Hai Người Ba Bữa, Bốn Mùa Có Nhau

Chương 10



20

 

Tôi và Lục Từ ra phòng khách, tôi rót cho anh ấy một cốc nước, cảm ơn anh ấy hôm nay đã cùng con tham gia hoạt động.

 

Lục Từ cười nhẹ, cầm cốc nước uống một ngụm.

 

Tôi và anh ấy ngồi hai bên ghế sô pha, nhất thời không biết nên nói gì.

 

Lục Từ cụp mắt, ngón tay khẽ cọ xát cốc nước, bỗng nhiên mở lời nói: “Bắc Bắc là con anh nhỉ.”

 

Anh ấy nói chắc nịt, dường như đã nhìn thấu lời nói dối của tôi từ trước.

 

Tôi biết cứ giấu diếm mãi cũng không có ý nghĩa gì, nhẹ nhàng thở dài, thừa nhận.

 

“Phải.”

 

Tôi nghe thấy hô hấp của anh ấy như bị cột chặt.

 

 

Thật lâu sau, anh ấy mới chậm rãi nói: “Vậy mấy năm nay em không kết hôn, cũng không tìm người mới, đúng không?”

 

Tôi yên lặng nhìn anh, thẳng thắn gật đầu:

 

“Đúng, không có.”

 

Ánh mắt Lục Từ bỗng phát sáng.

 

Dường như anh ấy hơi vội vàng, ngón tay khẽ run rẩy, lại ra sức kiềm chế để không làm tôi sợ.

 

 

Giọng anh khàn đi vài phần, đặc biệt trầm thấp trong căn phòng khách yên tĩnh.

 

“Vậy……chúng ta có phải vẫn còn cơ hội làm lành không?”

yyalyw

 

Tôi mím môi, vô thức giữ chặt hai tay.

 

Lục Từ nhìn tôi, ánh mắt của anh khiến tôi khó mà tiếp nhận, nhịn không được mà quay đầu đi.

 

Tôi ép mình bình tĩnh trở lại, nén giọng nói: “Lục Từ, chuyện này hôm khác chúng ta hãy nói có được không?”

 

Sau khi gặp lại Lục Từ, hình như tôi đã quen với những ngày tháng có anh ở bên.

 

Những ngày như thế thật sự quá tốt đẹp, đẹp đến mức khiến tôi cảm thấy nó chỉ xảy ra trong mơ.

 

Nhưng……

 

Tôi và Lục Từ vẫn còn có rất nhiều vấn đề thực tế khác.

 

Hiện tại tôi không muốn đối mặt, tôi theo bản năng hy vọng điều tốt đẹp có thể tiếp diễn lâu thêm một chút.

 

Nhưng Lục Từ không nghĩ như vậy, anh ấy nghe thấy lời từ chối khéo léo của tôi, nhịn không được mà lớn tiếng.

 

“Tại sao? Có phải em vẫn còn lo lắng bố mẹ anh?”

 

Tôi sững người, mạnh dạn nhìn anh ấy, khoé miệng khẽ run lên.

 

Lục Từ thu lại ý cười, ánh mắt sâu thẳm.

 

Anh ấy đi đến trước mặt tôi, bóng người cao lớn chầm chậm đến gần, trong con ngươi đen nhánh chứa đựng sự thống khổ.

 

“Cố Dữu, anh không biết rốt cuộc năm đó bố mẹ đã nói gì với em. Nhưng họ là họ, anh là anh, khi đó tại sao em không nói với anh, rõ ràng chúng ta có thể có cách tốt hơn để giải quyết chuyện này.”

 

Tôi bị ép phải ngã người về sau.

 

Thấy sự đau đớn trong ánh mắt Lục Từ, tôi cảm thấy đáy lòng mình cũng bắt đầu nhói lên.

 

 

Căn phòng bỗng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rõ ràng của Lục Từ ở bên tai.

 

Sau đó, tôi thở dài cam chịu, vươn tay đẩy anh ấy ra khỏi người mình.

 

“Lục Từ, anh bình tĩnh lại trước đi, em sẽ từ từ nói cho anh nghe.”

 

Lục Từ vô cảm đứng lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, lưng thẳng đến cứng đờ.

 

Tôi nhíu mày đau đầu, trong lòng suy nghĩ xem nên nói thế nào.

 

21

 

Tôi được xem như là một nửa trẻ mồ côi, từ nhỏ không có bố mẹ, được bà nuôi lớn.

 

Nhưng bà cũng không phải bà ruột, mà là một bà lão đáng thương mất chồng con khi còn trẻ, luôn thui thủi một mình.

 

Tôi được bà nhặt về khi vẫn còn quấn tã, bà làm lao công quét dọn, nhặt rác khắp nơi để nuôi tôi lớn.

 

Cũng may tôi là đứa trẻ không chịu thua kém, bắt đầu từ tiểu học đã đứng nhất lớp, đến thi đại học cũng phát huy tốt, đỗ vào trường top.

 

 

Vốn dĩ tương lai tôi rất sáng sủa.

 

 

Chính phủ có trợ cấp, trường học có học bổng, tôi không cần lo lắng chuyện học phí, chỉ cần học thật giỏi, sau khi tốt nghiệp sẽ cùng bà sống một cuộc sống tươi đẹp.

 

Bà không bị bệnh, chỉ do tuổi tác đã cao, mọi chức năng của cơ thể đều đang thoái hóa.

 

Tôi biết vì để nuôi nấng tôi bà mới phải gánh vác công việc.

 

 

Những năm này tuy tôi sống không sung túc, nhưng bà vẫn cố hết sức để dành cho tôi điều tốt đẹp nhất.

 

 

Một cây kem mới ra mắt vào mùa hè, một túi hạt dẻ ngào đường ấm áp vào mùa đông.

 

 

Bà không mua được cho tôi quần áo mới, bèn ra ngoài cắt vải rẻ tiền, từng đường kim mũi chỉ may cho tôi một chiếc váy mới xinh đẹp.

 

Từ khi hiểu chuyện tôi đã biết mình được bà nhặt về.

 

Nhưng nhiều năm như thế, tôi lại chưa từng cảm thấy ấm ức, chỉ có hạnh phúc tràn ngập khi ở bên bà.

 

Nhưng hiện tại, tôi lại phải đối mặt với lựa chọn bỏ lại bà để đi học.

 

Thành phố chúng tôi sống không có trường đại học mà chỉ có trường nghề, cho dù tôi đến thành phố gần nhất để học trường top 500, cũng không thể chăm sóc bà mỗi ngày.

 

Khi đó tôi mơ màng rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định không đi học đại học, trực tiếp tìm chỗ đi làm công ở gần nhà.

 

Nhưng khi bà nghe thấy ý tưởng của tôi, lần đầu tiên nổi giận dữ như thế.

 

Bà đập vỡ rất nhiều đồ đạc, những chiếc bình được bà sử dụng cẩn thận ngày thường đều bị đập vỡ tan tành.

 

Bà chỉ vào mặt và mắng tôi không biết tốt xấu, mắng xong lại ôm tôi khóc đầm đìa nước mắt.

 

Tối hôm đó hai bà cháu ôm nhau khóc nức nở, cứ như hấp thu độ ấm cuối cùng của nhau trên thế gian.

 

Nhưng ngày hôm sau, bà đã biến mất.

 

Bà chỉ để lại cho tôi hai mươi nghìn tệ, còn có một câu nói của hàng xóm.

 

Bác ấy bảo bà về quê rồi, nơi đó có người thân của bà, sẽ có người chăm sóc cho bà.

 

Bà bảo tôi hãy học hành thật giỏi, đừng nhớ nhung bà, cuộc sống của bà rất ổn, mong tôi sau này cũng có thể sống tốt.

 

Đây là hai câu cuối cùng bà để lại cho tôi.

 

Tôi nghe xong thì khóc rất nhiều, cũng thử đi nghe ngóng tin tức của bà.

 

Nhưng không có ai biết bà đã đi đâu.

 

Vì bà đã chịu thiệt thòi khi không có học vấn, thế nên bất kể ra sao cũng không mong tôi bỏ lỡ cơ hội đến trường.

 

Cả đời bà sống chất phác dựa vào hai bàn tay, không có ai nói với bà nên khuyên nhủ tôi như thế nào khi gặp tình huống như thế này.

 

Thế nên cuối cùng bà lựa chọn biến mất, bà biết vì bà tôi mới không muốn rời xa nơi đây.

 

Bà cụ lương thiện này, sâu thẳm trong lòng sợ hãi sẽ liên luỵ đến tương lai của tôi.

 

Thế nên khi bố mẹ Lục Từ đến tìm tôi, nói hy vọng Lục Từ có một tương lai tươi sáng, tôi không thể không nhớ đến chuyện này.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com