9.
Trình Tống bước sang một bên nghe điện thoại, sắc mặt anh dần trở nên khó coi. Cúp máy xong, anh siết chặt tay, cố đè nén cơn giận đang cuộn trào, rồi kéo mạnh cổ tay tôi, lôi tôi ra khỏi công trường.
Giọng anh trầm xuống, từng câu từng chữ như găm vào da thịt:
“Cuộc gọi vừa rồi là từ mẹ em.”
“Bà ta nói sính lễ chỉ cần hai mươi tám vạn, có thể trả góp từng đợt.”
“Bà còn nói, dù em mang thai, nhưng đứa trẻ có thể theo họ tôi. Như vậy, tôi chẳng những có vợ mà còn lời thêm một đứa con trai.”
Anh dừng lại, ánh mắt sắc như dao:
“Lưu Thanh Uyển, cả nhà em thật sự coi tôi là đồ ngốc à?!”
Tôi hoảng hốt:
“Không phải vậy! Anh nghe em giải thích đã!”
Nhưng Trình Tống không nghe. Anh quay đầu, không nhìn tôi lấy một lần, lạnh lùng bỏ đi cùng các công nhân ra ngoài ăn cơm trưa. Bóng lưng anh thẳng tắp, dứt khoát như chưa từng có chút lưu luyến.
Tôi đứng ngẩn ngơ bên lề đường, nắng chang chang đổ xuống người, mà lòng thì lạnh buốt.
Lúc này tôi mới hiểu thế nào là “gậy ông đập lưng ông”. Đường theo đuổi lại chồng đúng là chẳng dễ dàng gì.
Tôi cắn môi, bối rối không biết nên giải thích với anh thế nào rằng tôi thật sự không có mang thai. Lẽ nào lại kéo anh đến bệnh viện để chứng minh trong sạch? Anh còn đang bận lo miếng cơm manh áo, làm gì có thời gian chịu đựng những trò lố của tôi?
Cuối cùng, tôi chỉ đành tiu nghỉu quay về nhà, lòng nặng trĩu.
Vừa đặt chân vào sân, mẹ tôi đã lao ra, mặt đầy sốt ruột:
“Mày đi đâu vậy? Sao không bắt máy? Đàm phán với Trình Tống thế nào rồi?”
“Nhà thông gia lại thúc giục, người lớn thì có thể đợi, nhưng cái thai trong bụng thì không chờ được!”
Tôi cau mày, mệt mỏi phẩy tay:
“Không đợi được thì đừng sinh nữa!”
“Bốp!”
Một cái tát như trời giáng quất thẳng vào mặt tôi. Cơn choáng khiến đầu tôi ong ong, đứng không vững.
Mẹ tôi ôm lấy eo thằng em tôi, cố kéo nó lại. Còn nó thì gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt vặn vẹo tức giận:
“Mẹ buông ra! Nếu không phải vì chị bị người ta làm cho chửa, thì giờ con với Trần Phương đã cưới nhau từ lâu rồi!”
“Thằng Trình Tống kia từ hồi cấp hai đã đi công trình, mấy năm rồi chắc chắn kiếm được không ít tiền!”
“Tất cả là tại chị, hôm nay con phải đánh c.h.ế.t nó mới hả giận!”
Tôi đưa tay quệt dòng m.á.u rỉ nơi khóe miệng, gằn giọng:
“Lưu Tu Minh! Tao liều mạng với mày!”
Tôi không kìm được nữa, vớ ngay cây chổi dựng ở cửa, quật thẳng về phía nó. Gậy tre xé gió vun vút. Cảm xúc uất nghẹn và tủi nhục bao năm như được dịp bung ra.
Tình cảm chị em ư?
Kiếp trước, khi tôi bị vây giữa đám cháy, mẹ tôi còn có chút do dự kéo tay tôi, còn thằng em trai này, người được tôi mua nhà mua xe cho chỉ biết bỏ chạy, mặc tôi sống chết.
Từ đó, cái gọi là huyết thống đã thành tro bụi.
Tu Minh được chiều chuộng từ bé, sống như ông hoàng trong nhà. Tốt nghiệp xong thì ở lì tại nhà, suốt ngày chơi game thâu đêm suốt sáng, thể trạng yếu đến mức vừa bị tôi vụt vài cái đã ôm đầu chạy trối c.h.ế.t ra ngoài sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hầm hầm cầm chổi đuổi theo. Âm thanh hỗn loạn nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả xóm.
“Trời đất ơi, Lưu Thanh Uyển đánh người kìa!”
Tôi quét mắt nhìn đám đông, hít sâu, rồi lớn giọng gào lên:
“Nó muốn đánh tôi chỉ vì Trình Tống không chịu đưa ba mươi tám vạn sính lễ cưới tôi!”
“Không cưới được vợ là do nó vô dụng, lại còn đổ tội lên đầu tôi?!”
“Đồng hồ, điện thoại của nó tất cả đều là tiền tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt làm thêm mà mua cho!”
“Thế mà giờ còn dám giơ tay đánh tôi à? Tôi đúng là có mắt như mù mới có đứa em trai ăn cháo đá bát như nó!”
Lời vừa dứt, cả sân rơi vào một khoảng im lặng ngột ngạt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mẹ tôi và Tu Minh, kẻ vừa lùi lại, vừa lắp bắp cãi không thành tiếng.
Tôi đứng đó, chổi vẫn cầm chắc trong tay, không còn là một Lưu Thanh Uyển cam chịu và nhún nhường như trước nữa.
10.
Lời tôi vừa thốt ra như châm ngòi cho một đám cháy lớn. Người dân xung quanh kéo đến ngày một đông, ai không chen được vào trước sân thì trèo hẳn lên tường để hóng chuyện.
Lưu Tu Minh bị tôi đánh trước bao ánh mắt, vừa nhục vừa giận. Nhân lúc tôi thấm mệt, nó giật lấy cây chổi từ tay tôi rồi quật ngược lại. Hai cú mạnh bạo, một trong số đó đánh trúng vào bụng tôi.
“Khoan đã… phía sau của Lưu Thanh Uyển hình như… có cái gì đỏ đỏ kìa?”
“Trời đất! Máu! Lưu Thanh Uyển chảy m.á.u rồi!”
“Chết thật! Lưu Tu Minh đánh chị đến sảy thai rồi!”
Cả tôi và Lưu Tu Minh đều c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Sảy thai?
Tôi bàng hoàng đưa tay sờ ra phía sau, đầu ngón tay chạm vào một vệt đỏ tươi dính nhớp.
Bụng dưới có hơi nhói đau. Nhưng không giống đau bụng sảy thai… Tôi… đến tháng rồi?
Tôi nhớ ra, từ nhỏ chu kỳ kinh nguyệt của mình vốn đã thất thường. Có khi hai, ba tháng mới đến một lần. Mỗi lần đến lại nhiều như nước lũ, không thể kiểm soát.
Chính vì chu kỳ thất thường đó, kiếp trước tôi và Trình Tống phải mất mười năm mới có thể có con.
Lưu Tu Minh hoảng loạn, mặt cắt không còn giọt máu:
“Không phải tôi! Tôi chỉ đánh có hai cái! Cô ta sảy thai là do cơ thể yếu!”
Nam Cung Tư Uyển
Tôi còn chưa kịp phản ứng, trước mắt bỗng tối sầm. Tôi loạng choạng vài bước, rồi ngã nhào xuống đất, mắt trợn ngược.
…
“Lưu Thanh Uyển!”
Một giọng nam đầy lo lắng vang lên giữa đám đông. Trình Tống xô người lao đến, bế tôi lên bằng cả hai tay, siết chặt như sợ tôi sẽ vỡ ra.
“Em phải gắng lên! Nhất định không sao đâu, đừng ngủ!”
Anh chạy như bay về phía xe bán tải, phía sau là cả một đám người náo nhiệt chạy theo.
Tôi trông thấy rõ ràng, mẹ và em tôi vẫn đứng đờ ra giữa sân, sắc mặt xám ngoét, không một lời, không một bước tiến.
Trong giây phút quan trọng nhất, người duy nhất ở bên tôi… vẫn là Trình Tống.
Vĩnh viễn chỉ có Trình Tống.