3.
“Loại người như cậu mà cũng mơ lấy được con gái tôi sao?”
“Nghe nói cậu lên thành phố làm thuê mấy năm nay? Với cái học vấn ấy thì kiếm được bao nhiêu tiền?”
Nam Cung Tư Uyển
“Thanh Uyển nhà tôi là sinh viên duy nhất trong làng đấy!”
“Sính lễ ít nhất phải ba mươi tám vạn tám. Dù có bán m.á.u hay bán thận cũng phải đưa đủ, thiếu một đồng cũng không được!”
Tôi sững người, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang cao giọng mắng nhiếc với vẻ mặt đầy khinh khỉnh và khó chịu. Gương mặt ấy… sao vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đến thế?
Đó… là mẹ tôi.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ véo mạnh lên mu bàn tay mình.
Đau.
Nhưng không phải là đau vì vết bầm… mà là đau đến từ sự thật trước mắt.
Tôi đã trọng sinh. Thật sự quay về quá khứ rồi.
Tôi đang ngồi trên ghế sofa trong căn nhà cũ kỹ của mình. Trước mặt tôi là Trình Tống, anh ấy của năm hai mươi lăm tuổi, còn sống, đang im lặng chịu đựng ánh mắt xét nét của mẹ tôi.
Trái tim tôi thắt lại.
“Trình Tống…”
Tôi bật thốt tên anh, rồi đứng bật dậy, xúc động không kìm được. Trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ tôi và vẻ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì của Trình Tống, tôi nhào tới, cúi người ra sức sờ mặt anh ấy, rồi hôn lên môi anh ấy một cái rõ kêu.
“Rầm!”
Sofa trong nhà vốn là loại hàng chợ, bọc da rẻ tiền, phần chân trống hoác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dưới sức nặng của tôi và sự giãy dụa hoảng loạn của Trình Tống, cái ghế không chịu nổi, gãy đổ tan tành. Cả hai chúng tôi cùng ngã lăn xuống đất.
Trình Tống phản ứng nhanh như chớp, giơ tay đỡ lấy đầu tôi trước khi chạm đất, còn bản thân thì đập lưng xuống nền xi măng cứng.
Tiếng động đó nghe cũng khiến tôi thấy đau thay cho anh.
“Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”
Tôi vội vàng chống tay ngồi dậy, nhìn anh đầy lo lắng.
Trình Tống mặt đỏ bừng, luống cuống đỡ tôi dậy, hai tay run run như đang xử lý một món đồ dễ vỡ. Biểu cảm lúng túng xen lẫn khẩn trương của anh khiến trái tim tôi đau nhói.
Tôi đưa tay chạm lên má anh, lòng bàn tay chạm vào làn da rám nắng nóng hổi.
Anh sững người, cơ thể như bị điểm huyệt, không động đậy. Ngay cả mắt cũng ngẩn ra, như thể toàn bộ thế giới vừa đứng yên trong khoảnh khắc đó.
⸻
“Con nhãi c.h.ế.t tiệt này! Mày đang làm cái quái gì thế hả?”
Giọng mẹ tôi vang lên như một tiếng sấm.
Bà lao đến kéo giật tôi ra khỏi người Trình Tống, ánh mắt đảo liên tục giữa tôi và anh: nghi ngờ, giận dữ, ngờ vực…
“Hai đứa… đang yêu nhau đấy à?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Trình Tống đã rối rít lắc đầu:
“Không! Không có! Không phải đâu ạ!”
Tôi lại mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt mẹ:
“Đúng, yêu nhau rồi.”
Rồi quay sang nhìn Trình Tống đang choáng váng chưa kịp phản ứng, tôi buông thêm một câu khiến anh suýt ngất:
“Bọn con ngủ với nhau từ lâu rồi ấy chứ.”