Tôi hơi bất ngờ. Nhưng trong lòng lại… bình tĩnh đến lạ.
Phó Trọng Châu trước mặt tôi lúc này, vẫn là dáng vẻ tôi từng yêu sâu đậm.
Lời anh vừa nói từng là ước mơ tha thiết của tôi trong quá khứ.
Thế nhưng khoảnh khắc này… tôi lại chẳng thấy rung động.
“Phó Trọng Châu, chúng ta không hợp.”
“Và hiện tại, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Không phải để trả đũa vì ngày xưa anh đã phũ với tôi.
Chỉ là tôi đang nói ra sự thật trong lòng mình.
Tôi đã hiểu từ lâu, người ở hai thế giới khác nhau, thì mãi mãi không thể là một đôi.
"Không có chuyện hợp hay không hợp, chỉ cần có thích hay không thôi."
"Nhân Nhân, anh có thể đợi, đến khi em sẵn sàng nghĩ về chuyện đó, chúng ta sẽ nói tiếp."
"Nhân Nhân, chuyện trước kia… anh xin lỗi."
"Ngày đó là anh sai, anh sẽ dùng hành động để chờ đến khi em tha thứ."
Phó Trọng Châu vốn không phải người hay biểu lộ cảm xúc. Cách mà anh thể hiện sự gần gũi nhất, có chăng cũng chỉ là lúc ân ái, dịu dàng gọi tôi một tiếng "bé con".
Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên… anh nói ra hai chữ "thích em".
"Em yêu, về nhà với anh đi. Những chuyện còn lại, chúng ta từ từ cùng nhau giải quyết."
Anh nắm lấy tay tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn vứt bỏ hết mọi lý trí, quên hết những tổn thương để quay lại với anh.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn rút tay về.
Tôi nghĩ… có lẽ cả đời này, tôi cũng không thể quên câu nói năm ấy:
"Tôi đương nhiên sẽ không cưới Hứa Nhân, chúng tôi không hợp."
Có thể tôi hơi cố chấp, hơi nhỏ nhen.
Nhưng lần này, tôi cố chấp sống theo trái tim mình.
Tôi thấy ánh mắt anh khẽ chùng xuống là thất vọng thật sự.
Phụ nữ, một khi yêu ai thật lòng, sẽ luôn dễ mềm lòng.
Nhưng tôi bây giờ, ngoài là phụ nữ còn là một người mẹ.
Trở thành mẹ rồi, như khoác lên một bộ áo giáp vô hình.
Tôi thậm chí từng nghĩ: Nếu anh dám giành con với tôi, tôi sẽ liều mạng.
Nhưng anh không làm thế.
Sáng hôm sau, anh bay về Bắc Kinh.
Tôi không tiễn anh.
Lúc anh đi, chỉ nhẹ nhàng vuốt má tôi, như xưa cũ, hôn tôi một cái rồi rời đi.
Bốn tháng sau, tôi sinh con gái tại thị trấn nhỏ này.
Đúng như lời nói bâng quơ ngày trước, con bé là một tiểu công chúa đáng yêu.
Phó Trọng Châu và bố mẹ anh lập tức bay đến bệnh viện.
Sau khi con đầy tháng, anh lại một lần nữa đề nghị tôi cùng về Bắc Kinh.
Tôi do dự. Nhưng cuối cùng, vẫn từ chối.
Hai năm sau, Phó Trọng Châu rất vất vả.
Mỗi tuần anh đều từ Bắc Kinh bay về thăm con. Mỗi lần đều nói, anh về chủ yếu là vì tôi.
Tôi thấy anh ngày càng tiều tụy, mệt mỏi. Tôi cũng thấy con gái nhỏ ngày càng bám bố.
Mỗi lần anh rời đi, con bé lại khóc nức nở, buồn cả tuần.
Tôi đau lòng.
Trong lòng tôi, đứa bé này mới là bảo vật quý giá nhất, những thứ khác toi đều có thể buông bỏ.
Khi con gái đến tuổi đi mẫu giáo, anh lại về thăm.
Tối hôm trước ngày anh rời đi, tôi ôm lấy anh từ phía sau, áp má vào lưng anh:
"Anh nói xem… con mình học mẫu giáo ở Bắc Kinh, chỗ nào thì tốt?"
Anh lập tức quay lại nhìn tôi: "Nhân Nhân?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi ngẩng lên nhìn anh, khẽ cười:
"Phó Trọng Châu, em không giận chuyện năm năm trước nữa. Từ giây phút này, chuyện cũ… xóa sạch."
"Nhưng trong năm năm tới, em không đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức đám cưới."
"Tại sao?"
"Nếu năm năm sau, anh vẫn yêu em như bây giờ, em sẽ nghĩ đến chuyện cưới."
"Em sợ anh thay lòng?"
"Anh có thể thay lòng bất cứ lúc nào. Em cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào."
"Anh hiểu rồi."
Anh khẽ thở dài, ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên trán tôi:
"Nhanh thu dọn đồ đạc đi, anh không muốn đợi thêm một ngày nào nữa."
Tôi bật cười. Con gái tôi cũng che mặt cười khúc khích trên giường nhỏ.
Anh đi qua bế con lên: "Bảo bối, mình về nhà với bố nhé!"
Con bé cười rạng rỡ, vẫy tay phấn khích trong lòng anh.
Nhưng ngay sau đó, anh lại bế con ra khỏi phòng ngủ, đưa sang phòng giúp việc.
Con bé hơi ấm ức, khóc nhè mấy tiếng, nhưng được dỗ dành rồi nhanh chóng nín.
Khi anh quay lại, tôi bước đến, chủ động nhón chân hôn anh.
Anh chỉ mặc sơ mi đen và quần dài. Tôi luồn tay qua vải mỏng, lướt dọc theo cơ bụng rắn chắc.
"Không tệ nhỉ."
Tôi trêu anh dù sao, anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi.
"Trước giờ chỉ để trưng bày, hôm nay mới có dịp dùng."
Phó Trọng Châu ôm tôi đặt lên bậu cửa sổ, hôn mãnh liệt.
"Nhân Nhân, anh không ngờ em lại tàn nhẫn vậy."
Dưới ánh trăng, tôi nhìn vào mắt anh, ánh mắt quá giống con gái tôi.
Tim tôi mềm đi từng chút.
"Vậy thì… đêm nay, em nghe lời anh hết."
"Không được xin tha."
"Được."
"Đêm nay, anh quyết."
"Được." – Tôi bật cười, vuốt ve khuôn mặt anh:
"Nhưng mai phải dậy sớm, đừng quá đà nhé…"
"Hứa Nhân, con gái em đã hai tuổi rưỡi rồi, em bảo anh đừng quá đà à?"
Tự dưng, tôi có chút chột dạ, ánh mắt tránh né không dám nhìn anh.
"Trọng Châu… anh thấy cô bạn gái mới của Giang Minh… không tệ phải không?"
"Em nghĩ anh sẽ quan tâm mấy chuyện đó à?" – Anh nghiến răng nói, giọng đầy ghen tuông.
Khoảng thời gian sau đó, dài đằng đẵng và có chút giày vò.
Tôi cuối cùng cũng thấu hiểu hết những gì anh đã kiên nhẫn chịu đựng suốt hai năm qua.
"Không sợ em làm anh ‘tàn phế’ luôn sao…?" – Giọng anh vừa oán trách, vừa trầm thấp đầy quyến rũ.
Nói xong lại cắn tôi một cái, rồi cúi xuống hôn chỗ đó đầy xót xa.
"Hứa Nhân, em có biết không… ngày anh biết em mang thai rồi bỏ đi, anh chỉ muốn bóp c.h.ế.t em."
Tôi vòng tay ôm lấy anh, thì thầm: "Được rồi được rồi, là em sai."
"Đương nhiên là em sai rồi. Em mà dám làm như vậy nữa thì… !"
"Không dám đâu. Em thề! Trọng Châu, em hứa mà, được không?"
Người ta thường nói đàn ông trên giường rất dễ mềm lòng vì người phụ nữ của mình.
Nhưng thật ra phụ nữ cũng như thế.
Khoảnh khắc ấy, chúng tôi – cả hai – đều thật sự rất hạnh phúc.
Còn tương lai thì sao?
Ai mà biết được…
Cứ để thời gian trả lời tất cả đi.
(Toàn văn hoàn)