Hắc Nguyệt Quang Thiếu Đạo Đức Của Tu Chân Giới

Chương 30: Vậy thì sáu Đại Kiếm Tiên!



Ký ức của Túy Vân Thiên dừng lại ở đây, Quân Phàm đưa mọi người ra khỏi không gian kiếm thức.

Thanh Phong Đài tụ hội đông đủ các trưởng lão, Phong Thanh Ngưng đứng canh bên Kiếm Trì với vẻ mặt đầy ưu tư.

Khi linh quang của Túy Vân Thiên tắt hẳn, năm bóng người dần hiện ra.

Ninh Vi từ từ ngẩng mắt, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng như băng sương, dường như khí chất toàn thân đã lắng đọng hẳn.

Chỉ một ánh nhìn đã khiến Phong Thanh Ngưng giật mình trong hai giây.

Trong một khoảnh khắc, bà ta như thấy được Ninh Thanh Dã năm xưa.

"Tiểu sư tỷ?"

Sau khi chứng kiến cảnh Yến Thanh Xuyên hy sinh, Ninh Vi trầm mặc rất lâu, Sở Anh khẽ gọi một tiếng, rồi dùng ngón tay chạm nhẹ vào tay nàng.

Ninh Vi khẽ đáp:

"Sư tỷ không sao."

Hàng mi Phong Thanh Ngưng run rẩy, quay đầu che giấu xúc động.

Ninh Vi liếc nhìn vị Kiếm Tiên này một cái, khẽ nhíu mày…

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Ninh Phù Xuân bước tới chất vấn với vẻ mặt nghiêm nghị.

Sự việc liên quan đến Túy Vân Thiên của Yến Thanh Xuyên, lại xảy ra ngay tại Thanh Phong Đài - nơi Phong Thanh Ngưng trấn thủ, thậm chí còn lôi cả Thập Châu Xuân vào cuộc, xét ở góc độ nào cũng không phải chuyện nhỏ.

Theo góc nhìn của mọi người, mấy đứa thân truyền này đã lén lút đột nhập Thanh Phong Đài trong đêm tối, vô tình kích hoạt cơ duyên nào đó nên mới ra cơ sự này.

"Các chủ đừng nóng vội, chuyện Thanh Phong Đài chỉ có lão tổ là rõ nhất, cứ chờ xem lão tổ định xử trí thế nào.”

Ninh Vân Phồn đứng ra bênh vực các đệ tử thân truyền, trong lòng biết rõ Ninh Vi chiếm vị trí đặc biệt trong lòng Phong Thanh Ngưng.

Ở đây, người có tiếng nói nhất đích thị là Phong Thanh Ngưng.

Dù là các chủ Thiên Thu Các, Ninh Phù Xuân cũng phải kính cẩn trước mặt bà ta.

"Các đệ tử thân truyền không gặp nạn đã là vạn phần may mắn, các ngươi còn muốn ta trách phạt nữa sao? Mọi người đã thức trắng đêm rồi, về nghỉ đi."

Phong Thanh Ngưng không nhìn Ninh Vi, chỉ nhẹ nhàng nói với các vãn bối.

"Hả??"

Đám thân truyền đã chuẩn bị tinh thần nhận phạt, nghe vậy đều ngẩng đầu ngơ ngác.

Mấy vị các lão kinh ngạc, Thanh Phong Đài xảy ra biến cố lớn thế mà Kiếm Tiên lại dễ dàng bỏ qua.

Bà ta có từng khoan dung như vậy bao giờ đâu?

Ninh Phù Xuân nhíu mày:

"Lão tổ, đây chính là Túy Vân Thiên và Thập Châu Xuân..."

Khỏi phải nói, địa vị của hai thanh kiếm này trong lòng kiếm tu hiển nhiên cực kì cao.

"Ta đã nói dừng ở đây."

Phong Thanh Ngưng lạnh lùng liếc sang.

Giọng điệu uy nghiêm đầy ý cảnh cáo, không cho phép cãi lại.

"Thập Châu Xuân ở lại, những việc khác ta không truy cứu nữa."

A Đài giật mình: "Hả?"

Thì ra ngươi đối ngoại cứng rắn thế, đối nội chỉ biết bắt nạt một kiếm linh như ta phải không?

Phong Thanh Ngưng đã quyết định như vậy, những người không liên quan lần lượt rời khỏi Thanh Phong Đài.

"Tạ ơn lão tổ."

Ninh Vân Phồn cung kính thi lễ với Phong Thanh Ngưng, sau đó vẫy tay gọi đám đệ tử thân truyền.

Bốn đệ tử thân truyền rất hiểu ý, nhanh chóng theo chân chưởng môn rời đi, có cảm giác như trút được gánh nặng lúc tan học về nhà.

Ninh Vi đặt Thập Châu Xuân xuống bên cạnh kiếm trì, lưu luyến nhìn Túy Vân Thiên một cái rồi quyết đoán rời đi. Khi đi ngang qua Phong Thanh Ngưng, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau.

Phong Thanh Ngưng: "..."

Một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ.

Ninh Vi lên tiếng trước:

"Những năm qua, khổ cho muội rồi."

Phong Thanh Ngưng: "?!"

Bình minh ló dạng, Ninh Vi hướng về ánh ban mai bước ra khỏi Thanh Phong Đài, đi sau đoàn người Vân Thần Tông.

Phong Thanh Ngưng đứng như trời trồng, ánh mắt kinh ngạc dõi theo bóng lưng Ninh Vi cho đến khi khuất dạng, trong lòng dậy sóng, trăm mối ngổn ngang.

Trong kiếm trì, Quân Phàm cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi Túy Vân Thiên, cùng A Đài lơ lửng giữa không trung, ngắm nhìn bóng lưng của hai người này.

...

Rời Thanh Phong Đài, Ninh Vân Phồn dừng bước đợi Ninh Vi tới gần.

Ninh Vi bình thản hỏi:

"Sư tôn có điều gì muốn hỏi?"

Ninh Vân Phồn đứng đợi ở Thanh Phong Đài một đêm, trong lòng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng đến chuyện mà Phong Thanh Ngưng còn không truy cứu, thì lại cảm thấy mình chẳng có gì cần hỏi cả:

"Còn về Vân Thần Tông với ta không?"

"Về chứ."

Ninh Vi không chút do dự.

Ninh Vân Phồn khẽ nhếch môi, tâm trạng tốt lên hẳn, có thể thấy bằng mắt thường.

Sở Anh cười khúc khích vòng tay qua Ninh Vi:

"Tiểu sư tỷ không được đi đâu hết, muội chỉ có một tỷ muội thân thiết là tỷ thôi.”

Lục Du Bạch mỉm cười hiền hòa, Thẩm Hàm Thanh "hây da" một tiếng vươn vai thoải mái, Yến Nghiêu tuy mặt vẫn lạnh tanh nhưng bước chân nhẹ nhõm hẳn.

Ninh Vi đã khôi phục toàn bộ ký ức, nhưng không muốn lấy lại thân phận Ninh Thanh Dã.

Nàng muốn sống một cuộc đời mới, phi thăng hay đại đạo vô tình gì đó quẳng hết ra sau đầu.

Trong sinh mệnh của tu sĩ, có những thứ còn quan trọng hơn phi thăng thành tiên.

Kiếp này, Ninh Vi muốn đi con đường của riêng mình.

Thẩm Hàm Thanh xông tới, hào hứng dụ dỗ:

"Sư tỷ nghe ta nói, quá khứ đã qua rồi! Nhìn chúng ta năm người đây, vài năm nữa chưa biết chừng sẽ thành ngũ đại Kiếm Tiên đó!"

Lục Du Bạch nhắc nhở:

"Còn một tiểu sư muội ở trong tông nữa mà, ngươi quên à?"

Thẩm Hàm Thanh vỗ tay:

"Vậy thì lục đại Kiếm Tiên! Nhiều hơn ba ngàn năm trước hẳn hai vị, chúng ta vô địch thiên hạ!"

Vẻ tự tin của hắn khiến mọi người bật cười.

Yến Nghiêu chế nhạo:

"Ngươi xếp thứ nhất từ dưới lên còn dám mơ mộng? Cả Vân Thần Tông này lười nhất chính là ngươi."

"Yến sư huynh nói sai rồi, ta từng đứng nhất nhiều hơn ngươi đó!"

Thẩm Hàm Thanh phản bác, giơ ngón tay lên đắc ý khoe khoang:

"Mỗi lần ta đi ăn máng khác sang tông môn người ta, ta đều là kiếm tu đệ nhất trong đám đệ tử thân truyền!"

Sư huynh sư tỷ đều cạn lời, Ninh Vân Phồn đã bắt đầu xắn tay áo.

"Thẩm Hàm Thanh, con còn dám nhắc chuyện ăn máng khác ở trước mặt ta à?”

Thẩm Hàm Thanh vội vàng:

"Không dám ạ, không dám ạ! Tông môn là nhà con, con thích dựa dẫm vào mọi người!”

Sau đó hắn cười trừ, trốn ra sau lưng Ninh Vi, Ninh Vân Phồn tức đến phì cười

Ninh Vi sau khi hồi phục ký ức có mang dáng dấp Ninh Thanh Dã lại không hề mất đi vẻ phóng khoáng vốn có của Ninh Vi.

Nàng trêu chọc hắn:

"Không phải ngươi tự xưng Kiếm Tiên sao? Trốn sau lưng ta làm gì?"

Thẩm Hàm Thanh nhanh nhảu:

"Kiếm Tiên cũng cần sư tỷ che chở mà."

Ninh Vi khựng lại, khẽ nở nụ cười.

Thằng nhóc này trông có vẻ lưu manh, nhưng rất khéo đối nhân xử thế, không hổ danh “kiếm tu đệ nhất” có thể trà trộn vào tất cả các tông môn lớn.

Gần tới phòng khách, từ xa đã thấy Đoàn Tố Dư đang chống cằm đợi trên hành lang.

Sở Anh đột nhiên nói:

"Thực ra, ta tin chúng ta sẽ đạt được thành tựu, có thể không bằng Kiếm Tiên tiền bối, nhưng nhất định sẽ bảo vệ tốt Vân Thần Tông."

Ninh Vân Phồn ngạc nhiên, không hiểu sao mấy đứa bé nhà ông bị kích thích gì mà bỗng nhiên hăng hái thế.

Bình minh ló rạng, ánh ban mai chiếu xuyên mây.

Ánh nắng chiếu rọi lên những gương mặt thiếu niên, rực rỡ đầy sức sống.

Ninh Vi mỉm cười:

"Trời sáng rồi."

...

"Các ngươi về rồi à?"

Đoàn Tố Dư đứng dậy, đảo mắt nhìn chưởng môn và năm thân truyền.

"Đoàn sư thúc." "Sư tôn."

Mọi người chào hỏi, Đoàn Tố Dư gật đầu.

"Dám cả gan đột nhập Thanh Phong Đài, về tông phải tăng gấp đôi chương trình học, không cho đứa nào trốn."

Nàng hờ hững chỉ vào bọn họ.

Trừ Ninh Vi vẫn bình thản, những người khác ít nhiều đều nhăn mặt đau khổ.

Thẩm Hàm Thanh rên rỉ: “A…”

Lục Du Bạch vỗ vai hắn:

"Thẩm Kiếm Tiên, tiếng rên của ngươi chưa đạt, hay chúng ta luyện từ “A” nhé?”

Thẩm Hàm Thanh: "..."

Con mẹ nó ngươi bị bệnh à!

Đoàn Tố Dư thưởng thức biểu cảm của đám đệ tử rồi nói:

"Đêm qua có tin tức từ tông môn truyền đến, có một việc quan trọng cần thông báo."

"Việc gì thế?"

"Nhiếp Tuyền xuất quan rồi."