Nghe lời của Tiền mẫu và Tiền Đa Đa, Hứa lão tiên sinh lại thở dài, trả lại toàn bộ bạc thúc tu cho bọn họ.
“Xì!” Nhận được bạc, Tiền mẫu quay đầu nhìn lướt qua các thôn dân Cố Gia Thôn đang có mặt, lạnh lùng hừ một tiếng rồi mới dẫn Tiền Đa Đa và những kẻ khác bỏ đi.
Thấy cảnh này, Hứa lão tiên sinh lắc đầu.
........Đã nếm trải sự tàn nhẫn của người Cố Gia Thôn, người Tiền Gia Trang cũng chẳng dám giở trò.
Tối hôm đó, bọn họ đã mang bạc đến hết.
Hôm nay, không ít nhà trong Cố Gia Thôn đều thêm mùi thịt thơm lừng.
Nhưng gia đình Tiền mẫu thì bị người ta chỉ trích sau lưng, chỉ thẳng vào mặt mà mắng.
Tiền Đa Đa dẫn con cái bọn họ đến Cố Gia Thôn chịu đánh, Tiền mẫu dẫn bọn họ đi chịu đ.á.n.h lại còn phải bồi thường tiền.
Từng chuyện như thế, thôn dân Tiền Gia Trang bị thiệt thòi chẳng phải đều đổ lỗi lên đầu gia đình Tiền mẫu sao....
Bên này, Cố gia.
Hồ Quân vui vẻ hít hà nồi lẩu, một miếng lẩu vào bụng, cả người sảng khoái.
“Hôm nay, lại phiền huynh chạy một chuyến rồi.”
Vốn dĩ bọn họ còn định mượn bộ y phục bổ đầu của Hồ Quân để dọa nạt người Tiền Gia Trang.
Nhưng không ngờ cảnh tượng lại mất kiểm soát, trực tiếp ra tay... mà lại còn hiệu quả hơn cả dọa nạt.
Khụ, thế này thì lại không cho Hồ Quân có đất dụng võ rồi.
“Haiz, không sao không sao, dù sao hôm nay ta cũng chẳng có việc gì, đến góp vui thôi mà.”
“Chỉ là cái đó... khụ... Cẩm Sâm à, ngày mai ta vẫn được nghỉ đó, có thể thương lượng một chút là nhà đệ thêm một đôi đũa chén nữa được không?”
Hồ Quân cười hì hì nói, vẻ mặt thèm ăn, chọc Cố Cẩm Sâm phì cười.
“Chỉ là một đôi đũa chén có gì khó, nói cứ như ta không cho phép vậy.”
“Hì hì hì.” Nghe vậy Hồ Quân hài lòng cười khúc khích, chợt nhớ ra điều gì, y quay đầu nhìn Cố Cẩm Sâm và Lạc Ca.
“Đúng rồi, chuyện Phó gia các đệ đã nghe tin chưa?”
“Chuyện nhà bọn họ đã bị điều tra tận gốc rồi, hậu nhật ngọ thì phụ nữ bọn họ sẽ bị hành hình ở Ngọ Môn, do Nam Dương Vương đích thân giám trảm.”
Nói rồi Hồ Quân lắc đầu, dù y làm nghề này biết khá nhiều chuyện kiểu đó.
Nhưng khi biết bao nhiêu người vô tội bị coi thường sinh mạng như vậy, y vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi, và đáng tiếc.
Nghe lời của Hồ Quân, Cố Cẩm Sâm và Lạc Ca đều khựng lại gật đầu, hai đứa nhỏ trên mặt còn mang vết thương cũng nhìn bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hôm qua chúng ta đến tỉnh thành, có nghe phong thanh đôi chút.”
Nghe vậy Hồ Quân gật đầu.
Y hay tin này cũng là để báo cho bọn họ biết, để bọn họ yên tâm thôi, dù sao Phó gia từ trước đến nay luôn khó dây dưa như ác quỷ.
Vì Cố Cẩm Sâm và Lạc Ca đã biết tình hình, vậy y tự nhiên không cần nói nhiều nữa, mà đối với những kẻ đó thì thực ra cũng chẳng có gì đáng nói.
Chuyện Tiền Gia Trang hôm nay đã giải quyết xong, Cố Gia Thôn cũng trở lại vẻ bình yên ổn định như ngày thường.
..Thoáng chốc đã đến ngày tiệm rượu ở tỉnh thành ngừng làm việc. Bởi đường xá không gần, nên Lạc Ca và những người khác đã sớm xuất phát đến tỉnh thành.
Chẳng biết nên nói là oan gia ngõ hẹp hay sao.
Không ngờ bọn họ đi sớm như vậy, lại vừa hay gặp cảnh người Phó gia bị giải ra chợ hành hình.
Xe tù của quan phủ giải phạm nhân đi thị chúng, xe ngựa bình thường gặp phải đều phải đổi đường đi, Lạc Ca và bọn họ cũng không ngoại lệ.
Trong lúc tránh đường, Lạc Ca quay đầu nhìn lướt qua cha con Phó gia đang bị nhốt trong xe tù, sau đó liền chuyển ánh mắt đi.
Nhưng Phó Chỉ Hề trong xe tù lại kích động hẳn lên, “a a a” kêu gào không ngừng.
Nghe nói là bị những kẻ tìm nàng báo thù trả đũa, mặt và cổ họng của Phó Chỉ Hề đều đã bị hủy hoại, một tay cũng bị đứt lìa.
Lúc này, nàng ta đã chẳng còn chút liên quan gì đến vị đích tiểu thư Phó gia phong quang vô hạn, tiểu đông gia Phó gia ngày nào nữa.
Thấy Lạc Ca xuất hiện, nàng ta hận, hận Lạc Ca, cũng hận chính mình.
Nếu không phải vì Lạc Ca và bọn họ, nếu không phải nàng ta đã tự phụ một lần, hẳn Phó gia bọn họ giờ phút này vẫn có thể như xưa, phong quang rạng rỡ.
Chứ không phải như hiện tại đầy người chật vật, không còn gì, sắp mất mạng ngay hôm nay.
Mắt thấy bóng xe ngựa của Lạc Ca và bọn họ biến mất, hai hàng lệ tuôn rơi trong mắt nàng ta.
Có sự không cam lòng, cũng có hối hận.
...Ngọ thì vừa đến, lệnh trảm hạ xuống, cha con Phó gia cứ thế bỏ mạng tại ngày này.
“Báo thù rồi, chúng ta cuối cùng cũng báo thù rồi.”
“Cha, mẹ! Đại thù đã báo, cha con Phó gia đã chết, dưới suối vàng người có biết chắc chắn có thể an nghỉ rồi.”
Thấy cảnh này bỗng có người hô lên, rất nhiều người vây xem chợt bật khóc.
Cũng có người đang cười, nhưng trên mặt đã đẫm lệ.
Như trút được gánh nặng, như được tái sinh.