Hán Tử Thô Vớ Được Nàng Dâu Vượng Phu

Chương 21:



 

  Tắm nước nóng xong thân thể quả nhiên thoải mái hơn nhiều, bước ra ngoài liền thấy hai đứa nhỏ từ bên ngoài hái rau dại trở về, lúc này đang ngồi xổm dưới đất rửa rau bên chậu.

 

  “Đại Bảo, Nhị Bảo.” Thấy bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu này của bọn nhỏ, Lạc Ca nhất thời không nhịn được tiến lên véo véo hai má nhỏ của chúng.

 

  Thời gian này dưới sự chăm sóc của nàng, hai đứa nhỏ cũng mập lên chút thịt, hai má nhỏ mềm mại sờ vào thật dễ chịu.

 

  “Tiểu thẩm thẩm.” Hai đứa nhỏ bị véo nhẹ hai cái, hai má nhỏ có chút đỏ bừng vì ngại ngùng.

 

  “Ừm, bảo bối ngoan của thẩm thẩm, hôm nay chúng ta ăn canh bánh bột có được không?” Trong nhà không còn mấy món rau, chi bằng làm món gì đó nhanh và ngon miệng.

 

  “Được ạ.”

 

  “Được ạ.”

 

  Hai đứa nhỏ đồng thanh nói, những đứa trẻ không kén ăn rất dễ nuôi.

 

  Canh bánh bột làm rất đơn giản, Lạc Ca liền đuổi Cố Cẩm Sâm đang lẽo đẽo theo sau vào giúp ra ngoài, từ trong không gian lấy ra vài quả trứng gà cùng rau dại đơn giản làm một bữa trưa canh bánh bột.

 

  “Trong nhà vẫn còn trứng gà sao? Ta hôm nay lúc nhìn tủ bếp hình như không thấy nữa.” Hai đứa nhỏ ăn ngon lành, ngược lại Cố Cẩm Sâm lại nghi hoặc hỏi một câu.

 

  Trước đó y định làm món trứng gà đường đỏ cho nương tử ăn, nhưng lại phát hiện trong tủ bếp không còn, còn định lát nữa ra thôn tìm người đổi lấy chút.

 

  Những thứ khác y không giỏi, nhưng luộc trứng gà rồi đun sôi cùng nước đường đỏ, y vẫn có thể làm được.

 

  Đại ý rồi!

 

  Nghe vậy, lòng Lạc Ca khẽ đập một cái, nhưng vẫn mặt không đổi sắc gật đầu.

 

  “Ừm, hôm qua ta lấy về mấy quả đặt dưới đáy tủ, chàng chắc là không để ý thấy.”

 

  Nghe Lạc Ca nói vậy, Cố Cẩm Sâm cũng không nghĩ nhiều, gật đầu rồi thôi.

 

  Lạc Ca lại thở phào một hơi. Chuyện về không gian quá đỗi huyền bí khôn lường, người thời này lại hay mê tín yêu ma quỷ quái, nàng thật sự không biết phải nói với y thế nào.

 

  Cũng sợ hãi, nàng không biết y có thể chấp nhận được không, cũng thật sự không muốn bị coi là yêu quái mà bị trói lại thiêu cháy hoặc bị dìm lồng heo.

 

  “Buổi chiều ta muốn lên núi, nàng có muốn đi không?” Giữa lúc nàng đang suy nghĩ, Cố Cẩm Sâm bỗng ngẩng đầu hỏi.

 

  Nàng đến đây cũng không phải thời gian ngắn, y dường như còn chưa dẫn nàng đi dạo mấy, hậu sơn có một nơi phong cảnh rất đẹp, y muốn dẫn nàng đi xem.

 

  Dã thú đều ẩn mình trong rừng sâu, hậu sơn chỉ có một số thỏ, chim chóc gì đó không có nguy hiểm.

 

  Nhưng đôi khi cũng có rắn, vì vậy y mới không cho hai đứa nhỏ tự ý chạy lên đó.

 

  Có y dẫn theo có thể bảo vệ tốt nương tử, hôm qua nàng nhìn y chán đến mức chống cằm ngẩn người, y thật sự đã nhìn thấy rồi.

 

  Thời gian này rảnh rỗi, dường như ngày nào cũng ở nhà quả thực có chút buồn chán, sợ nàng sẽ buồn bực nên dẫn nàng đi hít thở không khí cũng tốt.

 

  Nghe vậy, mắt Lạc Ca sáng lên: “Có thể sao?”

 

  Nàng thấy y dặn dò hai đứa nhỏ lúc đó rất nghiêm khắc, nên nàng cũng không dám có ý định gì với hậu sơn.

 

  Nhưng đọc nhiều tiểu thuyết, nàng cũng thực sự rất tò mò về “Hậu sơn bảo tàng” a.

 

  Thấy vẻ mặt kinh hỉ của nàng, Cố Cẩm Sâm cười mà gật đầu: “Tự nhiên.”

 

  Hai đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã dừng động tác ăn cơm lại, đăm đăm nhìn hai người.

 

  “Tiểu thúc, chúng con cũng muốn đi.” Đại Bảo nhỏ giọng lại rất mong chờ nói.

 

  Nhị Bảo thì dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn Cố Cẩm Sâm, trực tiếp dùng ánh mắt đáng yêu tấn công.

 

  Đừng nói Cố Cẩm Sâm lần này thật sự bị tấn công rồi, bởi vì vẻ mặt mong ngóng nhìn y như vậy, thật sự y hệt Lạc Ca vừa rồi.

 

  “Vậy thì cùng đi đi.” Lưỡng lự một lát, nhìn hai đứa nhỏ rồi lại nhìn nương tử của mình, cuối cùng vẫn gật đầu.

 

  “Hoan hô!” Đại Bảo nghe vậy liền hồ hởi reo hò.

 

  “Con muốn đi bắt thỏ, bắt thật nhiều thật nhiều giống tiểu thúc.” Nhị Bảo cũng hưng phấn vỗ vỗ bàn tay nhỏ.

 

  Người bọn nhỏ kính phục nhất chính là tiểu thúc, trong lòng bọn nhỏ tiểu thúc chính là người lợi hại nhất, vì vậy bọn nhỏ cũng rất muốn trở nên lợi hại giống tiểu thúc.

 

  Nụ cười trên mặt Lạc Ca cũng không hề che giấu, nàng nhìn Cố Cẩm Sâm đôi mắt sáng lấp lánh, trong mắt tựa những vì sao điểm xuyết ánh quang.

 

  Vẻ mặt đó khiến Cố Cẩm Sâm lòng ngứa ngáy, nếu không phải để ý hai đứa nhỏ đang có mặt, y thật sự muốn ôm chặt nàng vào lòng mà hôn một trận cho đã.

 

  Một lớn hai nhỏ đều quá mong chờ, dùng cơm xong liền lập tức tự tìm cái gùi nhỏ ra đeo lên lưng, trên đầu đội nón lá che nắng, xếp thành một hàng đăm đăm nhìn Cố Cẩm Sâm.

 

  Cố Cẩm Sâm mang theo ý cười bất đắc dĩ thở dài: “.......Đi thôi.”

 

  Tháng bảy đã vào tiết thu, lá cây trong rừng đã bắt đầu ngả vàng.

 

  Gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo mùi hương thanh khiết của cây cỏ, không khí trong lành từ đại tự nhiên khiến người ta không kìm được muốn hít thở thêm đôi ba hơi.

 

  Cố Gia Thôn địa thế cao, hậu sơn cũng là một ngọn núi dốc vươn cao, khi Cố Cẩm Sâm dẫn bọn họ đến nửa sườn núi, liền có thể nhìn toàn bộ thôn làng phía dưới.

 

  “Oa, nhiều nhà quá ạ.” Đại Bảo chỉ tay vào cảnh vật phía dưới, há miệng nhỏ kinh ngạc nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

  Bọn nhỏ chưa từng thử nhìn thôn làng như vậy, trong mắt tràn đầy sự mới lạ.

 

  “Xem, đó là anh Thiết Đản.” Nhị Bảo cũng chỉ vào một chỗ kinh ngạc reo.

 

  Từ đây có thể nhìn rõ sân nhà của hai bọn họ, Thiết Đản đang ở trong sân cùng lão gia tử Vương nói chuyện vừa vặn bị bọn nhỏ nhìn thấy.

 

  “Đó là nhà Hàn gia gia.” Đại Bảo nhìn trong thôn, tay chỉ vào một ngôi nhà cũng nói.

 

  Cố Cẩm Sâm và Lạc Ca liền đứng sau lưng bọn nhỏ nhìn cảnh này, không biết từ lúc nào Cố Cẩm Sâm đã đến bên cạnh nàng, lúc này gió có chút lớn, sợ nàng nghe không rõ.

 

  Liền hơi cúi người kề đầu vào tai nàng: “Đi lên chút nữa, cảnh trên đỉnh núi còn đẹp hơn.”

 

  Giọng nói êm ái, hơi thở phả vào tai nàng, ngữ khí đó như đang chia sẻ một bí mật nhỏ, tai Lạc Ca hơi nóng rát, khẽ rụt cổ lại.

 

  “Vậy, vậy chúng ta đi lên chút nữa.” Má nàng hơi ửng hồng, nói chuyện cũng lắp bắp, y hệt vẻ căng thẳng của y thường ngày.

 

  Cố Cẩm Sâm trêu người mà không tự biết, không hiểu vì sao tiểu nương tử đột nhiên lại xấu hổ, nhưng thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng y thật sự rất đỗi yêu thích.

 

  “Được.” Y dẫn theo hai đứa nhỏ, tay ôm một đứa, gùi sau lưng cõng một đứa, một tay nắm lấy nương tử đi lên đỉnh núi.

 

  Không lâu sau, liền đến được điểm đến của bọn họ.

 

  “Có mệt không, nàng uống chút nước đi.” Lạc Ca đã mang theo nước, đang định đưa bình nước trong gùi của mình cho y.

 

  “Không cần, ta không mệt.” Cố Cẩm Sâm lắc đầu, đặt hai đứa nhỏ xuống, cõng hai đứa nhỏ nửa ngày mà trán y ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.

 

  Lạc Ca nhìn cảnh này không khỏi bội phục thể lực của y, hai đứa nhỏ chân ngắn đi không nhanh, từ lúc lên núi y đã cứ thế cõng chúng lên.

 

  Nay đi lâu như vậy, y lại không hề thở hổn hển hay rối loạn hơi thở, thể lực này thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.

 

  “Nàng nhìn bên này.” Không đợi nàng cảm thán xong, Cố Cẩm Sâm đã kéo nàng đến một phía của đỉnh núi.

 

  Thuận theo ánh mắt y nhìn qua, Lạc Ca phút chốc bị kinh diễm.

 

  Từ trên cao nhìn xuống là một dãy núi xanh biếc liên miên bất tuyệt, dòng sông uốn lượn quanh co ôm trọn phía dưới.

 

  Mơ hồ còn có thể nhìn thấy khói bếp nhân gian, tiếng chim hót véo von bay lượn giữa núi rừng quanh tai, cùng với làn gió mát mẻ thổi tới.

 

  “Đẹp quá.” Lạc Ca khẽ nói, không có đủ loại rác thải ô nhiễm, tất cả đều là cảnh sắc thuần túy nhất của đại tự nhiên, núi xanh nước biếc trời xanh đều bao hàm.

 

  Thấy vẻ mặt nàng vui vẻ, Cố Cẩm Sâm cũng theo đó lộ ra nụ cười: “Ở đây có thể nhìn thấy lúc mặt trời vừa ló rạng, khi đó còn đẹp hơn, lần sau ta lại dẫn nàng đến.”

 

  “Được.”

 

  Hai đứa nhỏ cũng theo tới, ôm lấy chân Cố Cẩm Sâm đăm đăm nhìn y.

 

  Bọn nhỏ người lùn tịt a, có bụi cây nhỏ che khuất, chẳng thấy gì cả.

 

  Lạc Ca nhìn thấy mà buồn cười, đưa tay bế Nhị Bảo lên.

 

  “Đẹp không?” Thấy đứa nhỏ mắt sáng bừng, nàng cười hỏi một câu.

 

  “Nhiều nhiều núi ạ.” Nhị Bảo nghe vậy quay đầu nhìn nàng, ngón tay chỉ về phía trước.

 

  “Còn có thể nhìn thấy thôn khác.” Đại Bảo cũng được Cố Cẩm Sâm bế lên, ôm cổ Cố Cẩm Sâm nhìn cảnh sắc phía dưới.

 

  Người nhỏ bé, từ ngữ miêu tả không nhiều, không nói ra được có đẹp hay không, tóm lại mắt sáng vô cùng.

 

  Thấy bộ dạng này của bọn nhỏ, hai nương tử chồng nhìn nhau cười, sau khi ngắm cảnh xong liền bắt đầu tìm kiếm đồ vật trong núi.

 

  Dưới sự chỉ dẫn của Cố Cẩm Sâm, hai đứa nhỏ đã làm vài cái bẫy bắt thú săn.

 

  Làm xong liền đăm đăm đứng bên cạnh canh giữ, dường như đã không thể chờ đợi được con mồi chạy tới.

 

  Lạc Ca nhìn bọn nhỏ, nàng cũng tự mình đi một vòng quanh đó xem có thu hoạch gì không.

 

  Nên nói là nàng may mắn hay không, đi chưa xa đã phát hiện hai ổ trứng gà rừng, lúc nàng đến còn thấy một con gà rừng béo mập vừa bay đi.

 

  Nhưng trứng gà không nhiều, một ổ hai quả, còn một ổ chỉ có một quả.

 

  “Đại Bảo Nhị Bảo mau đến đây, thẩm thẩm tìm thấy hai ổ trứng gà rừng.” Niềm vui khi tìm thấy trứng gà rừng ở bên ngoài, không kém gì niềm vui khi khám phá được bảo vật ẩn giấu trong hộp, niềm vui này chia sẻ một chút cũng rất tốt.

 

  Quả nhiên không lâu sau lời nàng nói, hai bóng hình nhỏ bé liền chạy tới tấp, Cố Cẩm Sâm cũng theo sau.

 

  “Oa, thật sự có trứng gà ạ!”

 

  “Nó nóng sao?” Đại Bảo đưa tay sờ sờ, mắt lộ vẻ mờ mịt.

 

  “Vừa nãy thẩm thẩm đến đây thì gà rừng vừa chạy đi, chắc là vừa đẻ trứng, bụng gà thì nóng, nên trứng gà vừa từ bụng gà ra cũng nóng.”

 

  Nhìn bộ dạng đứa nhỏ như vậy, Lạc Ca cười nói một câu.

 

  “Là như vậy sao ạ.” Đứa nhỏ lúc này mới gật gật đầu, cẩn thận nhặt hết hai ổ trứng gà lên, đưa cho Lạc Ca.

 

  “Thẩm thẩm cầm, về nhà luộc trứng gà đường đỏ ăn.” Nó nhớ tiểu thúc sáng sớm nói muốn luộc.