Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn

Chương 6



Lời của Chu Nham cứ vang vọng mãi bên tai tôi.

Tôi biết Giang Minh không yêu tôi. Tôi cũng biết anh yêu Chu Nham, yêu một người đàn ông.

Tôi chấp nhận tất cả, chấp nhận một cuộc đời cô độc.

Ngay cả việc thụ tinh ống nghiệm tôi cũng sẵn sàng.

Nhưng yêu cầu vô liêm sỉ và điên rồ như vậy… dù là ai, cũng không thể chấp nhận được.

Thế mà Giang Minh lại đồng ý không chút do dự.

Anh thậm chí còn nói với Chu Nham:

“Thôi đừng làm ống nghiệm nữa, người ngoài biết lại tưởng tôi có vấn đề. Dù sao nhà họ Giang cũng là danh gia vọng tộc. Hay thế này đi Chu Nham, anh với Hứa Nhân…”

Tôi ôm mặt, nước mắt tuôn ra như suối, mà miệng thì lại bật cười như phát điên.

Khi gọi cho mẹ, trời đã gần sáng.

Mẹ lo lắng hỏi tôi chuyện gì xảy ra.

Tôi nghẹn ngào nói:

“Mẹ ơi, con không muốn kết hôn nữa… không muốn lấy chồng. Con muốn nghỉ việc, về quê sống với mẹ, có được không?”

Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng đến nghẹt thở.

Chỉ còn tiếng tôi khóc thút thít, rất nhỏ.

Chốc lát sau, một tiếng hét xé lòng vang lên bên tai tôi, là tiếng mẹ tôi gào lên trong điện thoại, vừa khóc vừa hét:

“Hứa Nhân! Con muốn ép c.h.ế.t mẹ đúng không? Nếu con dám không kết hôn, mẹ nhảy từ trên lầu xuống bây giờ!”

“Bấy nhiêu năm hai mẹ con mình sống thế nào, người ngoài không biết chẳng lẽ con không biết sao?”

“Giờ cuối cùng con cũng được gả đi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận. Mẹ nhịn nửa đời người, nay mới được nở mày nở mặt…”

“Mà con lại nói không cưới?!”

“Hứa Nhân, mẹ cảnh cáo con dù con có chết, mẹ cũng sẽ vác xác con đến nhà họ Giang cho bằng được!”

“…Mẹ ơi… con là con gái mẹ mà… mẹ có thể thương con một chút không?”

“Nhà họ Giang đối xử với con có chỗ nào không tốt? Giang Minh là người đàn ông tốt thế kia, con còn muốn gì nữa?”

“…Mẹ…”

“Đừng tưởng mẹ không biết, Hứa Nhân hồi đại học con từng qua lại với mấy thằng đàn ông vớ vẩn kia! Con sớm không còn trong sạch gì nữa! Giang Minh vẫn chịu cưới con, thì con nên biết điều đi!”

“Đây là lần cuối mẹ nói với con, nếu con dám gây chuyện, làm mẹ mất mặt… thì mẹ sẽ c.h.ế.t chung với con luôn!”

“Tút… tút… tút…”

Cuộc gọi bị cúp ngang.

Tôi nắm chặt điện thoại, sững sờ nhìn ra bầu trời đêm đen đặc ngoài cửa sổ.

Thực ra, số phận của tôi đã sớm bị định đoạt từ năm tôi tám tuổi.

Cuộc đời tôi không có ánh sáng.

Chỉ là một con đường chết, một con đường đầy bóng tối và gai nhọn.

Đã từng, tôi cũng mơ mộng rằng, người mình yêu có thể kéo tôi ra khỏi hố sâu ấy.

Nhưng chỉ một câu nói:

“Tôi tất nhiên sẽ không cưới Hứa Nhân. Chúng tôi không hợp.” - đã cắt đứt toàn bộ hi vọng.

Ngay cả khi rời đi, tôi cũng thê thảm đến cùng cực, không phương hướng, không đường lui.

Lúc đó tôi nào dám nghĩ nếu mẹ biết tôi yêu Phó Trọng Châu,nếu mẹ biết Phó Trọng Châu chưa từng nghĩ đến chuyện cưới tôi, bà sẽ ra sao…

Thực ra, Phó Trọng Châu không có lỗi gì cả.

Chúng tôi vốn dĩ không hợp.

Chúng tôi… không nên bắt đầu.

Lúc nhỏ, tôi hay tưởng tượng nếu sau này tôi có con gái, tôi sẽ yêu con bé thế nào? Sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với nó ra sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi muốn làm một người mẹ thế nào?

Chắc chắn sẽ không giống như mẹ tôi.

Tôi biết mẹ yêu tôi, điều đó không thể nghi ngờ.

Nhưng thứ tình yêu đó… quá ngột ngạt, quá khắc nghiệt.

Thế nhưng mẹ và con là m.á.u thịt gắn liền.

Dù đã cắt rốn khi sinh, thì vẫn còn một sợi dây vô hình trói buộc cả hai.

Tôi yêu mẹ, trách mẹ, thương mẹ… lại cũng hận mẹ.

Đã rất nhiều lần, tôi muốn rời đi, muốn sống cuộc đời của riêng mình, sống một cách tự do.

Nhưng tôi vẫn không nỡ.

Có lẽ là vì tôi mãi cũng không quên được…

Khi tai họa đổ xuống, mẹ tôi bất chấp tất cả, lấy thân mình che chở cho tôi.

Bị đánh đến đầu rướm máu, mẹ vẫn không lùi bước, bảo vệ tôi dưới tấm thân gầy yếu.

Cũng có lẽ vì tôi nhớ rất rõ… Khi người thân đều khuyên bà hãy bỏ đứa con gái như tôi, để gả cho người đàn ông tốt hơn…

Bà vẫn không đồng ý.

Chấp nhận cực khổ, một mình nuôi tôi khôn lớn.

Đêm hôm đó, tôi vừa khóc… vừa ngủ thiếp đi.

Sau này, tôi nghĩ thông suốt rồi.

Tôi muốn tìm cơ hội, nói chuyện thẳng thắn với Giang Minh.

Nhưng tôi chưa kịp mở lời…

Đêm trước lễ cưới ba ngày, sau khi tiệc nhà họ Giang kết thúc, Giang Minh đưa tôi đang ngà ngà say trở về phòng, rồi lấy cớ rời đi.

Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng lại mở ra.

Nhưng lần này người bước vào là Chu Nham.

Anh ta nhìn tôi đang ngồi ngay ngắn trên sofa, rõ ràng hơi bất ngờ.

“Cô… còn tỉnh sao?”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, giọng lạnh:

“Tôi đã biết từ lâu rồi.”

Chu Nham thoáng sững người, rồi cũng bật cười như chẳng có gì to tát:

“Biết thì sao chứ. Giang Minh đã đồng ý rồi.”

Nói rồi, anh ta đưa tay lên, bắt đầu tháo cà vạt.

“Cô đừng trách tôi. Cô và Giang Minh là vợ chồng hợp pháp.”

Chu Nham vừa nói vừa tiến thêm một bước.

“Lỡ đâu một ngày nào đó, Giang Minh thực sự lên giường với cô rồi yêu cô thì sao? Tôi không thể mạo hiểm.”

“Cho nên, tôi chỉ có thể làm vậy. Chỉ khi khiến cậu ấy vĩnh viễn chán ghét người vợ này, hai người mới thật sự không còn khả năng.”

Tôi khẽ cười, bàn tay giấu sau lưng siết chặt con d.a.o gọt hoa quả, lòng tôi lạnh buốt.

Nhìn người đàn ông trước mặt vẻ ngoài nho nhã, có chút tuấn tú tôi nói:

“Anh chắc là mình làm được?”

Chu Nham cũng cười:

“Tôi đâu phải vừa sinh ra đã thích Giang Minh. Trước đây cũng từng có bạn gái.”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng bất ngờ bị đá bật ra từ bên ngoài.

Chu Nham hoảng hốt quay đầu lại.

Tôi cũng nhìn về phía cửa.