Hán Tử Thô Vớ Được Nàng Dâu Vượng Phu

Chương 9: Vương tẩu tử



Nghĩ vậy, ánh mắt nàng liền không tự chủ mà rơi xuống người đối phương.

 

Ánh mắt của cô nương nhỏ khiến người ta thấy khó chịu, vành tai Cố Cẩm Sâm nhanh chóng đỏ ửng, nhưng may mắn thay hắn giấu rất tốt không bị ai phát hiện.

 

“Ta đi gọi bọn trẻ về.” Khẽ ho hai tiếng, Cố Cẩm Sâm nói.

 

“Ừm.”

 

Không nằm ngoài dự đoán, bữa trưa này lại lần nữa nhận được lời khen ngợi nhất trí từ một lớn hai nhỏ.

 

Sau khi dùng bữa xong, Lạc Ca cũng không nhàn rỗi, tận dụng bột mì đã được Cố Cẩm Sâm giúp nhào sẵn, nàng làm nhân rau dền trứng để gói há cảo.

 

Bây giờ gói xong, buổi tối khi ăn chỉ cần luộc lên là được.

 

Thấy nàng vừa ăn no không lâu lại bận rộn, Cố Cẩm Sâm cũng đi đến giúp nàng gói há cảo một cách vụng về.

 

Hai đứa nhỏ cũng học theo ở bên cạnh, vừa gói vừa chơi.

 

“Nàng không cần cứ mãi bận rộn như vậy, việc nhà không nhiều đâu.” Nhìn Lạc Ca, Cố Cẩm Sâm nghĩ nghĩ rồi nói một câu.

 

Hắn không phải loại người thích ép buộc bệnh nhân.

 

Lạc Ca nghe xong ngây người một chút, không ngờ hắn lại nói như vậy.

 

“Không sao, toàn là việc nhẹ thôi, ta cảm thấy thân thể mình đã khỏe hơn rất nhiều rồi.” Biết đối phương có ý tốt, nàng cũng không nói gì.

 

Tuy nhiên, nàng thật sự cảm thấy thân thể mình linh hoạt hơn rất nhiều, tay chân nhẹ nhàng rất thoải mái.

 

Buổi sáng thức dậy còn chưa được thoải mái như vậy, hình như là sau khi uống nước giếng trong tiểu viện không gian của nàng mới thế? Hơn nữa nàng cảm thấy nước giếng đó hình như còn ngọt hơn trước rất nhiều.

 

Thấy nàng nói vậy, Cố Cẩm Sâm cũng không nói thêm gì nữa.

 

....Cứ thế mà một ngày đơn giản trôi qua, nhưng buổi tối khi nghỉ ngơi, tiểu phu thê nằm chung vẫn có chút không tự nhiên.

 

Nhưng khi đã ngủ say, lại hoàn toàn khác.

 

Tiểu kiều thê vẫn như một con mèo nhỏ, vô thức cuộn tròn rúc vào lòng hắn, khiến người ta nhức nhối vô cùng.

 

“Haizz.” Thấy vậy, Cố Cẩm Sâm đáng thương cũng chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng.

 

Lại là một đêm rèn luyện ý chí...

 

.......Thời gian thoắt cái lại trôi qua hai ngày, giờ chỉ còn hai ba ngày nữa là đến ngày bọn họ đã định.

 

Hôm nay Cố Cẩm Sâm cùng Lý thợ săn trong thôn lên núi, nói là muốn kiếm thêm chút săn vật về để thêm món ăn.

 

Trước đây hắn thường xuyên ba ngày hai bữa lại cùng Lý thợ săn lên núi săn bắn, kiếm ít đồ hoang dã mang ra thành bán lấy bạc.

 

Mỗi lần đi đều mất một hai ngày, hai đứa nhỏ đã quen rồi.

 

Chỉ là trước đây khi Cố Cẩm Sâm lên núi, bọn chúng đều được gửi gắm sang nhà Thiết Đản bên cạnh, Cố Cẩm Sâm về đều mang theo gà rừng thỏ rừng gì đó, để tỏ lòng biết ơn.

 

Nhưng bây giờ có Lạc Ca ở đây, thì không cần như vậy nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tiểu thẩm thẩm, bọn ta đi tìm Thiết Đản ca ca đây.”

 

Đại Bảo kéo em trai mình, trước khi ra cửa chạy đến nói với Lạc Ca một tiếng.

 

Hiện tại thân thể Lạc Ca đã hoàn toàn khỏe mạnh, nàng đang định tháo chăn đệm ra giặt ở bờ sông, nghe đứa nhỏ nói vậy liền đồng ý.

 

“Đi đi, chú ý an toàn, thẩm thẩm lát nữa sẽ ra sông giặt chăn, các ngươi về sớm nếu không thấy ta ở nhà, thì cứ ở nhà Thiết Đản một lát.”

 

Trong nhà không có người, để đứa nhỏ ở nhà một mình nàng không yên tâm lắm, ông nội Thiết Đản nhà bên cạnh thân thể không khỏe, bình thường đều ở nhà, cũng có thể giúp trông nom một chút.

 

“Được.” Nghe vậy đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp một tiếng, liền đi ra ngoài.

 

Không lâu sau, Lạc Ca cũng ôm những bộ chăn đã tháo ra đến bờ sông.

 

Thật trùng hợp, nương của Thiết Đản cũng ở đó.

 

“Lạc Ca, ngươi cũng đến giặt chăn à.” Thấy Lạc Ca đến, nương của Thiết Đản cười nói, vừa nói vừa cầm đồ dịch sang bên cạnh.

 

“Đến đây, ngươi đến bên cạnh ta, chỗ ta này tốt.”

 

Vì mấy đứa nhỏ mà Lạc Ca cũng đã quen biết nương của Thiết Đản, tính cách của Thiết Đản giống mẹ nó.

 

Vương tẩu tử là một người rất cởi mở thẳng thắn, ở cùng nàng ta khiến người ta rất thoải mái, Lạc Ca khá thích nàng ta.

 

Trong hai ngày ở cùng, nàng còn nghe Vương tẩu tử kể không ít chuyện trong thôn, con sông để giặt đồ này cũng là do Vương tẩu tử dẫn nàng đến nhận.

 

“Vương tẩu tử ngươi đến sớm quá.” Nghe đối phương nói vậy, Lạc Ca ôm chậu liền lại gần, cười nói.

 

“Haizz, chẳng phải vì thằng nhóc ranh Thiết Đản không biết lo à, lớn bằng ngần này rồi mà còn tè dầm, ta sợ không đến sớm chút chăn sẽ bốc mùi, nên mới vội vàng đến sớm đây mà.”

 

“Phụt.” Nghe Vương tẩu tử càm ràm như vậy, Lạc Ca không nhịn được bật cười.

 

Vương tẩu tử tự mình cũng thấy buồn cười, vừa cười vừa tự mình tiếp tục chia sẻ với Lạc Ca.

 

“Ta nói cho ngươi biết, thằng nhóc ranh đó mặt mũi mỏng lắm, tè dầm còn không cho người ta nói.

 

Vừa nãy còn đi theo ta suốt đoạn đường đến đây, cứ nhìn chằm chằm ta, sợ ta nói ra.

 

Đến giờ mới về không lâu, làm ta nghẹn muốn chết.”

 

Nói thì nói vậy, nhưng Vương tẩu tử cũng để ý đến thể diện của con mình, giọng nói không lớn, chỉ trong phạm vi Lạc Ca có thể nghe thấy mà thôi.

 

“Nương!” Ai ngờ, nàng ta vừa nói xong, phía sau hai người đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

 

Quay đầu nhìn lại, phát hiện Thiết Đản đang dẫn theo hai đứa nhỏ đi sau lưng bọn họ.

 

Không biết bọn chúng theo đến từ khi nào, chắc là sau lưng Lạc Ca thôi.

 

Nhìn dáng vẻ hắn như bị sét đánh ngang tai, chắc là đã nghe hết lời rồi.

 

“Thiết Đản ca đừng sợ, Đại Bảo Nhị Bảo cũng tè dầm đấy.”

 

Dường như cảm nhận được sự không vui của hắn, hai đứa nhỏ còn đang cố gắng an ủi hắn.