Hải Đường Thác

Chương 16



64.



Thái hậu không cho bất cứ ai trong cung đi theo đến sơn trang.

Bà còn nói nếu thấy kẻ nào tiến vào, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó. Ta cảm thấy có hơi quá tay, liền hỏi một câu: Việc này có hơi quá không.

Thái hậu thản nhiên đáp: Theo luật Đại Ninh, kẻ điên g.i.ế.c người thì không phạm pháp.

Ta "ồ" một tiếng, rồi lập tức đóng chặt cổng lớn lại. Cuối cùng lão thái thái cũng được sống những ngày tự do tự tại, nơi đất trời ấm áp, hoa nở khắp nơi. Bà vui vẻ khoác tay ta, cười nói:



"Nha đầu này, vẫn là con lanh trí."

Ta cũng mỉm cười: "Vẫn là Thái hậu người tiếp lời khéo léo. Ngay cả thuyền mà cũng nghĩ ra được."

Thái hậu cười đắc ý: "Con trai ta, việc gì cũng nguyện ý làm vì con, huống gì chỉ là một chiếc thuyền."

Lục Phóng bỗng ho khan không ngớt như bị nghẹn bởi không khí.

Ta bỗng nhớ tới hôm đó trên chiếc thuyền nhỏ ở suối nước nóng trong sơn trang… Nhưng sao Thái hậu lại biết được chuyện ấy?

Còn đang nghi hoặc thì đã thấy ma ma từ xa chạy về phía Thái hậu, hai người chẳng khác nào lão tỷ muộilâu ngày gặp lại. Thái hậu ghé sát tai ta thì thầm:



"Ma malà người ai gia tin tưởng nhất nên mới phái bà ấy đi giám sát con ta."



"Bà ấy thường xuyên bẩm báo lại những chuyện ngọt ngào ân ái của hai đứa con cho ai gia biết."



"Ai gia đọc mà vui chẳng khác nào xem thoại bản."

Ta và Vương gia?



Thường xuyên?



Ngọt ngào ân ái?

Ờm…



Thái hậu và ma ma… thật biết cách tự đẩy thuyền cặp đôi mình thích đấy…

65.

 

Đêm ấy, ta cùng vương gia nghỉ lại ở suối nước nóng trong sơn trang. Trước kia bị ma ma giám sát, giờ lại thêm Thái hậu để ý, chúng ta vẫn phải ở chung một phòng.

Trước giờ ta đều ngủ ngon nhưng Lục Phóng lại thường mất ngủ.

Cho nên ta định nhường giường cho hắn, tự mình trải chăn dưới đất, như vậy hai người đều có thể thoải mái mà ngủ.

Hắn thấy ta lặng lẽ trải chăn đệm dưới đất liền đứng chắn trước mặt ta:



“Thế nào? Nàng sợ mình lăn xuống đất sao?”



“Có ta ở đây, không đến mức ấy đâu.”

Ta lắc đầu: “Chi bằng để ta ngủ luôn dưới đất, lăn kiểu gì cũng chẳng sợ.”



“Tuỳ nàng.” Hắn quay người nằm lên giường.

Ta nhón chân thổi tắt hết đèn. Đang lần mò đến chỗ giường dưới đất mới vừa dọn xong thì bỗng cảm thấy có đôi tay nâng lấy eo ta, lập tức bế bổng cả người lên. Hơi ấm và sức lực này, giống hệt lúc ở hồ bằng hắn đã bế ta lên vậy.



Đợi đến khi ta phản ứng lại, hắn đã nhẹ nhàng đặt ta lên giường, còn bản thân thì nằm xuống dưới đất. Lúc ấy, ta có hơi hối hận. Tại sao khi nãy ta không nhân cơ hội dùng tay ôm lấy cổ hắn...

Thậm chí còn muốn hôn hắn một cái...

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh bờ môi mềm mại, ấm áp của hắn hôm ở hồ băng. Ta vỗ vỗ mặt mình, mong có thể tỉnh táo thêm đôi chút. Còn tự động viên bản thân một phen.

Diễn tốt lắm. Nhập vai sâu là chuyện tốt. Nhưng rồi lại cuộn mình trong chăn, len lén nhìn trộm hắn. May mà hắn không phát hiện ra ta vừa định làm gì hắn...

Dưới ánh trăng, sống mũi hắn cao như cồn cát trắng. Đôi mắt khép hờ tựa như cánh chim đang nghỉ ngơi.

“Tống Uyển Ngâm, hôm nay móng tay nàng cắt sạch sẽ chưa?”



Hắn bỗng lên tiếng làm ta giật mình. Ta ú ớ:



“Cắt... cắt rồi...”

Hắn chậm rãi ngồi dậy, cuộn chăn gối đặt sang một bên rồi ngồi xuống bên mép giường:



“Sáng sớm mai nếu có người hầu tiến vào, thấy bản vương ngủ dưới đất, quả thực không ổn.”



“À...”

Ta hiểu ý, thức thời dịch người vào trong, nghiêng nửa người, cố đè ép trái tim đang đập dồn dập của mình… Hy vọng hắn không nghe thấy. Lục Phóng nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho ta nhưng lời nói lại đầy đe doạ:



“Tối nay ngoan ngoãn một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



“Ừm.” Ta ậm ừ đáp khẽ.

Không rõ là vì suy nghĩ nhiều quá hay đầu óc thật sự tê liệt, ta mơ hồ hỏi hắn:



“Trước đây, rốt cuộc là ta đã cào trúng chỗ nào của chàng vậy?”

Kỳ thực ta muốn ghi nhớ để rút kinh nghiệm mà không tái phạm.

Phải tự điều khiển bản thân bằng tiềm thức, ngủ cũng phải giữ dáng mới được.

Chỉ nghe thấy hơi thở của hắn trong không trung trở nên nặng nề. Một tay hắn xoay lại, nắm lấy cả hai cổ tay ta. Tựa như không dùng nhiều lực nhưng ta gần như không thể nhúc nhích, tựa như bị khoá lại bằng xiềng xích.

Khi ấy, ta không muốn giãy giụa vô ích nữa.

66.

 

Lục Phóng vẫn luôn dậy sớm hơn ta. Tối qua hẳn là ta không làm ra chuyện xấu gì. Bởi vì móng tay ta đã cắt gọn gàng, không hề dính vết m.á.u nào.

Ta đến thỉnh an Thái hậu, lại thấy Bạch Chỉ đang bị bà dạy quy củ.

"Lời ai gia nói mà ngươi cũng dám không nghe sao? Quỳ cho tử tế vào. Không có sự cho phép của ai gia, không được đứng dậy!"

Dứt lời, Thái hậu quay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại. Ta hỏi Bạch Chỉ, rốt cuộc Thái hậu đã nói gì, vì sao nàng lại không nghe lời? Vẻ mặt Bạch Chỉ ngơ ngác:



"Ta có nói gì đâu…”



“Bà ấy vừa nhìn thấy ta đã nổi giận đùng đùng. Bà lão này… chẳng lẽ là mắc bệnh tâm thần phát theo từng cơn?"

Kỳ thực ta cũng thấy lạ. Sự cổ quái của Thái hậu đâu chỉ có vậy.

Mỗi lần bà nhìn thấy ta và Lục Phóng, cứ như là lần đầu gặp mặt. Với ta thì điều đó còn miễn cưỡng lý giải được. Nhưng Lục Phóng là con trai ruột của bà.



Hơn nữa bà đâu có thật sự phát điên. Ngày ấy biểu cảm của bà đúng là khác thường.

Ta nghĩ kỹ lại lần nữa. Bà giả điên trong cung, bên người không có lấy một người đáng tin cậy. Tất cả đường dây liên lạc bên ngoài, chắc hẳn đã bị Hoàng hậu chặt đứt, ma ma kia đâu thể lúc nào cũng truyền tin tức cho bà được.

Vậy thì làm sao bà có thể nắm rõ hết những chuyện xảy ra giữa ta và Lục Phóng?

Ta quyết định phải điều tra cho rõ ràng. Tiện thể cũng nói đỡ giúp Bạch Chỉ vài câu.

67.

Ta và Bạch Chỉ đến hoa viên thì thấy Thái hậu đang luyện "Bát đoạn cẩm". Bà ung dung thong thả hoàn thành trọn bộ động tác, sau đó mới để ý tới chúng ta. Trong mắt hiện lên vẻ không vui.



“Thế nào? Vương phi định giúp tỳ nữ này, cùng làm trái ý ai gia sao?”



Ta lập tức thu lại ý cười, liên tục xua tay:



“Nào dám nào dám.”



“Thái hậu, con muốn thỉnh giáo người, bộ Bát đoạn cẩm này là người học từ đâu?”



Thái hậu làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì:



“Tự học thành tài.”



Tự học? Ta nhịn cười:



“Con cũng từng tự học thành tài. Là phiên bản luyện theo Tổng cục Thể thao quốc gia phát hành đấy.”



Thái hậu hừ lạnh một tiếng:



“Ngươi thông minh lắm, quả nhiên không hổ là nữ chính do ta viết ra.”



Bạch Chỉ tròn xoe mắt, nhìn lên nhìn xuống bà lão trước mặt, không thể tin nổi:



“Người viết ra?”



“Người là biên kịch?”



“Người cũng xuyên không à?”



Thái hậu trừng mắt liếc nàng một cái:



“Chính là Ai gia.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com