Tôi nấu xong đồ ăn cũng là lúc vừa giữa trưa. Chồng tôi thì chiều mới về, còn mẹ chồng hôm nay sẽ đi đám cưới. Lúc đó, bà nhìn tôi chăm chăm với ánh mắt lạnh lùng rồi nói:
“Nè, khỏi cần dọn cơm. Thậm chí mày cũng nhịn đói luôn đi! Nếu như tao thấy mày ăn bất kỳ thứ gì trong cái nhà này, thì mày sẽ biết tay tao đó. Tao đã đếm hết tất cả rồi, có bao nhiêu cọng rau, bao nhiêu miếng thịt hay bao nhiêu con cá! Nếu tao trở về mà thấy thiếu mất một miếng nào, lúc đó thì đừng có trách tao!”
Tôi nghe những lời cay độc của mẹ chồng mà lòng nghẹn lại. Bà cấm tôi ăn cơm nếu trong nhà không có ai, khiến tôi uất ức đến cùng cực. Nhưng tôi có thể làm gì được cơ chứ? Ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo lời bà...
Thế là tôi quyết định sẽ nhịn đói, dù bụng tôi đang réo lên từng hồi vì từ sáng tới giờ tôi chưa ăn gì. Nước mắt tôi không ngừng rơi, tôi thầm nghĩ trong lòng: “Mình đói quá... giờ phải làm sao bây giờ? Bà ấy không cho mình ăn bất cứ thứ gì. Nếu mình nhịn từ giờ tới chiều, chắc có lẽ mình sẽ c.h.ế.t đói mất…”
Nghĩ đến đó, nước mắt tôi lại tuôn ra. Trong sự bất lực, tôi quyết định leo lên giường để ngủ. Có như vậy thì tôi mới có thể tạm quên đi cơn đói đang giày vò trong bụng.
Nhưng đâu phải cứ ngủ là sẽ quên được cảm giác đói? Cơn đói cứ dâng lên, từng cơn từng cơn, khiến tôi không chịu nổi. Tôi thật sự rất muốn được ăn gì đó. Cơn đói cồn cào làm tôi liên tục ợ hơi, ợ chua, khiến tôi thấy buồn nôn. Bao tử tôi quặn thắt lại, đau đến mức tôi phải ôm chặt lấy bụng mà rên rỉ.
“Aaa... Mình đói bụng quá… Mình sắp c.h.ế.t vì đói rồi… nhưng bà ta không cho mình ăn, mình phải làm sao đây?”
Tôi ôm bụng trong đau đớn, nằm vật trên giường, cố gắng chịu đựng sự hành hạ của cơn đói một cách tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, mẹ chồng tôi bước ra khỏi nhà với nụ cười nham hiểm. Bà rút điện thoại ra và gọi cho ai đó:
“Alo, là tôi đây. Tôi cần cậu thực hiện kế hoạch mà hôm qua chúng ta đã bàn. Cậu vẫn muốn thực hiện nó chứ? Tôi vẫn sẽ trả cho cậu 2 triệu.”
Người ở đầu dây bên kia bật cười, giọng trầm đục đáp lại: “Được, bà cứ yên tâm. Tôi sẽ thực hiện thành công.”
Bà ta cười phá lên đầy gian xảo rồi nói tiếp: “Tốt. Tôi mong cậu làm được như đã hứa. Giờ tôi bận đi đám cưới, một lát nữa sẽ quay về. Hy vọng mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch.”
Kết thúc cuộc gọi, bà ta cất điện thoại rồi lên xe rời khỏi nhà. Trong khi đó, người đàn ông kia cũng bắt đầu lái xe máy đến nhà tôi.
Lúc ấy, tôi vẫn còn đang ngủ vì quá đói, hy vọng giấc ngủ có thể giúp mình quên đi phần nào nỗi tuyệt vọng. Nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cửa nhà mở. Âm thanh đó khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi lập tức quay đầu nhìn ra cửa, và phát hiện một người đàn ông lạ mặt đang bước vào.
Tôi hoảng loạn, run rẩy hỏi lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Này, anh là ai? Tại sao lại tự ý vào nhà tôi?”
Hắn không trả lời, mà cứ thế tiến về phía tôi. Tôi càng hoảng sợ, hét lên:
“Này, anh là ai vậy? Rốt cuộc anh muốn gì? Đừng lại gần tôi!”
Giọng tôi đầy sợ hãi pha lẫn tức giận. Nhưng hắn ta vẫn cười nham hiểm, tiếp tục bước đến gần. Hắn bật cười nói:
“Hahahaha... Tôi muốn làm gì cô à? Rồi cô sẽ biết thôi!”
Nụ cười và lời nói của hắn khiến tôi kinh hoàng. Tôi lập tức nhìn quanh, cố tìm thứ gì đó để phòng thân. May thay, tôi thấy một cái bình gần đó. Tôi vội vàng cầm lấy và ném về phía hắn, vừa hét lên:
“Không được lại gần đây! Nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Hắn dường như bị kích thích bởi hành động đó, liền cười to rồi nói:
“Hahaha... Em sẽ không tha cho tôi? Vậy để xem em làm được gì nào? Nào, thử đi! Xem em có thể làm gì tôi nào!”
Tôi nhìn hắn, gào thét trong tuyệt vọng:
“Bớ… bớ người ta! Có ai không? Làm ơn cứu tôi với! Có một tên biến thái đột nhập vào nhà tôi. Tôi không biết hắn muốn ăn cướp hay gì, nhưng hắn rõ ràng có ý đồ với tôi! Ai đó hãy giúp tôi xua đuổi hắn đi!”
Tôi hét lên trong nỗi sợ hãi, nước mắt tuôn trào không dứt. Nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chẳng có ai đến cứu tôi cả. Nhà tôi ở khá xa khu dân cư, nên không dễ gì có người nghe thấy.
Tài
Hắn nghe tôi kêu cứu thì bật cười, trêu chọc:
“Hahaha… Cô la hét để tìm người đến cứu hả? Nhưng cô biết không, căn nhà gần nhất cách đây phải đi bộ 5 phút. Cô nghĩ họ sẽ nghe thấy à? Cô la hét chỉ phí sức thôi. Tốt hơn hết là chấp nhận số phận đi. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, biết đâu tôi còn cho cô một cái kết êm đẹp hơn đấy…”
Nghe những lời này tôi thật sự bất lực chẳng thể làm được gì, tôi giờ suy nghĩ mình phải làm gì để thoát khỏi tình huống này. Và không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo đây?