Hạnh Phúc Tìm Lại

Chương 63



Chị Loan lên tiếng hỏi Mạnh, cánh tay chị nắm lấy anh thật chặt, biểu cảm như thể chị rất sợ người lạ thì phải. Còn Nhung giờ phút này cô ko muốn anh khó xử nên cô không trả lời gì với mẹ Mạnh cả, bằng một siêu năng lực nào đó cô vụt chạy thật nhanh làm cho bà Sáu không khỏi ngỡ ngàng chỉ đứng Ú ớ gọi với theo cô dù cho bà vốn cũng hiểu lý do Nhung rời đi…

Nhung chạy được một đoạn khá xa cô mới đứng lại,ngoái đầu ra sau nhìn và thất vọng, tim cô đập thật mạnh, dưới bụng lại đau. Vậy là Mạnh chẳng đuổi theo cô,vậy là anh và cô chấm dứt thật rồi...Cô ngước mặt lên trời kìm nén cho nước mắt đừng rơi.

Người ta nói đúng..

Trên đời có 2 thứ ko thể trực tiếp nhìn vào đó là mặt trời và lòng người...

Mạnh quay về với vợ cũ cô ko trách vì chị ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc sau những nỗi bất hạnh mà người khác đã hại chị bao năm qua, giờ đây nếu Mạnh thương chị thật lòng, mẹ Mạnh biết hối hận thì chị Loan có quyền được đón nhận lại hạnh phúc vốn có. Nhung chỉ trách là trách Mạnh sao dứt tình mà ko nói cô biết, ít ra cô còn có lý do để nhanh chóng quên đi anh...

_

Lửng thửng đi trên đường trở về, Nhung có ghé ngang nhà của chị Loan. Nhà chị cũng ở gần khu này, sát bên công viên lớn. May mắn là gặp được cha chị. Chú vừa thấy Nhung lập tức ngừng công việc Nhungg làm dang dở rồi hỏi ngay

-Con được ra ngoài rồi à? Sao rồi con, con có tin của con Loan nhà chú rồi đúng không?

Nhìn dáng vẻ tiều tụy nhưng ánh lên niềm hy vọng trong mắt chú, Nhung tự dưng Nhungg buồn bỗng chốc tìm lại được niềm vui. Ít ra thì bất hạnh của cô vẫn đổi lại được niềm hạnh phúc của người khác

-Dạ chị Loan đã về. Bình an rồi chú. Hôm nay con đến để báo tin vui cho chú biết ạ.

Đam vừa nói vừa kể lại cô vừa gặp chị Loan ở nhà Mạnh, cũng nói cho chú không bất ngờ là chị Loan hình như cũng có vấn đề về sức khỏe nên Nhung mong vợ chồng chú nhanh sang gặp chị Nhung. nghe xong Nhung thấy chú ấy mừng đến phát khóc, có lẽ đã quá đau khổ khi thời gian dài lo lắng cho con gái nên tin tức này chính là liều thuốc hữu hiệu xoa dịu tim ông,giọng ông chợt xúc động run run:

-Vậy...vậy...con gái tôi về rồi, ra con Loan của tôi bị oan hả cô,trời con sao con gái tôi lại khổ thế chứ,tôi và bà nhà có ăn ở thất đức gì đâu mà ông trời bắt con tôi chịu đựng như vậy chứ.

Thấy ông ấy kích động ,Nhung vội vàng khuyên can

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

-Chú ơi,chú bình tĩnh đi,giờ chị Loan đã về chú mau sang với chị. Mọi chuyện chú gặp chị rồi hỏi sao ạ?

-Ừ ừ chú biết rồi. Nhưng con Loan con chú nó về ở nhà bên đó,vậy còn cô thì sao?

Chú hỏi đến đây Nhung chỉ cười buồn

-Dạ con sẽ rời đi..ko dành giật gì với chị đâu chú cứ yên tâm?

-Ko,ý chú ko phải như vậy mà là....

-Dạ con hiểu chú cũng thương con,nhưng con đã quyết định rồi chú,với lại giữa con với anh Mạnh cũng...chưa có gì ràng buộc cả. Bé Trinh cần mẹ, con nghĩ anh Mạnh và chị Loan nên về bên nhau. Còn chuyện vì sao chị Loan mất tích và biến cố xảy ra với chị. Con nghĩ mọi người nên ngồi lại tìm hiểu. Con đến đây con nghĩ con không còn liên quan nữa ạ.



Những gì cần nói Nhung đã nói, bước ra khỏi nhà chị Loan Nhung thở mạnh, những tâm Hòa cô cố gạt bỏ hết để trút đi được gánh nặng của mình. Cô dự tính,ngày mai cô sẽ đi mua đồ sơ sinh gửi cho con Linh,mong mẹ con nó sẽ được mẹ tròn con vuông,còn cô...cô sẽ về nhà, sẽ xin lỗi cha mẹ mình rồi tìm một nơi nào đó ko ai biết đến,tìm một công việc mới và sống một cuộc sống thật bình yên để quên đi những gì mình không nên nhớ. Và buông bỏ cái tình cảm Nhungg chôn chặt trong tim mình với những yêu thương cô cần nên buông.



Nhung đến nhà chị Trâm nhìn thấy vợ chồng chị hai ngồi đấy, cô đi vào bình thản ngồi đối diện với vợ chồng anh chị .....

Chị Trâm thấy Nhung, nhìn biểu cảm của cô có lẽ chị cũng hiểu đôi chút vấn đề mà Nhung gặp phải cho nên chị chỉ nhẹ nhàng nắm bàn tay Nhung rồi nhẹ giọng an ủi.

-Nãy giờ em đi đâu vậy Nhung...Mà thôi để chị dọn cơm cho em ăn. Dù gì thì cũng ăn cho có sức, mày buồn giải quyết được gì? Ăn đi cho con mày nó khoẻ nữa!!!

Nhắc đến đứa con từ miệng chị Trâm thốt ra càng làm cho Nhung thấy buồn hơn, nếu bây giờ cô có thai thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao nữa. Cũng may…Nhung cười gượng, vô thức chạm tay vào phần bụng lép xẹp của mình, nơi đây nếu như không có chuyện đau lòng thì…Nhung không dám nghĩ đến nữa vì cô sợ cô sẽ lại khóc khi đổ dồn bao nhiêu chuyện. Thế nên Nhung chỉ im lặng một lúc cho qua đi cảm xúc rồi nhìn chị cô trả lời

-Em không có thai chị ạ!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com