Tôi gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Chiếc xe phát nổ trong biển lửa dữ dội. Người đàn ông mà tôi từng coi thường, từng chán ghét lại không chút do dự lao vào đám cháy chỉ để cứu tôi, chấp nhận hi sinh mạng sống vì tình yêu đơn phương ấy.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đã quay trở về năm hai mươi lăm tuổi.
Trước mặt tôi là cảnh tượng quen thuộc mà tôi từng muốn quên: anh ấy đang cúi đầu, im lặng chịu đựng từng lời mắng nhiếc của mẹ tôi.
“Ba mươi tám vạn tám sính lễ! Cậu muốn cưới con gái tôi thì dù có phải đi bán m.á.u hay bán thận, một xu cũng không được thiếu!”
1.
“Mẹ ơi… cứu con… cứu con với!”
Tôi mắc kẹt ở ghế phụ, chiếc xe bị lật nghiêng, đầu óc choáng váng, thân thể đau đớn đến mức không còn cảm nhận rõ ràng được gì ngoài hơi nóng đang dâng lên từng chút một.
Mẹ tôi chạy đến, đôi mắt đỏ hoe vì hoảng sợ. Bà liều mạng kéo cửa xe. Nhưng người đầu tiên bà cứu ra không phải tôi, người con gái đang mang thai ba tháng mà là em trai tôi, kẻ đã sợ đến mức gần như phát ngốc. Rồi đến em dâu tôi. Rồi đứa cháu trai. Từng người từng người một, bà kéo ra ngoài, đến khi mệt lả, ngồi phịch xuống đất, thở không ra hơi.
Còn tôi… tôi vẫn ở lại trong chiếc xe sắp phát nổ, ôm lấy bụng mình.
Ba tháng nữa thôi, đứa con đầu lòng của tôi sẽ chào đời.
Tôi cắn răng, dùng hết sức hét lên trong tuyệt vọng: “Mẹ ơi… cứu con với…”
Thời tiết oi bức đến ngạt thở. Đường phố vắng tanh giữa thành phố rộng lớn. Không ai chạy đến giúp. Không ai nghe thấy.
Vài phút trước thôi, mọi chuyện vẫn còn yên bình.
Chồng tôi dừng xe bên đường vì cháu trai tôi mê mẩn mô hình Ultraman cỡ lớn trong tiệm đồ chơi. Thằng bé gào khóc ăn vạ, mẹ tôi lập tức sầm mặt, quay sang quát chồng tôi:
“Cậu làm dượng kiểu gì vậy? Lỗi Lỗi khóc nãy giờ còn không biết xuống xe mua cho nó!”
Chồng tôi ngập ngừng liếc nhìn tôi. Tôi đang mệt, lại bị tiếng khóc làm phiền, cau mày: “Mẹ kêu thì anh đi đi. Em chịu không nổi nữa rồi.”
Anh ấy nhìn bụng tôi một lần nữa, có chút lưỡng lự:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trời hôm nay nóng lắm, hay về sớm đi. Anh sợ em mệt.”
Nhưng mẹ tôi lập tức gắt lên:
“Sao yếu ớt vậy? Tôi ngày xưa mang thai còn ra đồng gặt lúa! Đúng là thứ đàn ông không có trách nhiệm! Chỉ có cái miệng, có phải không muốn mua đồ chơi cho cháu tôi chứ gì?”
Không muốn cãi vã, tôi khoát tay, ra hiệu cho anh nhanh chóng xuống xe.
Anh đi rồi.
Tai nạn xảy ra không lâu sau đó.
Một chiếc xe tải mất lái, đ.â.m thẳng vào xe chúng tôi. Cú va chạm quá mạnh khiến xe lật nghiêng, tiếng kim loại va vào nhau chát chúa. Tôi bị kẹt lại, dây an toàn không chịu nhả. Mỗi lần cố gỡ, bụng tôi lại quặn lên đau đớn.
Bên ngoài, mẹ tôi đã kéo hết mọi người ra. Tôi cố gắng gọi trong hơi thở đứt quãng:
“Mẹ… mẹ ơi…”
Bà ta ngẩng lên, mồ hôi đầm đìa, rồi quay sang em trai tôi:
Nam Cung Tư Uyển
“Đi kéo chị con ra, mẹ hết sức rồi.”
Em trai tôi lùi lại, hoảng hốt xua tay:
“Không đâu! Lỡ xe phát nổ thì sao? Con không muốn chết!”
“Gì cơ? Phát… phát nổ?”
Ngay lập tức, mẹ tôi và em dâu bật dậy như bị điện giật. Người kéo em trai, người bế cháu, ba người lao nhanh ra xa như chạy trốn khỏi một cơn ác mộng.
Tôi nhìn theo bóng lưng đang rời xa ấy… không thể tin được.
Căn nhà mà em trai tôi cưới vợ ở, là tôi và chồng mua.
Tiền sính lễ, cũng là vợ chồng tôi chi.
Bố tôi nằm viện, chính Trình Tống chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ.
Vậy mà lúc tôi, một người đang mang thai nguy kịch trong xe, những người thân yêu ấy lại quay lưng bỏ chạy, như thể tôi chẳng là gì trong cuộc đời họ.
Họ… đã chọn nhau.
Còn tôi bị bỏ lại một mình giữa hoạn nạn, chỉ vì tôi là người không có giá trị khi không còn “cho đi”.