Hạnh Phúc Xa Bay

Chương 5



Trời vừa sáng sớm tinh mơ. Hôm nay tôi cảm thấy trong người không được khỏe, nên đã ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay. Giờ đây, mẹ chồng bước vào phòng, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ và tức giận. Bà ta lên tiếng:

 

“Này, giờ này mà mày còn ngủ sao? Cái dòng thứ nhà mày chỉ biết ăn với ngủ thôi, không biết làm thứ gì hết! Mày còn sướng hơn cả bà hoàng nữa đấy! Dòng giống nhà mày còn chờ tao thỉnh lên bàn thờ, bưng cơm nước rót cho mày hay sao mà giờ này vẫn chưa tỉnh?”

 

Tôi nghe những lời cay nghiệt của mẹ chồng mà chưa kịp phản ứng, thì bà ta đã tiến đến, đưa tay nắm lấy tai tôi, khiến tôi đau đến mức phải la lên trong tiếng cầu xin:

 

“Mẹ...Mẹ hãy dừng lại đi! Đau quá, mẹ ơi! Đừng nhéo tai con như vậy mà!”

 

Bà ta gầm lên, chẳng khác gì một con thú đang muốn ăn thịt tôi. Giọng bà ta không ngừng vang lên chua chát, gay gắt:

“Tao đã nói như vậy rồi mà mày vẫn còn nằm lì ở đó sao? Mày xem những lời tao nói là gió thổi qua tai đúng không? Hay là mày chẳng để mẹ chồng này vào mắt, muốn làm gì thì làm?”

Chồng tôi cũng bị đánh thức bởi những lời cãi vã. Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, sau đó cầm đồng hồ lên xem. Lúc ấy mới chỉ 4 giờ sáng, trong khi 7 giờ anh ta mới phải đi làm. Ngay lập tức, anh ta vung tay tát vào mặt tôi, giọng nói lạnh lùng, chua chát, âm trầm như cơn gió rét lướt qua người tôi:

“Này, mày lại cãi lời mẹ tao nữa à? Mày không nghe lời mẹ thì thôi, chứ giờ mày biết là mấy giờ rồi không? Mới 4 giờ sáng thôi đấy! Vậy mà làm ầm lên đánh thức cả tao! Mày muốn tao không có sức khỏe để đi làm hay gì?”

“Chỉ cần mày nghe lời mẹ, thì mọi chuyện đã êm đẹp rồi, đâu bị cằn nhằn như vậy, làm tao phải mất ngủ? Đúng là thứ đàn bà mất nết!”

Tôi chìm trong sự tủi hờn, nước mắt không ngừng rơi. Hôm qua, anh ta cũng nghe theo lời mẹ mình. Hôm nay lại như thế. Dù từng nói sẽ yêu tôi suốt cuộc đời, nhưng cuối cùng anh chẳng đứng về phía tôi, lại còn ra tay đánh tôi. Lòng tôi lạnh như băng, nhưng chẳng thể bỏ được, vì con, và vì sợ dèm pha từ miệng người đời.

Tôi cố gắng nhẫn nhịn, giọng run rẩy, sợ hãi vang lên:

“Anh... thật ra hôm nay em cảm thấy trong người không khỏe. Có lẽ em bị bệnh rồi, nên mới ngủ thêm một chút. Em... em không cố ý...”

Tôi vừa dứt lời, thấy mẹ chồng đã bước ra khỏi phòng. Tôi cứ tưởng bà đã thấu hiểu cho hoàn cảnh của mình, trong lòng bất giác thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Niềm vui của tôi lại tăng lên khi thấy bà mang vào một lọ thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nghĩ bà đã hiểu tôi bị bệnh, nên mang thuốc vào cho tôi uống. Có lẽ bà là người ngoài lạnh trong nóng, chỉ muốn tôi học cách làm dâu nên mới nghiêm khắc như vậy...

Khi tôi còn đang chìm trong niềm vui, chờ đợi bà trao thuốc, thì đột nhiên bà ta đưa tay nắm đầu tôi lôi xuống giường. Cảm giác tóc bị giật mạnh đau điếng khiến tôi phải hét lên trong đau đớn:

“Mẹ... mẹ làm gì vậy chứ? Hãy buông con ra! Con đau quá, xin mẹ đừng nắm tóc con như vậy!”

Tài

 

Nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi cố gắng cầu xin lòng thương xót, nhưng bà ta đã nắm lấy siết chặt cằm tôi, giận dữ đến mức khiến tôi run rẩy. Bà ta mở chai thuốc, đưa lên miệng tôi, cố gắng đổ vào:

“Mày nói mày bị bệnh đúng không? Vậy thì uống hết chỗ thuốc này đi! Uống hết vào, rồi sẽ khỏi ngay thôi! Uống đi, uống hết vào!”

Thuốc siro ho đã tràn ra sàn nhà, khi bị ép uống. May mắn là tôi chưa uống phải giọt nào. Sau khi không ép được tôi uống, bà ta liền ném chai thuốc xuống đất, rồi lại túm lấy tóc tôi, bắt tôi ngẩng mặt lên đối diện với bà.

Ánh mắt bà sắc lạnh như dao, giọng nói đanh thép:

“Lần này chỉ là cảnh cáo thôi! Lần sau nữa thì mày c.h.ế.t với tao. Mày thích giả bệnh lắm đúng không? Thế thì tao sẽ cho mày uống nhiều hơn nữa, cho đến khi mày chịu thừa nhận là mày đang giả bệnh!”

Tôi bất lực, sợ hãi đáp:

“Mẹ từ giờ con sẽ không bệnh nữa. Con xin mẹ, đừng làm như vậy với con nữa. Con...Con sẽ đi làm việc nhà ngay!”

Bà ta bật cười, đầy đắc ý, rồi nói:

“ Biết điều như vậy là tốt, con điếm nhà mày! Mới sáng sớm tao không muốn tạo nghiệp nên chỉ dạy dỗ mày chút thôi. Nhưng nếu sau này mày còn dám tái phạm, thì đừng trách tao tại sao lại độc ác, nghe rõ chưa?”

 

Dứt lời, bà ta đẩy mạnh tôi ngã nhào xuống đất. Bàn tay tôi chạm vào nền nhà lạnh buốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi ngước nhìn chồng, hy vọng anh có chút động lòng, nhưng anh ta vẫn nằm im, chẳng hề phản ứng gì, như thể đã ngủ từ lâu, hoặc cố tình không biết đến nỗi đau của tôi...

 

Thế là tôi chìm trong sự ấm ức của bản thân mà đi làm việc nhà, nước mắt không ngừng tuôn rơi với những dòng suy nghĩ đầy bất lực, khi đối đầu với số phận làm dâu mà thôi...