“May mắn thay, Lý Chiêu Đệ quả thực đã phạm Thất xuất, đáng bị hưu thê, bị từ hôn là hợp lý!”
“Vô tử (không có con trai), đ.á.n.h mắng con cái đều là trọng tội, nàng ta không có lý.”
“Cho nên hôm qua Lý Chiêu Đệ dẫn mẹ nàng ta đến gây sự cả buổi, cũng không chiếm được lợi lộc gì lớn.”
“Ngược lại, cả nhà thúc Thăng bị hành động này của nàng ta làm cho càng thêm lạnh lòng, dứt khoát hứa cấp 500 văn, cho hai đứa trẻ cắt đứt quan hệ thân thuộc với Lý Chiêu Đệ.”
“Không biết nhà họ Lý kia nghèo đến mức độ nào, vì 500 văn tiền mà lại nhanh chóng đồng ý.”
“Tuy nhiên đồng ý cũng tốt, nghe nói hai đứa nha đầu của Lý Chiêu Đệ lúc điểm chỉ trên văn thư đoạn thân, đều không hề do dự, nhìn Lý Chiêu Đệ ánh mắt cũng mang theo oán khí.”
“Rõ ràng, là thật sự đã bị tổn thương thấu xương rồi.”
Chuyện đến mức này sao có thể không oán.
Cắt đứt quan hệ thân thuộc đối với hai đứa trẻ mà nói, cũng có thể coi là một chuyện tốt.
Nghĩ vậy Lạc Ca gật đầu: “Cắt đứt quan hệ thân thuộc cũng tốt.”
Nói xong, cả hai đều thi nhau thở dài.
Vừa nghe chuyện bát quái, việc trong tay cũng không bỏ dở, cách làm túi sách cũng tương tự như làm túi vải bình thường, rất đơn giản.
Vương tẩu tử nói xong quay đầu nhìn thấy túi sách trong tay Lạc Ca còn ngạc nhiên một chút.
“Ấy, Lạc Ca muội đây là gì vậy?”
“Túi sách, ngày mai hai nhóc con nhà muội không phải sẽ đi học sao? Làm cho chúng để đựng đồ.”
Nghe vậy mắt Vương tẩu tử sáng lên, quay đầu nhìn thoáng qua thằng nhóc nghịch ngợm đang chơi cát với Đại Bảo và Nhị Bảo ở ngoài.
“Ta có thể xem không?”
“Được chứ, cái này vừa mới làm xong, đây.”
Lạc Ca đáp lời, thắt nút chỉ, cắt sợi chỉ thừa rồi đưa túi sách cho Vương tẩu tử.
Tiện tay cầm lấy mẫu bên cạnh, lại bắt đầu xỏ kim may.
“Túi của muội thật tốt, nhìn có thể đựng được không ít đồ đó.”
“Ừm, để chúng đeo chéo trên vai, cũng không sợ mệt người, tẩu tử có muốn làm một cái cho Thiết Đản không? Vừa hay ba đứa chúng nó có thể cùng đeo.”
Nhìn ra sự tâm động trong mắt Vương tẩu tử, Lạc Ca buồn cười nói.
“Được.” Thấy Lạc Ca thật sự nguyện ý dạy mình, Vương tẩu tử cũng không kiểu cách.
Sau khi bàn bạc với người nhà, cả nhà họ vẫn quyết định cho Thiết Đản đi học.
Tuy nhà không mấy giàu có, nhưng dù chỉ có thể nuôi thằng bé học chữ một năm rưỡi, sau này Thiết Đản tìm việc cũng dễ hơn rất nhiều so với những người không biết chữ như họ.
Nghĩ như vậy, cả nhà liền quyết định cho Thiết Đản đi học.
Hơn nữa thời gian này thân thể cha chồng cũng tốt hơn trước rất nhiều, không cần thường xuyên dùng thuốc, trong nhà cũng đỡ gánh nặng hơn một chút.
Trước đây trong nhà họ còn thừa chút vải vóc, không nhiều, không đủ để may quần áo, nhưng để làm một cái túi sách cho Thiết Đản thì vừa vặn phù hợp.
Đồng ý xong, hai người liền cùng nhau làm túi sách.
Chẳng bao lâu sau, ba chiếc túi sách liền đều đã làm xong.
“Thiết Đản.”
“Đại Bảo, Nhị Bảo, các con vào đây một chút.”
Vừa làm xong, hai người liền không hẹn mà cùng lúc gọi con mình vào, cho chúng tự đeo túi sách thử một chút.
“Ừm, vừa vặn phù hợp.” Lạc Ca nhìn hai nhóc con nhà mình cười nói.
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng rất thích chiếc túi sách này, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện, đôi lông mày nhỏ của cả hai đều nhíu lại.
“Tiểu thẩm thẩm, tiểu thúc nói không cho người động vào kim chỉ.”
Lúc nãy chúng ở ngoài, đều không phát hiện thẩm thẩm lén lút động vào.
“Phì, Lạc Ca, hai nhóc con nhà muội còn biết canh gác nữa chứ.”
Thiết Đản thử túi sách cũng rất thích, Vương tẩu tử cho thằng bé thử xong vừa đúng lúc nghe thấy lời của Đại Bảo, không nhịn được liền cười nói một câu.
Lạc Ca cười xòe tay ra với bà ấy, cũng không quên quay đầu bảo đảm với hai đứa nhỏ: “Chỉ lần này thôi, đừng nói cho tiểu thúc các con biết, đây coi như là bí mật nhỏ của ba người chúng ta.”
Thấy nương tử lâu rồi không về nhà, Cố Cẩm Sâm đến đón nương tử, vừa đi đến cửa liền: “…………”
“Nương tử….” Chàng bất đắc dĩ thở dài, gọi một tiếng.
Lạc Ca vừa nói xong liền nghe thấy giọng chàng, khuôn mặt nhỏ đột nhiên cứng đờ.
Thấy chàng và Vương đại ca đang đứng ở cửa, nàng cũng biết chàng đến gọi họ về rồi.
“Tẩu tử, muội đi trước đây, ngày mai lại qua tìm tẩu tám chuyện.”
“Ừm, được rồi.”
Nghĩ vậy liền nói với Vương tẩu tử một tiếng, kéo hai đứa nhỏ rồi cùng Cố Cẩm Sâm về nhà.
Để hai đứa nhỏ tự mình đi chơi sau, Cố Cẩm Sâm liền không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Còn muốn có bí mật nhỏ với hai nhóc con nữa sao?”
“…Chàng đều nghe thấy rồi, vậy thì không tính là bí mật nữa.” Lạc Ca vô tội chớp mắt hai cái cười nói.
Thấy nàng dáng vẻ như vậy, Cố Cẩm Sâm thực sự vô cùng bất đắc dĩ.
“Chỉ cho phép lần này thôi, lần sau đừng động vào nữa.” Nhưng vẫn không quên dặn dò.
“Được, ta biết rồi.”
“Gia vị chàng nói ta đều chuẩn bị xong rồi, sư phụ xin chỉ giáo?” Chàng khẽ thở dài, chấm vào chóp mũi nàng nói.
Khoảng thời gian này đều là nàng ở bên cạnh chỉ dạy, chàng thực hành.
Được cầm tay chỉ dạy, chàng trưởng thành cũng khá nhanh.
Hiện giờ nếu tự mình nấu cơm, tuy mùi vị không ra sao, nhưng ít nhất cũng đã ăn được rồi.
“Được.” Nghe chàng gọi vậy Lạc Ca hất cằm, cười đáp.
Không ngoài dự đoán, sườn xào chua ngọt và canh sườn do hai nương tử chồng cùng hợp tác làm ra, quả nhiên khiến hai đứa nhỏ ăn no căng bụng.
“Thật sự rất ngon ôi, cho Nhị Bảo thêm một cái bụng nữa, Nhị Bảo vẫn có thể ăn được.”
“Đại Bảo muốn hai cái bụng.”
Hai đứa nhỏ xoa xoa cái bụng nhỏ, hài lòng vô cùng.
“Phì.”
“Hai tiểu tham ăn này, ăn chút mứt mận chua ngọt cho tiêu cơm, nếu không tối nay sẽ khó mà ngủ ngon được.”
“Nếu đêm nay ngủ không ngon, mai có thể sẽ đến trễ đó.”
“Vâng.” Nghe Lạc Ca nói vậy, hai đứa nhỏ lập tức ngồi thẳng người, nhận lấy mứt mận nàng đưa mà ăn.
Tiểu thúc từng nói, thành thật, giữ chữ tín, đúng giờ mới là đứa trẻ ngoan.
Ngày mai là ngày đầu tiên đến học đường, bọn chúng tuyệt đối không thể đến trễ.
...Ngày hôm sau.
Sợ hai đứa nhỏ đến học đường bị đói bụng, hôm nay Lạc Ca dậy sớm hơn một chút, tráng cho mỗi đứa hai cái bánh.
“Ăn từ từ thôi, đừng vội, còn sớm mà.”
Thấy hai đứa nhỏ ăn nhanh, nàng không quên dặn dò.
“Dạ.”
“Vâng.”
Đợi các đứa nhỏ ăn no, Cố Cẩm Sâm liền đưa chúng đến học đường.
Dù sao cũng chẳng có việc gì, Lạc Ca liền về ngủ thêm một giấc.
Cố Cẩm Sâm trở về, thấy tiểu nương tử đã ngủ say, liền ra ngoài xách thêm ít nước về.
Lúc nước trong nhà đầy ắp, người của Lý chưởng quỹ cũng vừa hay đến.
Giờ quả đã qua mùa, tiểu ca quả nhiên không mang quả tươi đến nữa.
Cố Cẩm Sâm giao số mứt quả đã làm xong cho đối phương.
“Số còn lại hai ngày nữa là làm xong hết, nếu không gấp thì các ngươi có thể đợi gom một chuyến rồi lấy.”
“Không sao, mai ta lại đến cũng chẳng phiền, đây là số bạc của chuyến hàng hôm nay, Cố đại ca hãy cầm lấy cho kỹ.”
Tiểu ca cười đưa túi tiền cho Cố Cẩm Sâm nói, giờ chưa ký hợp đồng, mỗi lần giao dịch đều thanh toán tiền mặt ngay lập tức.
Nghe đối phương nói vậy, Cố Cẩm Sâm cũng không nói gì.
Xách nước mà ra cả người đầy mồ hôi, muốn về ôm tiểu nương tử nghỉ ngơi thêm lát, nhưng trước tiên phải tắm rửa sạch sẽ kẻo làm nàng khó chịu mất.
Nghe thấy hơi thở quen thuộc, Lạc Ca khẽ dụi đầu.
“Đại Bảo bọn chúng không khóc đấy chứ?” Trong cơn mơ màng, nàng còn hỏi một câu.
Ở hiện đại, nhiều đứa trẻ ngày đầu tiên đi nhà trẻ đều khóc dữ lắm, hai đứa nhỏ tuổi cũng không lớn, sợ chúng cũng không quen mà khóc nhè.
Nghe tiểu nương tử nhà mình hỏi với giọng nói lơ mơ như vậy, Cố Cẩm Sâm rõ ràng ngẩn ra một chốc, sau đó thành thật lắc đầu.
“Không có.” Ngược lại còn vui vẻ lắm.
“Vậy là được rồi.”
Nghe Cố Cẩm Sâm nói vậy, Lạc Ca liền yên lòng, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay hắn mà tiếp tục ngủ, bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay hắn.
Gần đây thân thể nàng luôn dễ buồn ngủ, cảm giác như ngủ không đủ vậy.
Nhìn tiểu kiều thê nhà mình như vậy, Cố Cẩm Sâm buồn cười xoa đầu nàng.
Sau khi m.a.n.g t.h.a.i nàng ngủ nhiều hơn trước rất nhiều, giờ thì nàng đã ngủ rất thoải mái với tư thế này.
Song hắn ôm kiều thê trong lòng, lại là một sự giày vò khôn xiết.
Vốn dĩ muốn nghỉ thêm lát, nhưng giờ phút này lại bị giày vò đến khó mà ngủ được.