Hán Tử Thô Vớ Được Nàng Dâu Vượng Phu

Chương 32: Đồ yêu nghiệt.



 

Ăn xong cơm, chuẩn bị xong gia vị rồi đặt lòng lợn vào nồi hầm.

 

Ăn hết chỗ này trước, miếng thịt mua về để mai làm, đặt trong không gian thì không sợ hỏng, đặt trong sân nhỏ của không gian có thể giữ tươi.

 

Tủ lạnh cũng được, tuy không có điện nhưng nhiệt độ bên trong luôn được duy trì ở mức cân bằng, ngăn mát có thể giữ tươi.

 

Ngăn đông lạnh bên dưới cũng có thể để đông đá đồ vật.

 

Chỉ là tủ lạnh của nàng không lớn, không thể để quá nhiều đồ.

 

"Tướng công, nhân lúc này rảnh rỗi chúng ta đi hái mận nhé."

 

Ngô đồng đã trồng xong lại được rảnh rỗi một thời gian, hôm nay cũng không có việc gì, chi bằng đi hái thêm quả về.

 

Cố Cẩm Sâm nghe vậy liền đưa tay nhéo mũi nàng, trên nét mặt tràn đầy bất đắc dĩ: "Sao nàng lại không chịu ngồi yên thế này, cũng không biết nghỉ ngơi một chút."

 

Động tác cưng chiều này khiến nàng hơi ngẩn ra, khẽ cong mắt ôm lấy cánh tay chàng mang theo chút ý làm nũng.

 

"Ta không ngồi yên được." Không biết có phải vì đã thổ lộ hết tâm tư mà nàng cảm thấy mối quan hệ giữa mình và chàng hình như càng thân thiết hơn.

 

Không có điện thoại, không có tiểu thuyết, không có game, nàng thực sự bị sự buồn chán giày vò, không thể ngồi yên được.

 

Nàng còn nghĩ lần sau lên trấn, phải tìm vài quyển thoại bản mà đọc mới được.

 

Hơn nữa nàng rất thích lên núi chơi.

 

"...Thôi được rồi." Tiểu nương tử của mình còn có thể làm sao được, cứ chiều nàng đi, dù sao chàng nhất định sẽ không để nàng mệt mỏi.

 

"Ừm." Thấy chàng đồng ý, Lạc Ca cười rồi thơm một cái lên má chàng, sau đó lập tức chạy đi.

 

Chỉ để lại chàng phía sau với khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

 

"Đồ yêu nghiệt." Nghe tiếng cười chạy xa của nàng, Cố Cẩm Sâm bất đắc dĩ cười khẽ, thì thầm một câu.

 

Sau núi chỉ còn một cây mận, họ định đi đến Đại Nhai Sơn xem thử trước. Đại Nhai Sơn khá xa nên họ không đưa hai đứa nhỏ theo, để chúng đi chơi với Thiết Đản.

 

"Cẩn thận dưới chân."

 

Không có hai đứa nhỏ làm "bóng đèn", Cố Cẩm Sâm nắm tay tiểu nương tử thoải mái vô cùng, suốt dọc đường chưa từng buông tay.

 

"Còn xa lắm không?" Lúc này họ đã đi gần hết nửa ngọn núi rồi.

 

"Ngay phía trước rồi, nàng mệt không? Hay là nghỉ một lát nhé?"

 

"Không sao, không mệt, đi thôi." Nàng chỉ tò mò hỏi thôi.

 

Thấy nàng quả thật không sao, Cố Cẩm Sâm mới gật đầu.

 

Quả nhiên không đi được bao xa, họ đã tìm thấy một khu rừng mận nhỏ, ước chừng có khoảng tám chín cây mận lớn nhỏ.

 

"Đều trĩu quả cả! Dưới đất rụng đầy, người trong thôn không biết chỗ này sao? Rụng nhiều thế thật đáng tiếc."

 

Những cây mận ở đây có lẽ chín sớm hơn, lúc này đã có khá nhiều quả chín rụng đầy đất.

 

Nhìn những quả rụng đầy đất, Lạc Ca có chút xót xa, dù sao đây cũng đều là tiền cả.

 

"Biết chứ, những thứ ăn được trên núi gần đây sớm đã bị người trong thôn mò mẫm hết rồi.

 

Nhưng loại mận dại này quá chua, chẳng ai thích đụng vào, nên cứ để mặc chúng ở đây thôi."

 

Có lẽ bị Lạc Ca lây cảm xúc, Cố Cẩm Sâm nhớ đến số tiền có thể kiếm được từ những quả này, rồi nghĩ đến những năm qua những quả rụng nát đầy núi, chàng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Nàng cứ nghỉ ngơi một lát, ta hái là được."

 

Chàng đặt một cái gùi ngược xuống bên cạnh cho Lạc Ca ngồi nghỉ, nói rồi chàng định trèo lên cây hái quả.

 

Lạc Ca vội vàng đưa tay kéo chàng lại: "Không cần phiền phức vậy đâu."

 

"Để ta là được rồi."

 

Nghe nàng nói vậy, Cố Cẩm Sâm cau mày, vừa định nói gì thì thấy nàng đưa tay khẽ vẫy, tất cả quả mận trên cây lập tức biến mất trước mặt họ.

 

Rồi lại vẫy một cái, tất cả lại nằm gọn trong gùi.

 

Lạc Ca làm xong những việc này thì mỉm cười với chàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chàng như chờ được khen ngợi.

 

"Ta có thể cất đồ vào không gian, cũng có thể lấy đồ từ không gian ra." Lợi dụng sự tiện lợi này, nàng có thể trực tiếp thu hoạch tất cả quả trên cây.

 

Nghe vậy, Cố Cẩm Sâm bất đắc dĩ xoa đầu nàng: "Tiểu nương tử của ta thật lợi hại."

 

"Nhưng lần sau đừng làm thế này ở bên ngoài nữa, nếu để người khác nhìn thấy thì rất nguy hiểm."

 

Thấy nụ cười của nàng rạng rỡ hơn, chàng lại không nhịn được bổ sung một câu dặn dò.

 

Nghe lời dặn của chàng, Lạc Ca ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt nghe lời: "Ừm, ta biết rồi."

 

Nàng trong lòng có tính toán, vừa rồi cũng đã xác nhận xung quanh không có ai khác mới dám ra tay.

 

"Ừm." Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, Cố Cẩm Sâm cũng cười.

 

Vì ước tính thời gian hái mận không ngắn, nên họ đến khá sớm, nhưng cách làm của Lạc Ca rõ ràng nằm ngoài dự liệu của chàng.

 

Thoáng chốc đã hái xong hết quả, vậy thì cũng chẳng còn việc gì nữa.

 

"Tướng công, hay là chàng dẫn ta đi loanh quanh đây một chút nhé? Có lẽ nếu may mắn chúng ta còn có thể có thu hoạch khác."

 

Tìm vài cây mận con ném vào không gian trồng, Lạc Ca nhìn Cố Cẩm Sâm nói.

 

Theo lời các tiền bối xuyên không, những ngọn núi lớn thời này đều là núi báu. Lần trước quanh quẩn nửa ngày ở núi sau ngoài mận ra chẳng thu hoạch được gì, nàng cũng không nản lòng.

 

Lần này tiếp tục thử xem, nếu vẫn chẳng thu hoạch được gì thì coi như đi chơi, còn nếu có thu hoạch thì đó cũng là niềm vui bất ngờ không phải sao?

 

Dù sao lúc này cũng có thời gian.

 

"...Cũng được." Thấy nàng hứng thú bừng bừng như vậy, Cố Cẩm Sâm cũng không muốn làm nàng mất hứng.

 

Vì phải lên núi nên chàng đã mang theo đồ săn bắt, tránh gặp phải tình huống nguy hiểm mà không có gì để đối phó.

 

Lúc này thì vừa hay có thể dùng đến.

 

Đặt vài cái bẫy là thói quen hàng ngày của chàng khi lên núi, nên lần này chàng cũng tự nhiên dẫn Lạc Ca làm vài cái.

 

Mặc dù lần trước chàng dẫn hai đứa nhỏ làm bẫy chẳng bẫy được gì, nhưng Lạc Ca vẫn rất mong chờ.

 

Giống hệt phản ứng của hai đứa nhỏ, làm xong bẫy là muốn đứng cạnh canh chừng chờ con mồi đến.

 

Chẳng biết rằng thứ này phải từ từ, còn phải xem vận may, không phải cứ đặt bẫy là trúng ngay được.

 

Nhưng cảm giác này cũng giống như mua vé số chờ trúng giải vậy, không thể nào kiểm soát được sự mong chờ, chịu thôi.

 

Cuối cùng vẫn là Cố Cẩm Sâm bất đắc dĩ lấy lý do còn rất nhiều nơi chưa đi hết, mới thuyết phục nàng rời đi.