động tĩnh."
A Đài cho rằng Quân Phàm quá cứng nhắc. Kiếm chủ của nàng đã nhập ma, mà giờ nàng vẫn sống tốt, thỉnh thoảng tĩnh dưỡng trong kiếm trì cãi nhau với Phong Thanh Ngưng, thỉnh thoảng ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
Nàng thấy Ninh Vi chạm tay vào nước kiếm trì, tuôn ra vô tận u quang.
Ninh Vi mí mắt giật giật, khóe miệng nhếch lên.
Dự cảm không lành…
Kiếm trì đột nhiên rung chuyển, nước bắn tung tóe.
A Đài kinh hãi, lập tức bay lên không, sợ hãi nhìn Túy Vân Thiên rung động lắc lư.
Một hư ảnh kiếm linh từ trong kiếm hiện ra, gương mặt lạnh lùng nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Quân Phàm nhìn Ninh Vi, bình tĩnh nắm lấy Túy Vân Thiên, Thanh Phong Đài trống rỗng.
Vút!!!
Khi A Đài hoàn hồn, Ninh Vi và mấy tiểu bối đã biến mất.
Túy Vân Thiên vẫn treo cao cao trong kiếm trì, tỏa sáng lung linh.
Cùng lúc đó, Phong Thanh Ngưng cảm nhận được kiếm tức của Túy Vân Thiên, vội vã trở về Thanh Phong Đài.