Hai Người Ba Bữa, Bốn Mùa Có Nhau

Chương 6



12

 

Cả đoạn đường Lục Từ cũng không nói sẽ đưa chúng tôi đi đâu ăn.

 

 

Tôi sợ rằng bây giờ anh ấy đã quen được sống trong nhung lụa, vì vậy sẽ đưa tôi đi ăn một bữa tiệc toàn hải sản cao cấp như cua Hoàng Đế.

 

 

 

Để ngăn cản tôi sẽ làm những chuyện không phù hợp với trẻ con ở trước mặt con trai.

 

 

Tôi vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở Lục Từ một câu: “Tôi không có bao nhiêu tiền đâu đấy, anh đừng có vồ thịt tôi.”

 

Lục Từ lạnh lùng liếc tôi, thô lỗ nói: “Anh là loại người đó?”

 

Tôi suy nghĩ, gật đầu.

 

“Trước đây có thể không phải, hiện tại ……không dễ nói.”

 

Lục Từ: “……”

 

Anh hít thở nặng nề, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Em câm miệng, nói thêm một câu anh sẽ lập tức vòng lại đi đến CBD.”

 

Tôi giật mình, nơi đó không phải là nơi người làm công ăn lương như tôi dám đến.

 

Tôi lập tức làm động tác ngậm miệng, thành thật ngồi yên không dám nhúc nhích.

 

Lục Từ đánh vô lăng, quẹo rẽ bảy tám lần sau đó đưa chúng tôi tới con phố buôn bán gần trường đại học năm ấy.

 

Anh ấy đỗ xe ở vị trí trước cửa tiệm ngày đó chúng tôi hay lui tới.

 

Tôi hơi hoảng, không ngờ cửa tiệm này vẫn còn mở.

 

Lục Từ xuống xe, chủ động đi đến ghế sau bế con xuống.

 

Con trai lần đầu tiên đến vùng lân cận, tò mò nhìn đông ngó tây.

 

Tôi yên lặng đi bên cạnh anh, nghe Lục Từ giới thiệu với con trai tình hình ở chỗ này.

 

“Đây là nhà hàng chú và mẹ con rất thích đến hồi đại học, mẹ con rất thích bánh dứa của họ, đợi lát nữa Bắc Bắc có muốn thử không?”

 

Con trai vui vẻ đập tay, có chút vui mừng:

“Trước kia chú và mẹ là bạn học ạ?”

 

yyalyw

Lục Từ tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chủ động thả con xuống bên cạnh anh ấy.

 

“Phải, quan hệ giữa chú và mẹ con tốt cực kỳ.”

 

Con trai nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Từ, bỗng bật cười khúc khích: “Có phải chú muốn theo đuổi mẹ con không?”

 

Tôi sững sờ, mặt bỗng nóng như thiêu, vô thức di chuyển tầm nhìn.

 

Lục Từ vô cùng bình tĩnh, anh ấy còn cười dịu dàng nhìn con.

 

“Phải đấy, nhưng mẹ con không muốn nói chuyện đàng hoàng với chú, Bắc Bắc có thể nói với chú bố cháu đâu không?”

 

Con trai nghiêng đầu, sau đó bật cười vô cùng thật thà.

 

“Chú yên tâm đi! Mẹ con nói bố bị nhân dân tệ đánh c.h.ế.t khi đào vàng ở Châu Phi rồi, vì vậy chú cứ yên tâm theo đuổi mẹ là được!”

 

Tôi: “……”

 

Lục Từ:”……”

 

 

Lục Từ quay đầu, bất lực nhìn tôi.

 

“Lần sau chúng ta nói tiếng người với trẻ con có được không?”

 

Tôi lúng túng cười hai tiếng, “Chắc chắn chắc chắn.”

 

Con trai không hiểu nhìn chúng tôi, nhưng hình như bản năng của nó rất thích Lục Từ, vì vậy rất nhanh đã bắt đầu thảo luận với anh ta chủ đề làm sao để “theo đuổi tôi”.

 

Ở trước mặt đương sự đây, hai bố con cứ không chút e dè mà bàn bạc cách tấn công tôi.

 

Cảm giác này……

 

Thật sự khiến người ta không dám ngẩng đầu lên.

 

Sau khi đồ ăn lên, tôi vùi đầu ăn tới tấp.

 

Còn Lục Từ, lại chăm con ăn còn trò chuyện với nó, rất có dáng vẻ của người làm bố.

 

Đợi ăn được chút chút, tôi vội vàng chạy đi thanh toán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Từ đưa chúng tôi về nhà, tới cửa, anh ấy đột nhiên kéo tay tôi.

 

“Đợi đã, kết bạn Wechat đi.”

 

Tôi nhớ lại dù sao cũng còn 200 tiền sửa xe chưa trả nên đành gật đầu.

 

Đợi hai chúng tôi kết bạn xong, con trai bỗng thò đầu ra khỏi xe, cười nói với Lục Từ:

 

“Chú ơi cuối tuần chú có rảnh không ạ? Trường của cháu có hoạt động cần bố mẹ cùng tham gia, chú đến làm bố cháu nhé!”

 

Tôi và Lục Từ cùng nhau sững sốt.

 

Tôi nhớ đến Lục Từ dù gì cũng là sếp lớn của công ty nên rất bận rộn, định mở lời từ chối giúp anh ấy.

 

Kết quả Lục Từ đã giành trước, không có chút do dự mà đồng ý.

 

Con trai vui mừng khôn xiết, vui vẻ nhào lên mặt Lục Từ hôn một cái.

 

Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn hai bố con chung sống hoà hợp……

 

Luôn cảm thấy họ cứ tiếp xúc như vậy, vỏ bọc của con sẽ không giữ được mất……

 

13

 

Tôi ôm con xuống xe, Lục Từ nói với tôi sáng sớm mai sẽ đến đón tôi.

 

Lần này tôi không thèm suy nghĩ mà trực tiếp từ chối.

 

Lục Từ cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Xe máy của em vẫn còn ở trường mẫu giáo, hay là em muốn sáng mai dẫn Bắc Bắc đi bộ đến trường?”

 

Tôi: “……”

 

Tôi nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lục Từ, lòng rất nghi ngờ rằng hôm nay anh ta cố ý không nhắc nhở tôi!

 

Nghiến răng suy nghĩ về tàu điện ngầm và xe buýt vào giờ cao điểm, hừ một tiếng rồi bế con đi.

 

Đón thì đón! Tài xế miễn phí không cần tốn công!

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Từ quả nhiên đến đón tôi và con đúng giờ.

 

Chúng tôi đưa con đến trường mẫu giáo trước, sau đó tôi yên lòng yên dạ để sếp làm tài xế đứ tôi đi làm.

 

Lần này ra khỏi bãi đỗ xe tôi đã rất bình tĩnh.

 

Nếu Lục Từ có đưa tôi đến văn phòng của sếp lần nữa, tôi cũng có thể bình tĩnh ứng phó.

 

Nhưng hôm nay Lục Từ không đi đến thang máy lên thẳng tầng 30, ngược lại đi theo tôi đến tầng 10.

 

Đến cửa bộ phận của tôi, Lục Từ đưa tôi đi gặp quản lý.

 

Anh ấy trò chuyện với quản lý một chút về dự án lần này.

 

Khi nói đến thành viên của dự án, Lục Từ bảo tôi đề cử vài người thích hợp.

 

Tôi suy nghĩ rồi nói ra vài cái tên, quản lý cũng gật đầu tán thành, Lục Từ thoả thuận quyết định luôn.

 

Sau đó Lục Từ đưa nhóm chúng tôi đến phòng họp.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ làm công của Lục Từ.

 

Anh ấy sớm đã cởi bỏ vẻ non nớt của tuổi trẻ, cử chỉ hành động đều là dáng vẻ ung dung và điềm tĩnh sau bao gió sương.

 

Tôi nhận ra khi làm việc Lục Từ càng cuốn hút hơn bình thường.

 

 

Điểm trực quan nhất là đến cuối cuộc họp, tất cả các đồng nghiệp trong nhóm của tôi đã trở thành người hâm mộ của anh ấy.

 

 

Anh ấy giữ tôi lại phòng họp, sau đó đưa cho tôi một xấp các mẫu đơn.

 

“Dự án này còn cần một vài nghiên cứu thực tế, anh nhớ em có làm từ thiện ở viện dưỡng lão, điều tra giao cho em vậy.”

 

Tôi khẽ gật đầu, cầm điện thoại nhìn thì giờ, suy nghĩ một lúc rồi quyết định buổi chiều sẽ đi.

 

Nhưng khi tôi xin đi khảo sát thực tế, Lục Từ lại tự nhiên đi theo tôi.

 

Tôi trừng mắt liếc anh ta, giọng điệu lạnh lùng:

 

“Ồ, sếp Lục đích thân đi khảo sát đấy à, vất vả cho anh rồi.”

 

Sắc mặt Lục Từ không thay đổi, ga lăng giúp tôi mở cửa xe, cười nói: “Là một sếp lãnh đạo dự án, nghiên cứu thực tế là chuyện anh ắt phải làm.”

 

Anh ta giả vờ ra dáng vẻ sói đuôi to, tôi thậm chí còn không đoái hoài đến.

 

 

“Hừ” một tiếng rồi ngoảnh đầu, tôi không khách sáo ngồi lên xe của Lục Từ, chuẩn bị lợi dụng đến cùng người tài xế miễn phí này!

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com