Hai Thế Giới

Chương 5: Đi nào, đến gặp bố con.



17

 

Tôi không trả lời Trình Niệm.

 

Ngược lại, Hứa An An chen sang, mặt hằm hằm:

 

“Dựa vào cái gì chứ? Ba tôi còn đang đợi mẹ ở nhà đấy!

 

Mẹ nói rồi, tụi tôi là một gia đình ba người. Có thêm cậu nữa là dư rồi, nên mẹ sẽ không cần cậu đâu!”

 

Trình Niệm lập tức đỏ hoe mắt.

 

Nó định giơ tay kéo áo An An, nhưng cuối cùng không dám.

 

Chỉ liếc mắt nhìn tôi.

 

Tôi nhận ra, thực ra Trình Niệm rất nhạy cảm.

 

Ngay từ khi đánh nhau ở bồn cát, nó đã nhận ra—giữa hai đứa trẻ, tôi có vẻ thiên vị An An hơn một chút.

 

Vậy nên lần này nó chỉ lầm bầm:

 

“Thằng nhóc dối trá, ghê tởm thật.”

 

Nhưng không dám đánh nữa.

 

Tôi thở dài.

 

May mà đã đến công ty.

 

Tôi lập tức tách hai đứa ra, một tay nắm một đứa.

 

Quay sang Trình Niệm, nghiêm giọng:

 

“Không được nói bậy.

 

Đi nào, đến gặp bố con.”

 

Trình Niệm không nói sai.

 

Nhà họ Trình vẫn coi trọng nó.

 

Ít nhất, nó có thể tùy ý ra vào công ty. Nhân viên dù thấy một đứa nhóc mười mấy tuổi đi ngang cũng không lấy làm lạ.

 

Hệ thống an ninh còn ghi nhận dấu vân tay của nó.

 

Nó nắm tay tôi,

 

cùng tôi từ sảnh lớn đi thang máy riêng lên tầng cao nhất.

 

Tới trước cửa phòng Tổng giám đốc.

 

Trợ lý thấy nó thì hơi khựng lại.

 

Lễ phép cúi người, giọng cung kính:

 

“Cậu chủ, sao cậu lại đến đây?

 

Muốn gặp Tổng giám đốc à? Để tôi vào báo trước...”

 

Trình Niệm ưỡn thẳng người, ngẩng cao đầu.

 

Tay khẽ đẩy trợ lý ra:

 

“Không cần.

 

Tôi không phải người nhà họ Trình chắc? Muốn đến thì đến, việc gì phải báo với ông ta?”

 

18

 

Trình Niệm đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng Tổng giám đốc rộng lớn, Trình Sở đang ngồi sau bàn làm việc, đầu cúi xử lý tài liệu.

 

Anh ta dường như đã nghe thấy tiếng Trình Niệm, nhưng vẫn không ngẩng đầu.

 

Chỉ dửng dưng lật sang một trang khác:

 

“Không phải đã bảo đừng tùy tiện đến tìm tôi sao?

 

Có gì không hiểu thì đi hỏi ông nội cậu. Đây không phải nhà trẻ.”

 

...Lạnh nhạt vô cùng.

 

Từ góc độ của tôi, có thể thấy rõ góc nghiêng của anh ta.

 

Sơ mi trắng, dáng người cao gầy, chẳng khác gì so với bảy năm trước.

 

Đến cả chiếc đồng hồ nơi cổ tay cũng là cái tôi từng bỏ quên lại căn hộ—

 

Không hiểu sao đến giờ vẫn còn đeo.

 

Tôi khựng lại.

 

Lên tiếng:

 

“Trình Sở, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

 

Thời gian như ngừng lại một khắc.

 

Cây bút trong tay Trình Sở dừng lại.

 

Không đáp.

 

Không phản ứng.

 

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

 

Tôi bắt đầu hoài nghi, liệu anh ta có nghe thấy không.

 

Nhưng chỉ giây lát sau—

 

Anh ta bật dậy.

 

Tập tài liệu bị hất văng xuống sàn.

 

Khi anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đã hoe đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giọng anh run run:

 

“Bảy năm rồi.

 

Tôi còn tưởng mình đang mơ...

 

Thẩm Chi, là em thật sao?

 

Em trở về rồi... Em sẽ không đi nữa đúng không? Chúng ta vẫn là một gia đình ba người, đúng không?”

 

19

 

Anh ấy dường như quá mức xúc động.

 

Tôi chỉ khẽ cười bất đắc dĩ.

 

Không trả lời chuỗi câu hỏi kia.

 

Chỉ nhắc lại một lần nữa:

 

“Trình Sở, nếu anh có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”

 

“Được.”

 

Trình Sở như bừng tỉnh khỏi mộng, giơ tay xoa sống mũi, nở một nụ cười dịu dàng:

 

“Nói chuyện, em muốn nói thế nào cũng được, A Chi.”

 

Trong suốt quá trình, anh ta không hề liếc nhìn Trình Niệm, cũng chẳng để ý đến Hứa An An đang lững thững đi phía sau.

 

Chỉ chăm chú nhìn tôi.

 

“Trong văn phòng vẫn còn loại trà xanh mà em thích, anh pha cho em nhé?”

 

Vì anh không để tâm đến hai đứa nhỏ, nên tôi đành tự đi tìm trợ lý, nhờ sắp xếp một phòng riêng cho chúng nghỉ tạm.

 

Khi quay lại, anh đã pha trà xong, đặt trước mặt tôi.

 

Ánh mắt đầy chờ mong.

 

Nhưng anh không biết—

 

Tôi từ lâu đã không còn thích thứ này nữa rồi.

 

Thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, kể cả thói quen của tôi.

 

Tôi khẽ đẩy ly trà sang một bên, chợt nhớ lại lý do mà hệ thống đưa tôi đến đây—

 

Là vì Trình Niệm, để ngăn chặn thằng nhóc ấy trở thành người cực đoan và đen tối trong tương lai.

 

Tôi chỉ có thể ở lại một tháng.

 

Vậy nên vai trò của Trình Sở rất quan trọng.

 

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi hỏi thẳng:

 

“Trình Sở, em không đến để ôn chuyện cũ.

 

Em chỉ muốn hỏi… quan hệ giữa anh và Trình Niệm, có nhất thiết phải lạnh nhạt đến vậy không?”

 

20

 

Trình Sở đang cúi đầu pha trà, nghe đến câu hỏi, động tác bỗng khựng lại.

 

Anh lấy khăn giấy lau tay, giọng rất thấp:

 

“Trình Niệm à?”

 

Anh cười khổ một cái:

 

“Anh từng nghĩ rằng thằng bé không đủ để em yêu thương, nên em mới không chịu ở lại.

 

Có phải… anh quá ngốc không?”

 

Anh đặt ấm trà xuống, đứng dậy, bước đến bên cửa sổ sát đất.

 

Từ tòa nhà cao tầng này, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.

 

Trình Sở đưa tay lên kính, như đang vẽ nên viễn cảnh trong đầu, chậm rãi nói:

 

“Nhưng bây giờ khác rồi.

 

A Chi, em quay lại rồi.

 

Anh biết em trách anh không chăm sóc tốt con, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.”

 

Anh xoay người lại, ánh mắt ánh lên hy vọng như có vì sao.

 

“Sau này ba người chúng ta sống bên nhau vui vẻ.

 

Em muốn sống ở đâu?

 

Nếu muốn đổi nhà, anh mua biệt thự.

 

Nếu vẫn thích căn hộ cũ, anh đã mua lại rồi, mình dọn về đó.

 

Mỗi sáng cùng đưa con đi học, rồi anh đi làm, em làm thiết kế, tối cùng về nhà…”

 

Khi anh nói những lời đó, giọng dịu dàng như thể bức tranh ấy đã hiện hữu.

 

“Được không, A Chi?

 

Mình bắt đầu lại từ đầu.”

 

Ngón tay trái của anh gõ nhẹ lên tủ hồ sơ.

 

Dường như chính anh cũng không nhận ra, đó là biểu hiện khi anh hồi hộp.

 

Tôi nhìn anh.

 

Giơ tay phải lên, để lộ nhẫn cưới trên ngón áp út.

 

“Tôi đã kết hôn rồi.

 

Còn có con.

 

Trình Sở, có những chuyện… không thể quay lại được nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com