Ngày hôm sau.
Hiếm hoi lắm cả nhà mới được đi trấn một lần, hai đứa nhỏ mong ngóng không thôi nên dậy từ rất sớm.
Lạc Ca nấu một nồi cháo ngô, rồi mang quần áo đã làm xong tối qua ra cho chúng thay.
"Thế nào, thích không?"
Nhìn hai đứa nhỏ, Lạc Ca xoa xoa đầu chúng cười hỏi một câu.
Đại Bảo cẩn thận nắm lấy bộ quần áo mới trên người, liên tục gật đầu: "Đại Bảo rất thích!"
"Nhị Bảo cũng rất thích, cảm ơn thẩm thẩm."
Cái dáng vẻ đầy hân hoan, lại cẩn thận từng li từng tí sợ làm hỏng ấy thật sự khiến người ta cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Cố Cẩm Sâm cũng đổi đôi giày mới, dựa vào mép cửa nhìn hai đứa nhỏ, hơi lộ vẻ ghét bỏ.
Hừ, lũ nhãi ranh vô dụng.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn đôi giày của mình, trên nét mặt khẽ lộ vẻ đắc ý, đều không so bì được với giày của y.
Dường như cảm nhận được vẻ đắc ý của tiểu thúc mình, hai đứa nhỏ nhìn nhau một cái, cùng quay mặt đi.
“Thích là được, mau đi ăn sáng đi, ăn xong chúng ta sẽ khởi hành.”
Lạc Ca không chú ý đến tình huống nhỏ giữa những người đàn ông trong nhà, nghe bọn họ đều nói thích, trong lòng nàng rất vui vẻ.
“Vâng.”
“Vâng.”
“Vâng!”
Một lớn hai nhỏ đồng thanh, cứ như thể đang thi xem ai nhanh hơn.
......Ngày đại phiên chợ quả nhiên náo nhiệt, từ cổng thành đã có rất nhiều người.
Bước vào, đều là tiếng ồn ào tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Lạc Ca nắm tay Đại Bảo, Nhị Bảo được Cố Cẩm Sâm cõng trên cổ, cả đứa nhỏ đều vô cùng phấn khích.
“Oa! Nhiều người quá!”
“Tiểu thúc, người nhìn đằng kia kìa, có một con vật nhỏ có cái đuôi rất dài!”
Nhị Bảo mắt không chớp nhìn trên phố, nhìn thấy một chỗ nào đó ánh mắt đột nhiên sáng lên, hưng phấn nói.
Cố Cẩm Sâm nghe vậy quay đầu nhìn, phát hiện ra đó lại là một con khỉ nhỏ đang biểu diễn, mấy quả bóng tre đan được nó luân chuyển trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái đuôi dài linh hoạt còn biết móc đồ vật và ném vòng, khiến bà con xung quanh nhao nhao vỗ tay khen ngợi.
Lạc Ca thì nghe thấy động tĩnh, nhưng chiều cao không đủ, người lại đông nên nàng chẳng nhìn thấy gì.
Đại Bảo cũng vậy, mắt mong ngóng nhìn về hướng đệ đệ mình đang nhìn, chỉ thấy được từng hàng chân người.
“Ta đưa nàng qua đó xem thử.”
Cố Cẩm Sâm quay đầu thấy nương tử mình cũng rất hiếu kỳ, liền vươn tay kéo nàng lại, đi phía trước mở đường cho bọn họ.
Nhìn bàn tay lớn của y, rồi nhìn những người xung quanh, Lạc Ca lặng lẽ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên nàng nắm tay y ở bên ngoài, thật không quen chút nào.
Nhưng khi nhìn thấy con khỉ nhỏ đó, nàng lập tức quẳng cảm xúc e thẹn này ra sau đầu.
“Thẩm, ca ca, hai người mau nhìn cái đuôi dài này kìa.” Nhìn gần hơn, Nhị Bảo càng hưng phấn.
Tuy các đứa nhỏ có nghe người trong thôn thường nói trẻ con bọn họ giống khỉ, nhưng lại chưa từng tận mắt thấy khỉ, cũng chưa từng thấy tranh vẽ nào.
Vì vậy không nhận ra đây là khỉ, chỉ thấy đuôi nó dài liền tạm thời đặt cho nó một cái tên.
“Đây là khỉ con.” Nghe hắn nói vậy, Lạc Ca cười giải thích.
“Đây chính là khỉ sao? Khỉ con này lợi hại quá!”
Đại Bảo cũng vậy, nghe xong mắt sáng lên, nhìn con khỉ con dùng đuôi ném vòng bách phát bách trúng, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Cố Cẩm Sâm cười nhìn mấy người bọn họ, thấy bọn họ xem vui vẻ cũng không kìm được mà vui lây.
Buổi biểu diễn kết thúc, con khỉ nhỏ đó còn cầm bát gỗ đi tìm bà con xem diễn để xin thưởng.
Người ta chính là dựa vào cái này để kiếm sống, Lạc Ca bọn họ xem cũng vui vẻ, liền giống như mọi người, mỗi người bỏ vào một đồng tiền.
Sau khi xem biểu diễn xong, cả gia đình lại dạo phố một lát, các đứa nhỏ lớn chừng này tổng cộng cũng chưa đi chợ được mấy lần, đối với mọi thứ trên con phố này đều vô cùng mới lạ.
Trẻ nhỏ cơ bản đều là những kẻ thích ăn kẹo, hai đứa nhỏ khi nhìn thấy một ông lão đang bày bán kẹo hồ lô vẽ đủ loại động vật nhỏ, lập tức bị thu hút.
Nhưng bọn chúng cũng không làm ầm ĩ đòi mua, chỉ là mắt mong ngóng nhìn đi nhìn lại, Lạc Ca thấy buồn cười, nhưng cũng mua cho mỗi đứa một cái, để bọn chúng tự cầm ăn.
Mua xong kẹo hồ lô, đi thêm một đoạn liền đến tiệm bánh trái cây sấy khô, quay đầu nhìn nhìn chiếc gùi đựng trái cây khô phía sau Cố Cẩm Sâm.
“Ta vào trước thử nhé?” Cảm nhận được suy nghĩ của nàng, Cố Cẩm Sâm hỏi.
“Ừm... không cần, chúng ta cùng vào đi.”
“Cũng được.”