27 Tết năm cuối Đại học, Ý Lan ra chợ mua chậu hoa cho mẹ.
Nhà Ý Lan không giàu có tiếng, nhưng cũng thuộc dạng dư giả, Ý Lan là con một, ở nhà được cưng chiều, từ bé đến lớn chỉ phụ ba mẹ mấy chuyện lặt vặt. Ý Lan không có tính tiểu thư, nhưng cô được nuôi dạy như một tiểu thư, chuyện đi chợ như thế này Ý Lan là tay mơ, lóng nga lóng ngóng.
Mấy cô ngoài chợ giỏi nhất là nhìn người chém giá, thấy Ý Lan trắng trẻo, ăn mặc xinh đẹp, tay chân vụng về chọn hoa, chậu nào cũng đội giá gấp đôi, gấp ba. Nghe số tiền, Ý Lan cau mày muốn đặt chậu hoa xuống, cô bán hoa không vui, cằn nhằn:
"Gần Tết nhất cầm thì cầm luôn con ơi, bỏ lại như vậy người sau mua xui lắm. Một chậu hoa có bao nhiêu đâu, năm nào cũng chèn ép hạ giá nông dân nghèo."
Ý Lan khựng lại, chậu hoa trong tay cầm thì chẳng muốn mà đặt xuống lại chẳng xong. Thấy Ý Lan do dự, cô bán hoa lại nói thêm, câu nào cũng khiến cô gái sống sung túc không thể nào không trả tiền. Lúc Ý Lan sắp thỏa hiệp, chậu hoa trong tay cô bị giật lấy, giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai:
"Người ta không trả giá đã là cuộc làm ăn có lời cho cô rồi, còn hét giá gấp ba thế này thì tính là ăn cướp ăn giật đấy, Tết nhất rồi có tình người đi cô."
Cô bán hoa: "Ô hay, thằng nhóc này, chỗ người ta làm ăn, đi ra chỗ khác!"
Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa sổ đặt chậu hoa xuống đất: "Chúng cháu không mua nữa ạ." Vừa nói, cậu vừa kéo Ý Lan đi, để lại sau lưng tiếng mắng chửi không dứt.
Sáng sớm, trời còn sương, tay Ý Lan lạnh ngắt, nhưng cổ tay có nguồn nhiệt ấm áp khiến cả người cô được sưởi ấm dần. Cậu bạn chân dài, đi nhanh, Ý Lan vội vã bước theo chỉ thấy được phía sau dáng người cao lớn. Ý Lan chợt nghĩ, chàng trai năm nào đã trưởng thành nhanh thư thế này rồi, và đã mạnh mẽ hơn ngày xưa nhiều như thế.
Cả hai đi khuất tiếng mắng chửi mới dừng lại, cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa sổ buông Ý Lan ra, đưa tay vỗ ngực liên tục: "Trời ơi sợ quá! Mắng đến chói tai ấy nhỉ, đúng là không ai dữ bằng mấy bà ngoài chợ."
Ý Lan: "..."
Cô muốn thu lại mọi suy nghĩ trước đó.
Sau khi thở phào, cậu mới quay lại nhìn Ý Lan, dịu dàng hỏi: "Sao bạn lại đi một mình thế?"
"Ừ, năm nay mẹ mình muốn tự trang trí, thiếu chậu hoa nên bảo mình ra chợ mua đại."
"Mua đại cũng được nhưng giá kia mà bạn cũng chịu bỏ tiền à? Sao bạn không mạnh mẽ từ chối cô ấy như..." cách bạn mạnh mẽ từ chối tình cảm của mình.
Ý Lan xụ mặt, lí nhí: "Có dám từ chối đâu chứ." Đến cả bác sĩ tâm lý còn chẳng có "skill" thao túng đỉnh cao như các cô ngoài chợ.
Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ chậc lưỡi, chỉ cần Ý Lan bày ra vẻ mặt này, cậu cảm thấy nói gì mình cũng là người sai. Dù sao hai vấn đề cũng khác nhau.
Chuyện mua hoa chưa xong, cậu chủ động đề nghị:
"Mình dẫn bạn đi mua hoa."
Ý Lan cũng không từ chối, cả hai đi song song quanh khu chợ, cách nhau một khoảng nhất định. Đi một đoạn, cả hai dừng lại trước một hàng hoa, cậu hỏi: "Bạn muốn mua hoa cúc như hồi nãy à?"
Ý Lan gật đầu. Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ kéo chiếc ghế gần đó lại sát chân cô, nói:
"Ngồi đây đi, hoa lá còn đọng sương, bạn bước vào quần áo bị thấm nước lại lạnh, mình chọn cho."
Ý Lan khẽ "ừ" một tiếng, ngồi xuống ghế nhìn cậu bạn nghiêm túc chọn hoa cho mình. Cậu đi một vòng, mang ra một chậu hỏi: "Cái này được không?"
Thật ra Ý Lan chỉ cần một chậu hoa mà thôi, không cần kĩ lưỡng gì cả, nhưng chưa kịp nói gì cậu bạn đã quay người đặt chậu hoa trở lại vị trí cũ, lấy một chậu hoa mới, nói: "Cái này ổn hơn, cái hồi nãy đã bung nhánh hoa nhiều rồi, lá cũng không bị gãy nhiều."
"Chậu này được rồi."
Thấy Ý Lan đồng ý, cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ nói lớn vào bên trong: "Cô ơi! Tính tiền giùm tụi con."
Cô bán hoa ở hàng này dễ chịu hơn nhiều, giá cả đúng thị trường, còn khen Ý Lan xinh. Tính tiền xong, cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ vẫn ôm lấy chậu hoa, Ý Lan giành lại: "Bạn vẫn chưa mua đồ gì mà, đi đi."
Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ né qua một bên, không cho Ý Lan chạm vào chậu hoa: "Dưới đế bẩn lắm, mình ôm cho. Mình chỉ mua ít trái cây thôi, bạn đi cùng nhé? Đi một đoạn cho ráo sương trên hoa lá đã."
Thấy áo sơ mi cậu bạn thấm nước, Ý Lan không khách sáo nữa, cô lại theo cậu lòng vòng trong khu chợ. Đến hàng trái cây, cậu đặt chậu hoa một bên, cúi người tỉ mỉ lựa từng quả trông đẹp mắt nhất. Thao tác thành thạo, rất dễ nhận ra được cậu đã làm chuyện này đến quen tay.
"Nhà bạn lo chuyện Tết nhất như thế nào?" Ý Lan hỏi.
"Cũng như bao nhà khác thôi, dọn dẹp nhà cửa, nấu bánh, trưng hoa, cúng kiếng ông bà."
"Bạn làm cả à?"
"Xem như là một nửa đi."
Ý Lan không hỏi nữa.
Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ đặt mấy loại quả mình đã chọn lên cân, í ới gọi người ra tính tiền. Chủ hàng trái cây là bà cụ đã có tuổi, ngồi xa xa đằng sau, nghe có người gọi, bà nói vọng ra: "Chờ xíu được không con, bà đang chuẩn bị c.ắ.t tiết con gà, vất vả lắm mới giữ lại được."
Nghe thế, cậu bước ra sau, Ý Lan cũng đi theo, cô nghe cậu thương lượng: "Hay bà vào tính tiền dùm con đi, con xử con gà này cho."
Bà cụ nhìn hai đứa trẻ không mấy tin tưởng, giới trẻ bây giờ còn ai thạo mấy việc này như bà hồi xưa. Bà hỏi lại: "Được không đó?"
"Con biết làm mà, mấy cái này con thạo lắm."
Thấy cậu chắc chắn, bà cụ cười: "Thế vào đây giữ con gà này, làm hộ bà tí nhé, già cả rồi sợ c.ắ.t mà nó dẫy giữa chừng bà giữ không lại."
"Bà cứ để con."
Hai bà cháu đổi vị trí cho nhau, cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ giữ lấy con gà không chút lúng túng, lúc này bà cụ mới yên tâm đi rửa tay để vào trong tính tiền.
Cạnh con gà đã có sẵn d.a.o, bát đựng tiết, trước khi làm, cậu nhắc Ý Lan vẫn đứng cách mình không xa: "Hay bạn ra ngoài đi." Cậu không nghĩ Ý Lan nhìn được chuyện này. "Mình xử lý nó vài phút thôi."
"Thế mình chờ bạn ngoài kia nhé."
Ý Lan trở lại gian hàng nhận hộ túi trái cây bà cụ đã cân xong thì giọng cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ cũng vang lên từ đằng sau: "Bà ơi, nước sôi bà để ở đâu? Con mang ra hộ bà luôn!"
Cô không ngờ cậu làm nhanh như thế.
"Ngay sau lưng đấy!" Bà cụ trả lời, rồi lại khen: "Ôi chao thằng bé khéo thế, mới tí đã xong." Nói đoạn, bà trở lại phía sau xem như thế nào, Ý Lan cũng lon ton theo sau. Nhưng hai bà cháu mới bước được vài bước đã thấy con gà vốn dĩ phải nằm yên chịu số phận sắp lên bàn cúng, lúc này lại loạng choạng bước đi, trên cổ vẫn còn vệt m.á.u.
Ý Lan: "..."
"Trời ơi trời ơi! Sao lại còn sống thế này!" Bà cụ hốt hoảng hét lên.
Gà bay chó sủa một trận, cuối cùng cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ cũng tính tiền cho mớ trái cây, ôm chậu hoa cùng Ý Lan rời đi trước ánh nhìn khinh thường của bà cụ.
Ra khỏi khu chợ, cậu ho nhẹ cố gắng giải thích: "Có lẽ khát vọng sống của con gà ấy quá lớn lao, chứ bình thường mình làm gọn lẹ lắm."
Ý Lan: "..."
Cậu bạn hậu đậu như thế nào từ những năm cấp ba cô đã biết rõ, nhưng vì cô cũng chẳng biết gì về mấy chuyện này nên không dám đánh giá, chỉ hỏi: "Bạn hay làm mấy việc này à?"
"Ừ, mình là con một mà, mấy cái này mình làm từ bé cơ."
Ý Lan chỉ "ồ" lên, cô cũng là con một, từ bé chẳng phải làm gì. Thấy Ý Lan không nói gì nữa, cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ len lén nhìn sang, trong lòng dâng lên vài suy nghĩ. Trước khi trả lại chậu hoa để Ý Lan về nhà, cậu nói:
"Ý Lan, mình biết làm mọi thứ vì mẹ dạy mình từ bé, mẹ không muốn người mình thương khi theo mình về phải lo toan mọi chuyện trong nhà vì mình là con một, mình cũng nghĩ đây là bổn phận của mình, chứ không nghĩ sẽ có một người làm những việc này cho gia đình mình trong tương lai."
***
Họp lớp cấp ba vào mùng bốn Tết, lúc Ý Lan đến, cô vô thức tìm cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ trong đám đông, đến khi nhận ra mình đang làm gì cô lại thở dài. Tình trạng này đã kéo dài từ hôm mua hoa. Ngay cả không khí rộn ràng những ngày Tết cũng không xóa được hình dáng cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ ra khỏi đầu Ý Lan. Thấy mẹ nhận bánh chưng bánh tét nấu sẵn, trong đầu cô hiện lên cảnh cậu ấy ngồi gói bánh, nhóm lửa. Thấy những mâm cơm ngày Tết cô lại nghĩ đến cảnh cậu ấy nấu ăn, bưng biện các món lên bàn, thấy trái cây trên bàn lại nghĩ đến cảnh cậu tỉ mỉ lựa chọn loại ngon nhất, nghĩ đến cảnh cậu cắt gọt trái cây ... bất cứ chuyện gì trong nhà cô đều nghĩ đến cậu sẽ làm ra sao.
Ý Lan thấy mình có bệnh!
Thấy Ý Lan thở dài mấy lượt, Việt Chinh ghé sát tai hỏi thăm. Ý Lan chần chừ, rồi hỏi: "Nếu một người cứ vô thức nghĩ về một người... mà kiểu, tưởng tượng chuyện việc nhà đồ đó, thì..."
Cái Tâm ngồi kế bên, thính tai nghe được liền chen ngang, hùng hồn khẳng định:
"Thì muốn cưới đó."
"Hả?" Ý Lan nghệt mặt ra, cảm giác hai má mình có chút nóng.
Ý Lan nghe nhịp tim mình đập rất sai. Lúc này, cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ kéo ghế ngồi đối diện Ý Lan, tự dưng cô hồi hộp lạ thường.
Việt Chinh chống cằm, nghiêng đầu nhìn Ý Lan cười cười, hỏi: "Bạn có muốn vào nhà vệ sinh với mình không?"
"Ừ."
Ý Lan xả nước chảy ào ào lên tay rồi chạm vào tai để hạ cái nóng rát lạ thường, cô nhìn chằm chằm vào dòng nước, nghĩ ngợi một hồi, hỏi Việt Chinh đang đứng cạnh: "Bạn cũng nghĩ về Trí như những gì mình vừa hỏi à?"
Việt Chinh gật đầu: "Ừ."
"Tự nhiên sẽ thế hả?"
"Anh ấy vẫn làm những điều đó thường ngày, nhưng vì tụi mình chỉ yêu đương mà, nó khác với chuyện ví dụ như cả hai thật sự về chung một nhà. Trí cho mình cảm giác anh ấy sẽ lo được hết mọi thứ, mình luôn nghĩ về một gia đình, mình nghĩ đến chuyện anh ấy làm những điều thường nhật trong căn nhà của tụi mình ra sao." Nhắc đến Trí, giọng Việt Chinh tự nhiên trở nên dịu dàng và ngọt ngào. Cô lại hỏi: "Bạn nghĩ về cậu ấy phải không?"
Ý Lan hắng giọng: "Bạn biết "cậu ấy" là ai à?"
Việt Chinh gật đầu. Chuyện cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ thích Ý Lan trong lớp không một ai biết, Việt Chinh biết vì cậu ấy từng nói với Trí khi giải thích tại sao lại chọn thi Đại học lại để vào ngành Răng hàm mặt.
"Mình nghĩ có gì đó sai sai, bọn mình..."
"Tình cảm có thể nảy sinh theo rất nhiều cách chứ không phải chỉ là rung động từ cái nhìn đầu tiên, không chỉ là rung động trong một khoảnh khắc nào đó." Việt Chinh giải thích, "Có khi bạn đắm chìm trong cái gì đó đơn giản từ đối phương, rồi từ từ sẽ nảy sinh tình cảm, rồi thành tình yêu. Có thể bây giờ bạn với cậu ấy chưa gọi là yêu hay thích, nhưng bạn có một chút cảm tình vì một vài điều gì đó, thế thì cứ nghĩ đến thôi, đừng bác bỏ, đừng cảm thấy tại sao mấy năm qua bạn không có cảm giác này nhưng bây giờ lại có rồi hoài nghi. Có nhiều thứ mà phải đến khi bạn đủ lớn, trong lòng bạn thật thảnh thơi thì bạn mới thấy được giá trị của nó mà. Càng lớn, tụi mình mong muốn những nhiều đơn giản hơn là những điều to lớn, đúng không?"
Suốt buổi họp lớp, Ý Lan để ý cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ không bằng mắt thì bằng tai. Mấy năm Đại học qua, cậu ấy xuất hiện trước mặt cô không biết bao lần, nhưng tại sao hôm nay cô lại thấy cậu mặc áo sơ mi đẹp đến thế, tại sao đoạn tay áo được gấp gọn gàng, lộ cánh tay rắn chắc lại thu hút đến thế, tại sao cô có thể nghe rõ giọng cậu trong tiếng ồn ào, và chỉ muốn nghe thấy giọng cậu, tại sao, tại sao...
Ý Lan thở dài, đã qua tuổi hai mươi, còn cần gì phải tự hỏi tại sao nhiều như thế về tình cảm trong lòng mà dường như đã chắc chắn.
Sau buổi họp lớp, Nhật Luân gọi từ nước Mỹ xa xôi chúc Tết gia đình Ý Lan, cậu lễ phép lại khéo léo xin lỗi vì không thể gọi sớm vì trái múi giờ, lịch học lại kín, chỉ có thể tranh thủ sáng sớm lúc trên đường đến trường gọi về. Nhật Luân nói chuyện với ba mẹ Ý Lan hơn mười phút, điện thoại mới trở lại tay cô.
Nhật Luân đang lái xe, từ loa nghe hơi ồn ào, cậu hỏi: "Có gì mới mẻ không?"
"Không, ba mùng chúc Tết, đón khách, hôm nay họp lớp là hết Tết rồi. Bạn thì sao?"
"Như thường ngày thôi, chỉ có gọi về hỏi thăm mới cảm nhận được Tết." Nhật Luân ở một mình nên xem như không có Tết nơi xứ cờ hoa.
"Bạn không làm gì cho có không khí luôn à? Không tụ tập đồng hương?"
"Thời gian ngủ còn không có."
Ý Lan im lặng một hồi, chợt hỏi: "Bạn để ý ai bên đó không?"
"Hả?"
"Mình nghĩ mình thích một người."
Nhật Luân nhướng mày, thích thú hóng chuyện: "Ai thế? Mình có quen không? Hay là bạn học Đại học? Người chỗ thực tập?"
"Người quen cả."
Nhật Luân gõ gõ tay lên vô lăng, đoán: "Tuấn Niên à?"
Ý Lan ngạc nhiên: "Sao bạn biết?"
Nhật Luân cười: "Năm mười hai ấy, cảm giác những chuyện ngốc nghếch cậu ấy làm đều vì muốn bạn chú ý đến."
Những năm cấp ba, Tuấn Niên cũng cao ráo, ưa nhìn, dễ có thiện cảm, năm ấy còn chung đội tuyển học sinh giỏi Hóa cùng Đỗ Thành Trí, gia cảnh khá giả. Cậu cũng là một học sinh ưu tú, chỉ là "ánh hào quang" chưa bao giờ chiếu lên người cậu khi có Trí, Nhật Luân, rồi đến chuyện tình cảm của cặp lớp phó, tin đồn yêu đương của cặp lớp trưởng, và nhiều chuyện khác xảy ra. Nhắc đến Tuấn Niên có lẽ mọi người sẽ ấn tượng với cậu nhiều hơn sau khi Ý Lan tuyên bố mình độc thân, phá tan tin đồn yêu đương với Nhật Luân. Trước đó cậu ấy khá lặng lẽ, chẳng thấy xuất hiện cùng Ý Lan, đột nhiên sau đó lại trở thành "cái đuôi" vô cùng "thiếu muối" khiến Ý Lan chẳng thể nói thành lời, chỉ có thể dùng v.ũ l.ự.c để bõ tức. Nhật Luân nhớ, mỗi lần như thế cậu đều có cảm giác Tuấn Niên cố tình để được đối xử đặc biệt hơn, dù đó là những trận đòn từ sổ đầu bài, hay cái véo tai khiến cậu la oai oái.
Nhật Luân hỏi: "Thế hai người là như nào? Có vẻ cậu ấy để ý bạn từ rất lâu nhỉ?"
Tuấn Niên thích Ý Lan nhiều năm, cô biết, cũng tỏ thái độ từ chối rõ ràng khi cậu ấy bày tỏ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Ý Lan thầm nói rằng mối tình đơn phương dành cho Nhật Luân phải buông bỏ, nhưng mọi chuyện không dễ như thế, không phải nói quên là quên. Trong thời gian xóa đi tình cảm dành cho một người cô không muốn tiến đến bất kì mối quan hệ nào khác, cô muốn chính mình thật sự quên đi, muốn lòng mình trở về trang giấy trắng để ngay thẳng với tình cảm của một ai đó trong tương lai mà không vướng bận điều gì. Tuấn Niên cũng không cố chấp xông vào cuộc sống của Ý Lan, cậu lặng lẽ ở bên cạnh, không gây áp lực, không để Ý Lan thấy cần phải mang ơn hay áy náy, cứ chầm chậm chờ đợi. Quãng thời gian ấy Ý Lan cố gắng bao nhiêu cho tương lai, cậu cũng nỗ lực ngang bằng thậm chí là hơn cả thế. Cậu từng nói, nếu một ngày nào đó Ý Lan có người mình thích, cậu sẽ rời đi, cậu sẽ chấp nhận rằng cả hai không có duyên và để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Nhật Luân hỏi: "Cái này là "nước chảy đá mòn" hả?"
Ý Lan lắc đầu: "Không phải, trước đó mình vẫn luôn xem cậu ấy là bạn thôi, bỗng dưng lại thấy thích khi nhìn thấy những khía cạnh khác."
Giống như Việt Chinh nói, có những chuyện rất bình thường nhưng phải đủ lớn mới thấy rung động.
"Thế cho cậu ấy một cơ hội." Tuấn Niên xứng đáng với tình cảm của cậu ấy. Nhật Luân chợt nhớ, năm cấp ba mình phải lòng cô bạn lớp bên, nhưng so với Trí, cậu chỉ đứng im mà thích thầm, Trí thích thì hành động. Tuấn Niên cũng giống Trí, dùng hành động chinh phục, chứ chẳng lấy cảm xúc hay thời gian để làm thước đo cho tình cảm dành cho ai.
Nhật Luân nhận xét: "Bạn quá lý trí, cũng nghiêm túc nữa, cậu ấy hợp để bạn thả lỏng bản thân hơn, ừm... quan trọng là cậu ấy thích bạn."
Ý Lan cười, cả người bỗng dưng nhẹ nhõm: "Hồi xưa mình từng nói nếu mình thích ai sẽ báo cho bạn biết đầu tiên, mình đã làm theo lời nói rồi, mong sớm có tin từ bạn nhé."
Nhật Luân chậc lưỡi, nghĩ đến mớ luận văn và công việc, cậu chẳng dám chạm đến chuyện yêu đương, chỉ khổ cho người ta khi mình chẳng có thời gian. Xe đến cổng trường, Nhật Luân đành kết thúc cuộc gọi, cậu thật lòng chúc phúc: "Ý Lan, mình mừng cho bạn."
Cảm giác như nhìn cô em gái đi lấy chồng.
Ý Lan nói cảm ơn, gửi lại vài câu chúc Tết mới ngắt cuộc trò chuyện. Ngay lúc này màn hình nhảy lên thông báo tin nhắn, Tuấn Niên hỏi cô có muốn ăn bánh tét chiên không. Ý Lan cong môi cười, trả lời lại ngay: "Có."
"Thế bạn ra công viên sát nhà bạn đi."
Ý Lan chẳng do dự chạy ra ngoài ngay.
Cách cổng nơi hẹn gặp một đoạn, Ý Lan thấy Tuấn Niên đã đứng chờ mình, cậu mặc quần tây áo sơ mi, khoác bên ngoài áo kaki đơn giản, trên tay cầm một chiếc túi. Bỗng dưng Ý Lan thấy hơi hồi hộp, nhưng cũng nóng lóng muốn lại gần, chỉ là cô chưa bước đi đã thấy Tuấn Niên ngẩng đầu nhìn mình, cậu ấy cười tươi chủ động chạy về phía cô. Vừa đến trước mặt đã hỏi: "Sao bạn không mặc áo khoác thế? Có gió lạnh đấy."
Ý Lan à ừ cho qua, lúc nhận tin nhắn cô vội lao ra ngay, chẳng nghĩ đến chuyện gì.
Tuấn Niên không dám nhìn Ý Lan quá lâu, nhưng bộ váy hoa cô đang mặc ngắn ngang đùi, cậu sợ cô lạnh, trước khi cả hai ngồi xuống, cậu cởi áo khoác trải lên ghế đá, vỗ vỗ tay lên một phần áo: "Bạn ngồi ngay đây này."
Ý Lan không nhiều lời, nghe theo cậu ngồi đúng vị trí ấy. Thấy cô như vậy, trong lòng Tuấn Niên nhảy nhót một trận rung động. Sau khi Ý Lan ngồi xuống, cậu lấy phần áo còn dư đắp qua ngang đùi cô, lúc này Ý Lan mới nhận ra mình ngồi lên áo cậu tránh cái lạnh từ mặt đá hoa cương, mà phần da thịt không được chiếc váy che chắn cũng được che kín để thoải mái hơn.
Tuấn Niên vẫn luôn lịch thiệp và tinh tế, chỉ là trước đó cô không quá để tâm đến mà thôi.
Tuấn Niên lấy hộp đồ ăn từ trong túi, mở nắp, đưa Ý Lan đôi đũa: "Bạn ăn thử trước đi, còn nóng ngon hơn, phần còn lại mang về nhà."
"Bạn chiên à?"
"Ừ."
Ý Lan cắn một miếng bánh, giòn giòn dai dai, chiên khéo vô cùng. Tuấn Niên ngồi cạnh không nói gì, cậu để dây giày Ý Lan lỏng lẻo, đoán chừng đi thêm vài bước sẽ tuột.
"Mình buộc lại cho bạn nhé?" Cậu chỉ vào chân Ý Lan, hỏi trước. Mối quan hệ của hai người vẫn chỉ là bạn bè, cậu sợ những hành động đột ngột của mình sẽ đẩy Ý Lan ra xa.
Nhận được cái gật đầu của người ngồi cạnh, cậu khom người, khụy một gối tỉ mỉ buộc lại dây giày. Ý Lan phát hiện mình đã bắt đầu để ý đến mùi hương từ Tuấn Niên, không biết là nước hoa hay mùi dầu gội, nhưng ngửi thấy thanh mát và dễ chịu. Cậu cúi đầu, tóc đen nhánh, chăm chú vào đôi giày để tránh việc cô sẽ vấp ngã nếu dây bị tuột. Ý Lan chợt nghĩ, Tuấn Niên là người người cô đã biết từ lâu, xuất hiện từ những ngày đầu tiên của cấp ba, nhưng trước đó chẳng nổi bật, cũng chẳng phải gu của cô, cậu bình thường như bao người lướt qua mắt cô, nhưng giờ đây cậu đã bước vào cuộc đời cô, khiến cô say đắm bằng những điều nhỏ nhặt bình thường. Cô thừa nhận, mình rơi vào bể ngọt mà cậu dành từng chút, từng chút tình cảm vun vén cho cô.
"Tuấn Niên."
"Ơi?"
Tuấn Niên ngẩng đầu, Ý Lan cúi người, chiếc hôn nhẹ nhàng rơi trên má cậu.