Hán Tử Thô Vớ Được Nàng Dâu Vượng Phu

Chương 176: Cố Cẩm Sâm uất ức



 

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Lạc Thời Diễn và bọn họ rõ ràng đã "tranh sủng" càng gay gắt hơn.

 

Trong bữa tối.

 

"Lại đây Ca nhi nếm thử, món thịt kho tàu này là A Nương làm, con xem có giống hương vị ở nhà không?"

 

Nhà, ý nói là hiện đại.

 

Thời điểm Thiên phu nhân đến, đối với Lạc Ca mà nói, coi như là người của tương lai.

 

Nhưng hai mẹ con bọn họ đều giống nhau, đều có một sở thích nhiệt tình với ẩm thực.

 

Ngoài việc nghiên cứu công nghệ, trong thời gian rảnh rỗi còn lại, Thiên phu nhân đều vùi mình vào thế giới ẩm thực, cũng đã nghiên cứu không ít món ăn.

 

Nhưng vì đồ ăn của hậu thế, rất nhiều đã trở thành sản phẩm công nghiệp hóa do máy móc chế tạo.

 

Rất khó tìm được những truyền thừa thủ công chính tông.

 

Thêm vào đó, bình thường nghiên cứu cũng tốn nhiều thời gian, nên những món ăn truyền thống "quê hương" mà nàng biết làm cũng không nhiều.

 

Ở thế giới này, những món như canh, bánh ngọt nàng học được thì vẫn có thể làm ra.

 

Còn nói về món ngon "quê hương", thịt kho tàu có thể nói là món tủ của nàng.

 

Nhưng dù sao cũng cách biệt thời gian, nàng không biết món mình làm ra có giống với lúc Lạc Ca ở đó không.

 

Cũng không biết món mình làm ra có hợp khẩu vị Lạc Ca không, bởi vậy trong mắt nhìn Lạc Ca có chút căng thẳng.

 

Lạc Ca cũng không làm nàng thất vọng, dùng thịt kho tàu ăn với cơm rất nhiều, rất khẳng định gật đầu, trong mắt mang theo ý cười.

 

"Rất ngon, là hương vị của nhà."

 

"Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi, thích thì ăn nhiều chút, mai A Nương lại làm cho con." Nghe Lạc Ca nói vậy, Thiên phu nhân rất vui vẻ.

 

Lạc Tuấn cũng vội vàng đặt bát canh đã múc đầy bên cạnh Lạc Ca: "Đừng chỉ ăn cơm, lại đây uống chút canh, cho dễ nuốt."

 

Thấy cha mẹ mình như vậy, Lạc Thời Diễn cũng không chịu yếu thế mà thêm cho Lạc Ca hai cái đùi gà.

 

"Muội muội, ăn nhiều thịt chút."

 

Tiểu Trăn Hằng thấy người lớn đều như vậy, chớp chớp hai mắt cũng đưa món mình thấy ngon nhất cho Lạc Ca.

 

"Tiểu cô cô, cái này ngon nhất đó ạ."

 

"..." Nhìn cảnh này, Lạc Ca cùng Linh Vân nhìn nhau cười, gật đầu.

 

"Được."

 

Cố Cẩm Sâm bên cạnh: "..."

 

Cố Duẫn Mộc, Cố Duẫn Nghi: "..."

 

Sao đột nhiên lại cảm thấy nguy cơ rất rất lớn vậy?

 

Sực tỉnh, mấy người này cũng vội vàng gia nhập đội ngũ đút ăn.

 

Cuối cùng nhìn bát cơm bị chất thành núi nhỏ, Lạc Ca đổ mồ hôi hột.

 

"Nha nha nha~"

 

"Y nha~"

 

"Ha nha nha~"

 

Mấy tiểu bảo bối bên cạnh nhìn cảnh này, cũng "y nha nha" kêu lên góp vui, miệng nhỏ không răng toe toét.

 

Vừa nhìn vừa gặm bàn tay nhỏ của mình.

 

Vào tối.

 

"Khụ, sao vậy?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi Cố Cẩm Sâm về phòng, liền luôn dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng, bị nhìn như vậy nửa ngày, nàng thực sự không chịu nổi.

 

Nghe nương tử nói, Cố Cẩm Sâm lộ ra vẻ mặt tủi thân đáng thương, nhưng không lên tiếng.

 

Đừng nói, mang theo khuôn mặt tuấn tú này, biểu cảm của hắn thực sự khiến người ta không nhịn được cảm thấy nội tâm vô cùng dằn vặt.

 

"Khụ khụ, ăn chút không?"

 

Lạc Ca xót xa, ho khan hai tiếng rồi im lặng đưa hạt dưa trong tay cho hắn.

 

Cố Cẩm Sâm nhận lấy, bóc xong lại đút trả cho nàng.

 

Nhưng thần sắc không hề dịu đi, vẫn là vẻ mặt tủi thân ấy.

 

"Sau này nương tử sẽ không còn là của riêng ta nữa."

 

Vốn dĩ trong nhà đã có năm tiểu quỷ giành nàng với hắn rồi, giờ lại thêm năm tên nữa.

 

Tuy hiểu rõ đó đều là thân nhân của Lạc Ca, rất tận tâm với Lạc Ca.

 

Cũng rất vui khi thấy có nhiều người hơn yêu thương Lạc Ca.

 

Nhưng vừa nghĩ đến tiểu nương tử thuộc về hắn, phải chia sẻ cho nhiều người như vậy, "sự sủng ái" thuộc về hắn còn phải chia cho nhiều người như vậy.

 

Hắn liền khó chịu!

 

Lạc Ca nghe vậy ngây người, sực tỉnh lại thấy có chút buồn cười, nhưng nhìn bộ dạng hắn lại không dám bật cười.

 

Chỉ đành thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Cẩm Sâm.

 

"Làm sao có thể, trong lòng ta, chàng vẫn là quan trọng nhất, là độc nhất vô nhị, là người ta yêu thích nhất."

 

Hơi giống lời thoại của tra nữ, khụ.

 

Là một người cổ đại truyền thống, Cố Cẩm Sâm đâu có từng được nghe những lời thoại này.

 

Nghe Lạc Ca nói vậy, chỉ thấy vành tai nóng lên, mắt lập tức sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng.

 

"Thật sao?"

 

Hắn cúi mắt, nghiêm túc nhìn nàng hỏi.

 

Lạc Ca mang ý cười gật đầu: "Đương nhiên."

 

Vị trí của hắn trong lòng nàng, đương nhiên là độc nhất vô nhị rồi.

 

Với các bảo bảo bọn chúng, và cả Duẫn Mộc, Thiên phu nhân vốn dĩ là không giống nhau.

 

Điều này không nói dối.

 

Bản thân hắn vốn dĩ đã đặc biệt rồi.

 

Nghe được câu trả lời khẳng định của nàng, Cố Cẩm Sâm hài lòng, đứng dậy ôm nàng đặt lên giường.

 

Hắn cúi mắt nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át, cúi người phủ lên.

 

Lạc Ca thuận theo nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại.

 

Nam nhân nhận được sự đáp lại rõ ràng công thế càng mạnh hơn, dường như muốn nuốt chửng người trong lòng vào bụng.

 

Đợi đến khi nàng thở không ra hơi, thân thể mềm nhũn mới cuối cùng buông tha nàng.

 

Với đôi mắt chan chứa tình ý nhìn chằm chằm người trước mắt, giọng nói khàn khàn đến khó tả: "Nương tử, có thể không..."

 

Hơi thở của nam nhân rất nặng nề, hơi thở phả trên mặt nàng rất ngứa ngáy.

 

Lạc Ca với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không lên tiếng, chỉ quấn c.h.ặ.t t.a.y quanh cổ hắn.

 

Đêm đã khuya, đúng là thời khắc nước lửa giao hòa, tiếng rên rỉ cộng hưởng...

 

Ánh trăng vừa vặn, sương giá trải khắp mặt đất, cành cây giao nhau...