Hán Tử Thô Vớ Được Nàng Dâu Vượng Phu

Chương 122: Tiểu yêu tinh



 

Đêm khuya.

 

Chia tay với Vương tẩu tử và gia đình bọn họ, đợi đến khi Cố Cẩm Sâm trở về thì đã là nửa đêm về sáng.

 

Sợ làm nương tử bị lạnh, Cố Cẩm Sâm trước tiên rửa sạch hơi lạnh sương đêm trên người, dùng nước nóng tắm ấm áp rồi mới dám chui vào trong chăn.

 

Nhưng cho dù động tác của hắn có nhẹ đến mấy, Lạc Ca vốn ngủ không sâu vẫn bị đ.á.n.h thức.

 

“Chàng về rồi.” Mở mắt thấy hắn, ngửi thấy khí tức quen thuộc, nàng vô thức rúc vào lòng hắn.

 

Động tác nhỏ này giống như mèo con khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, Cố Cẩm Sâm hít một hơi, khàn giọng đáp.

 

“Đã làm nàng tỉnh giấc.”

 

Lạc Ca lắc đầu: “Không có.”

 

Ngay sau đó nàng do dự một lát, mới ngẩng đầu nhìn hắn khẽ nói: “Chàng không ở đây ta ngủ không yên, đang đợi chàng đó.”

 

Nàng ít khi thẳng thắn bày tỏ mình như vậy, có chút không tự nhiên, nên lúc mở lời mới do dự.

 

Nói thế nào nhỉ, cứ cảm thấy thiếu đi cái lò sưởi lớn đầy cảm giác an toàn, nên ngủ không yên.

 

Mà lời này lọt vào tai nam nhân vốn tinh lực tràn đầy, lại đã kiềm nén bấy lâu, không khác gì sự mê hoặc trắng trợn.

 

Nghe vậy, Cố Cẩm Sâm khựng lại, lại hít sâu một hơi, ngón tay thon dài khẽ chạm đầu nàng, bàn tay lớn ôm chặt nàng.

 

“Tiểu yêu tinh, nàng đây là đang trêu chọc ta không thể “khi dễ” nàng sao?”

 

Dù hắn đã hỏi qua đại phu, lúc này đã có thể thân cận thích hợp rồi.

 

Nhưng hắn vẫn sợ mình lỗ mãng làm thương tiểu nương tử và đứa bé, nên vẫn luôn nhẫn nhịn.

 

Lạc Ca vốn không nghĩ tới tầng ý nghĩa này, nghe vậy còn ngẩn ra một lát, khi hiểu ra ý trong lời hắn nói liền không kìm được run vai khúc khích cười.

 

“Đâu phải không cho phép chàng “khi dễ”.” Như thể cố ý, nàng còn khẽ nói thêm một câu.

 

Đây là đang đổ dầu vào lửa mà!

 

Cố Cẩm Sâm lúc này thật sự không ngồi yên được nữa, vốn dĩ đã sớm nhảy nhót điên cuồng ở ranh giới nhẫn nại rồi, làm sao chịu nổi lời trêu chọc mềm mại quyến rũ của nàng.

 

Hắn chợt xoay người lại, ánh mắt rực lửa nhìn nàng chằm chằm, ánh nhìn nóng bỏng đến mức cảm giác nơi nào chạm đến cũng có thể lập tức bốc cháy.

 

Nhận ra điều đó, nàng mới cuối cùng rụt cổ lại một cách yếu ớt, ngừng cười.

 

“Vậy thì, chàng cứ xem như ta chưa.......” nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vừa định nhận thua, nhưng Cố Cẩm Sâm lại đưa tay kéo nàng lại, giọng nói khàn khàn: “Vậy nương tử, thương ta một chút được không?”

 

“Ừm?” Lạc Ca nhận ra điều gì đó liền ngây người, nhìn mặt hắn, đầu óc ong ong, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.

 

“Chàng....” Lời còn chưa dứt đã bị lời khẩn cầu khàn khàn mang theo run rẩy của Cố Cẩm Sâm cắt ngang: “Chỉ lần này thôi..... Nương tử, thương ta một chút.”

 

Cố Cẩm Sâm lúc này giống như một con sói xám đội lốt cừu, vẻ mặt đáng thương khiến người ta đau lòng, nhưng... mà...

 

Chỉ trách nàng tự mình chơi với lửa mà rước họa vào thân...

 

Dù hắn nói lời giữ lời, quả thật chỉ một lần, nhưng bàn tay nàng thật sự cũng tê dại đến không thể tả nổi...

 

Cố Cẩm Sâm vẻ mặt thỏa mãn giúp nàng rửa sạch tay, cẩn thận xoa bóp.

 

“Nương tử ta thật tốt.”

 

Nghe lời này, Lạc Ca khẽ càu nhàu một tiếng.

 

Thấy nàng mệt đến mức không muốn nói chuyện, Cố Cẩm Sâm cười càng sâu, ôm chặt lấy tiểu kiều thê của mình.

 

Y lại cẩn thận chừa không gian cho bụng nàng, sau đó mới trở về vẻ nghiêm nghị để nói chuyện chính sự hôm nay.

 

“Chuyện ngày hôm nay, may nhờ Vương gia phong tỏa kịp thời, chúng ta đã cứu được bốn đứa trẻ.”

 

“Tên tặc nhân còn lại trốn quá sớm, không thể ngăn cản mà cứu về.”

 

“Chuyện này không đơn thuần là buôn bán trẻ con, theo lời khai của mấy tên tặc nhân mà chúng ta bắt được, bọn chúng chọn những đứa trẻ này là để phục vụ một nghi thức tế bái…”

 

“...Chuyện này hiện giờ Vương gia đã trình báo triều đình và tiếp quản, sau này ta e rằng phải thường xuyên đi lại, cho đến khi sự việc kết thúc.”

 

Phải nói rằng Cố Cẩm Sâm quả thực là một trợ thủ đắc lực, lần này đã góp sức không nhỏ trong việc đưa mấy đứa trẻ trở về, Vương gia thấy vậy liền mời y tiếp tục hỗ trợ.

 

Nghe vậy Lạc Ca ngẩn người một lát rồi gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm mà dặn dò y.

 

“Vậy chàng nhất định phải cẩn thận, chuyện trong nhà cứ yên tâm giao cho ta là được.”

 

Hiện giờ người làm trong tay cũng đã đủ, không cần phải mệt mỏi như trước nữa, nàng có thể tự mình xử lý ổn thỏa.

 

Cố Cẩm Sâm gật đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.

 

“Có việc cứ giao cho bọn họ làm là được, nếu không xử lý được thì đợi ta về, chớ có làm mình mệt mỏi.”

 

“Ừm.”