Hai Bác Đồng Ý Làm Cha Mẹ Con Không?

Chương 5



Hôm nay, tôi vẫn chưa gặp ông nội.

Nghe nói ông đang ở bệnh viện nghỉ dưỡng.

Nhưng nhị thúc kia từng nói:

“Bố sẽ không để các người làm bậy đâu.”

Tôi lại không nhịn được mà tưởng tượng:

Nếu đến lúc thật sự bị ép lựa chọn, mẹ sẽ… chọn tôi chứ?

Sẽ không lùi bước… đúng không?

Ba ngày sau, tôi đã đi học ở trường mới rồi.

Hộ khẩu vẫn đang làm thủ tục, nhưng trường thì tôi đã vào học luôn rồi.

Chuyện ở phía ông nội cũng đã chính thức gặp mặt.

Bố đưa tôi đến bệnh viện gặp ông riêng.

Tuy tóc ông bạc trắng nhưng trông vẫn còn minh mẫn, ánh mắt tinh anh.

Tôi lễ phép chào ông:

“Chào ông nội, lần đầu gặp mặt ạ. Cháu tên là Hà Phàm.”

Ông nhìn tôi một lượt, lập tức gật đầu liên tục, nói ba chữ:

“Tốt! Tốt! Tốt!”

“Không hổ là cháu gái của ông!”

“Nhìn cái thần sắc này, có khí chất, có sức sống!”

“Đúng là tuổi trẻ!”

“Còn mẹ của cháu ấy mà, cái gì cũng tốt, chỉ là dạy con thì tệ.”

“Nuôi con mà cứ như cất vào lồng kính, kết quả đứa nhỏ yếu ớt, bệnh tật đủ đường.”

Tôi lập tức cảm thấy như tìm được tri kỷ, tự nhiên thấy thân thiết hẳn:

“Đúng rồi đó ông! Còn chê cháu tóc ngắn nữa chứ!”

“Cháu có ăn của bà ấy hạt cơm nào đâu, tóc cháu ngắn thì sao nào?”

Ông cười tít mắt nhìn tôi:

“Cháu thật sự muốn nhận thằng cả và vợ nó làm bố mẹ à?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, giọng cực kỳ nghiêm túc, có lý có chứng:

“Ngay từ lần đầu gặp, cháu đã thấy thân thiết rồi”

“Cháu thấy đó là duyên phận không thể cưỡng lại được.”

“Với lại, cháu làm con ai thì cũng vẫn là cháu của ông mà.”

Ông vỗ vai tôi, gật đầu:

“Lời tuy mộc mạc, nhưng lý thì rất đúng.”

“Đều là con cháu nhà họ Hà cả.”

“Nếu bà nội cháu còn sống, chắc chắn sẽ rất thương cháu đấy.”

Ông cảm khái.

“Sau này cứ yên tâm theo thằng cả và vợ nó đi.”

“Còn bố mẹ ruột của cháu… tụi nó quá mềm yếu rồi.”

“Việc gì cũng chỉ muốn vừa ý mình thôi.”

Đến đây, coi như tôi đã có một “thân phận” rõ ràng.

Là con gái chính thức mới toanh của bố tôi.

Mà nguyện vọng đầu tiên của tôi là: không học cùng trường với Hà Sở Dao.

Tôi thật sự không có hơi đâu mà xử lý mớ quan hệ rối rắm kia.

Người chỉ trỏ, kẻ nói xấu, rồi lại phải đối mặt với gương mặt lúc nào cũng sắp khóc kia của cô ta…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mà chuyển về trường cũ thì thể nào cũng có lời ra tiếng vào.

Phiền c.h.ế.t đi được.

Bố tôi ban đầu có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý:

“Được rồi, cứ để con học ở đây. Chuyện sau này để tính tiếp.”

Về sau tôi mới biết, đã là con gái của bố, thì con đường tôi phải đi sẽ không còn như trước nữa.

Từ cách giáo dục đến định hướng tương lai tất cả đều phải thay đổi, được quy hoạch lại từ đầu.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ là một học sinh lớp 10 vừa bước vào một gia đình mới.

Tôi chỉ muốn học thật giỏi, trở thành “đứa con mẫu mực” trong mắt phụ huynh.

Tôi thông minh sẵn rồi, lại rất nghe lời thầy cô.

Thầy giáo từng nói:

“Chỉ có tri thức là sẽ không phản bội em. Những gì em học được sẽ mãi là của em.”

“Con đường tốt nhất của mấy đứa, là học hành cho tử tế.”

Tôi rất hài lòng với ngôi trường mới.

Không ai biết quá khứ “oanh liệt” của tôi, ở đây tôi chỉ là một cô gái nhỏ vui vẻ, tích cực, sống trong gia đình hạnh phúc.

Mỗi ngày đều vui vẻ đeo cặp đi học, hòa đồng với bạn bè, nhờ cái đầu thông minh mà thường xuyên giúp các bạn giải bài, rất nhanh đã trở thành "idol học tập" của cả lớp.

Mấy bạn còn ngại ngùng mua đồ ăn vặt cho tôi.

Nhưng lúc giảng bài cho người ta, thật ra tôi cũng đang ôn lại kiến thức.

Đôi bên cùng có lợi, tôi cũng vui.

Thế nhưng niềm vui này kéo dài không lâu…

Cho đến khi tôi bị Hà Sở Dao và một tên con trai lạ mặt chặn trước xe đưa đón.

Trời biết đất biết, trong chiếc xe mà mẹ sắp xếp để đưa đón tôi tự dưng có hai đứa người ngoài ngồi bên trong?!

Ngay khi mở cửa xe, tôi lập tức cau mày, lùi lại mấy bước.

Khó chịu dâng lên tận óc.

“Phàm Phàm, đừng đi…”

Giọng Hà Sở Dao vang lên phía sau.

Càng nghe tôi càng bực.

Tôi giơ chân đá văng một hòn đá nhỏ dưới đường.

“Dao Dao đang gọi em đó không nghe thấy à?”

Một cánh tay đột nhiên kéo lấy tay tôi.

Là tên con trai kia.

Tôi "tặc" một tiếng khó chịu:

“Nghe thấy thì sao? Liên quan quái gì đến tôi?”

Tôi lập tức móc điện thoại ra định gọi mách mẹ.

Tôi muốn tố cáo!

Nhưng còn chưa kịp bấm số, tên con trai kia đã giật lấy điện thoại từ tay tôi.

Dựa vào chiều cao vượt trội, hắn giơ lên cao, cố tình không cho tôi với tới.

Thật trẻ con.

Tôi thẳng chân đá thẳng vào đầu gối hắn.

Rầm!

Hắn không kịp phản ứng, điện thoại rơi xuống đất “Cạch!”.

Màn hình vỡ nát.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng chẳng thân thiện chút nào.

Tôi nhìn lướt qua rồi híp mắt lại.

Tôi đại khái đoán được hắn là ai rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com