Hạnh Phúc Của Vô Song

Chương 5



09

 

Sau khi đưa về nhà, Cố Phàm Nhất định rời .

 

Ta vội giữ , mời ở dùng một bữa cơm đạm bạc.

 

Nói thì, lẽ nên lấy lễ hậu trọng mà khoản đãi, bởi lẽ Cố gia vì mà an táng phụ mẫu.

 

Có điều trong tay hiện giờ chẳng dư giả gì.

 

Chỉ thể tạm thu xếp, tự xuống bếp bốn món một canh.

 

Về phần tay nghề, vẫn tin tưởng bản .

 

Triệu Chi Hành đối với trăm điều bắt bẻ, chỉ duy nhất một từng khen tay nghề nấu nướng của .

 

Quả nhiên, Cố Phàm Nhất nếm một đũa, liền lộ vẻ ngạc nhiên vui thích.

 

“Mùi vị thật tệ. Vô Song , nếu đại trù ở Đỉnh Phúc Lâu, hẳn cũng thừa sức.”

 

Đỉnh Phúc Lâu là tửu lâu lớn bậc nhất nơi , mỗi ngày tấp nập khách khứa, buôn bán cực kỳ phát đạt.

 

“Đại ca thấy ngon thì ăn nhiều một chút. Chờ tiền, nhất định sẽ mời đại ca đến Đỉnh Phúc Lâu dùng bữa đàng hoàng.”

 

Cố Phàm Nhất lắc đầu:

 

“Không cần. Món nàng nấu ngon lắm .”

 

Một bữa cơm ăn xong.

 

Cố Phàm Nhất còn giúp thu dọn bát đũa.

 

Bỗng :

 

“Người nấu ăn trong nha môn xin thôi việc, về quê . Sau e tìm mới.”

 

“Không … nàng nguyện ý thử một ?”

 

Ta lau tay sạch sẽ, mừng rỡ đáp:

 

“Nghe qua thì cũng . Chỉ là còn bán đậu hũ, sợ rằng thời gian chẳng tiện phân chia.”

 

Cố Phàm Nhất ngẫm nghĩ một lúc:

 

“Nha môn chỉ lo bữa trưa và bữa chiều. Nếu nàng thử, thể giữ một chỗ cho nàng.”

 

Ta nghĩ suốt cả đêm.

 

Chăm chỉ một chút, đậu hũ thể ban đêm, sáng sớm mang bán.

 

Buổi trưa nha môn nấu cơm, buổi chiều ở nhà xay đậu.

 

Như thế, một ngày cũng phí hoài.

 

Sáng hôm , vẫn đến hậu viện nha môn như hẹn.

 

Có ba đầu bếp tới thử việc.

 

Đợi nấu xong, vị sư gia phụ trách nếm món liền liên tục khen ngợi.

 

Vậy là quyết định để đến nha môn nấu cơm mỗi ngày.

 

Một tháng, năm trăm văn tiền.

 

Tính , hai tháng thể tích một lượng bạc.

 

Ta âm thầm tính toán trong lòng.

 

Bán đậu hũ một tháng thể lời chừng sáu, bảy trăm văn.

 

Cộng thêm tiền công bếp, thêm vài ba năm nữa, chừng thể mua một tiểu viện riêng.

 

Trong lòng vui vẻ, liền nghĩ đến việc mời Cố Phàm Nhất một bữa cơm để báo tin mừng.

 

Nghe chọn, cũng mừng cho .

 

“Chuyện vui như thế, để mời nàng. Có một quán chuyên cá viên, mùi vị cực kỳ ngon, để đưa nàng nếm thử.”

 

giờ cơm trưa, cũng nghỉ ngơi.

 

Ta bèn khách sáo, cùng một chuyến.

 

Quán bán cá viên ngay ven đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Phàm Nhất lấy tay áo lau ghế:

 

“Ngồi .”

 

Tính tình cởi mở phóng khoáng, mà cư xử vô cùng chu đáo.

 

Tựa như ai đó khẽ khàng gảy nhẹ dây tơ lòng .

 

Ta đáp khẽ một tiếng, xuống bên cạnh .

 

Người bán hàng mang lên hai bát cá viên nóng hôi hổi.

 

Ta múc một viên, cắn thử một miếng.

 

Vị ngọt đậm đà như tan đầu lưỡi.

 

Ta kìm mà cong mắt, nhoẻn miệng khen:

 

“Ngon lắm.”

 

“Ăn chậm thôi, coi chừng phỏng.” Hắn dặn dò, kể thêm mấy món ăn rẻ ngon.

 

“Về nếu thời gian, sẽ dẫn nàng ăn hết một lượt.”

 

Không rõ là do cá viên ấm bụng, bởi lời quá đỗi dịu dàng, chỉ thấy trong lòng dâng lên một dòng ấm áp.

 

Trong đầu thoáng hiện những mảnh ký ức hỗn loạn, ngẩng đầu Cố Phàm Nhất, :

 

“Cố đại ca, từ nay cứ gọi là Vô Song .”

 

“Được, Vô Song, ăn xong đưa nàng về nhà.”

 

Cố Phàm Nhất mỉm đáp lời.

 

10

 

Cố Phàm Nhất đưa về nhà ít .

 

Từ chỗ xa lạ chẳng , đến nay chuyện trò tâm đầu ý hợp, cũng mới chỉ hơn một tháng.

 

Trên đường, Cố Phàm Nhất gần đây trong thành đạo tặc lộng hành, dặn ban đêm nhớ đóng chặt cửa nẻo.

 

“Ta từng giao thủ với , võ nghệ tệ.”

 

Đang , bước chân Cố Phàm Nhất bỗng khựng .

 

“Sao —” Ta cất tiếng hỏi.

 

Chưa kịp dứt lời, liền vòng tay ôm lấy eo, xoay .

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khoảnh khắc , hai gần sát đến độ thể thở .

 

Y phục đầu thu vốn mỏng, bàn tay nóng rực của đặt nơi eo , tựa như lửa, theo da thịt lan thẳng lòng.

 

Khiến tim khẽ run, từng nhịp rung động chẳng thể nén.

 

“Đắc tội .” Bên tai truyền đến tiếng trầm thấp: “Đạo tặc nhắc đến đang ở gần đây, thể để phát hiện .”

 

Ta nén xuống cảm xúc ngổn ngang trong lòng:

 

“Không .”

 

Cố Phàm Nhất buông tay :

 

“Giờ đuổi theo bắt , nàng tự về nhé.”

 

“Cố đại ca, … đến nha môn gọi đến giúp .”

 

Cố Phàm Nhất mỉm gật đầu, lập tức đuổi theo bóng phía xa.

 

Ta dám chậm trễ, lập tức tìm các bổ khoái trướng Cố Phàm Nhất.

 

Nghe xong lời kể, liền hỏi kỹ chỗ chia tay cùng Cố Phàm Nhất, đó lập tức lên đường tiếp viện.

 

Trở về nhà, vội đuổi lừa xoay cối xay.

 

Mâm đá xoay vòng nối vòng, mà lòng thì bay tận mây xanh.

 

Không Cố Phàm Nhất thuận lợi bắt đạo tặc chăng?

 

Tên đó võ nghệ tầm thường, lỡ như… Cố Phàm Nhất thương thì ?

 

......