Con đường ấy, nữ nhi mượn dùng một lát, phụ hoàng không trách ta chứ?”
Phụ hoàng đã không còn sức trách ta nữa.
Ông ta trừng mắt, cắn răng ban thánh chỉ:
“Người đâu, đuổi mẹ con Uyển phi vào lãnh cung, phế làm thứ dân. Được chưa?”
Tặc tặc.
Đến nước này rồi, phụ hoàng vẫn còn nghĩ giữa ta và ông ta còn có thể nói lý?
Ta cho gọi tất cả các đệ đệ nhỏ tuổi đến, đứng quanh giường bệnh phụ hoàng.
Ta mỉm cười nói:
“Phụ hoàng còn thích đứa nào? Tam đệ? Thất đệ? Hay là Cửu đệ?”
“Chỉ là, bọn chúng còn quá nhỏ, chẳng biết có sống đến thành niên được không. Mà dẫu có trưởng thành, cũng không chắc có ngày nào đó bất cẩn mà ‘hóa thành’ tỷ tỷ như A Tiềm.”
“Nữ nhi hóa thành nam nhi thì khó, nhưng nam nhi hóa thành nữ nhi… thật dễ mà! Có phải không, phụ hoàng?”
Phụ hoàng cuối cùng cũng hạ chỉ:
Sắc phong Huệ Chân công chúa Tống Dụ Phất làm hoàng thái nữ.
Thánh chỉ truyền đi nhanh như gió, khắp bốn phương đều chấn động.
Phố phường xôn xao bàn tán không dứt.
Người thì ca tụng phụ hoàng có cốt khí, không đem ta gả cho nghịch tặc Cố Thanh Lam để cầu hòa.
Kẻ lại mắng phụ hoàng hồ đồ, lập nữ nhi làm trữ quân, rõ ràng là nghịch thiên phạm đạo.
Ngay cả binh sĩ ngoài chiến trường cũng nghe được tin tức.
Sĩ khí sa sút, không cam lòng phục tùng một nữ tử, liền đại bại ở Sơn Lĩnh Quan.
Hơn vạn quân bị Cố Thanh Lam bắt sống.
May thay, hắn không g.i.ế.c họ.
Hồng Trần Vô Định
Ngược lại còn thu phục toàn bộ vào quân doanh của mình, khiến lòng người trong kinh thành bất ổn.
Người người lo sợ, con trai mình đầu hàng địch quân, e rằng hoàng đế trách tội liên lụy cả nhà.
Trong đó có cả Trường Hưng hầu phủ.
Để tránh bị trị tội, ai nấy đều đổ hết tội lên đầu ta.
Nói là vì ta đảo lộn càn khôn, “gà mái gáy sớm”, nữ nhi nhiếp chính mới khiến đại quân thất trận.
Ta một mặt, lấy danh phụ hoàng ban tội kỷ chiếu.
Tự nhận mọi lỗi lầm về phần ông ta.
Từ việc xây lăng làm tổn hại ngân khố, quốc khố trống rỗng không kịp tiếp viện quân lương, đến vi phạm tổ chế, không nghe can gián…
Tóm lại, gộp lại thành cả chục điều sai.
Để cho hậu thế tha hồ mà chửi ông ta.
Mặt khác, ta bắt mấy tên quyền quý mắng ta dữ dội nhất vào ngục xử phạt.
Những kẻ còn lại thì ân xá, ban thưởng, an ủi, nói:
“Nhà nào chẳng có vài đứa con không nên thân, không cần để trong lòng. Như A Tiềm nhà ta, hồ đồ làm càn, không cẩn thận liền hóa thành thái giám.”
“Những đệ đệ khác đều còn nhỏ, không gánh nổi trọng trách. Phụ hoàng bất đắc dĩ mới phải chọn ta, để tránh cơ nghiệp rơi vào tay kẻ xấu.”
“Chuyện này thật chẳng đáng đem ra kể. Nhưng hôm nay, đành phải nói thật với các vị. Mong các vị giữ kín, tuyệt đối không được truyền ra ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chư thần sửng sốt, nhưng sau đó đều biểu lộ lòng cảm kích và thấu hiểu.
Thề rằng nhất định dốc lòng phụ tá, tuyệt không tiết lộ chuyện này.
Quân thần đồng tâm, cảm động biết bao.
Nhưng hôm sau thôi, chuyện Tống Trạch Tiềm vì trêu ghẹo cung nữ mà bị phế đi hai miếng thịt đã truyền khắp kinh thành.
HAizz, lòng người khó dò!
Mặt khác, ta sai người hộ tống một ni cô gầy gò đen nhẻm ra chiến trường.
Ni cô ấy ngày đêm phi ngựa, rất nhanh đã đến nơi, lặng lẽ gặp một người.
Nam nhân kia ôm lấy ni cô, khóc đến nước mắt đầm đìa.
Sau đó trao cho nàng một tấm bản đồ phòng tuyến.
Vài ngày sau, Yến Tuân giao chiến với Cố Thanh Lam.
Dựa vào bản đồ ấy, đại phá quân địch, truy đuổi mấy chục dặm.
Cố Thanh Lam liên tiếp mất năm tòa thành.
Bất đắc dĩ phải dẫn số binh tàn tướng bại còn sót lại chạy đến hội hợp với quân của cha mẹ mình.
Thế nhưng, sắp tới nơi thì hắn sinh nghi, chọn một trấn nhỏ đóng quân quan sát.
Ta hơi tiếc vì lại bị hắn phát hiện rồi.
21
Ta dẫn theo đại quân, áp giải một chiếc xe tù, chầm chậm vây quanh trấn nhỏ.
Trong xe nhốt chính là An Dương vương cùng Vương phi thật sự.
Ngay từ lúc phản quân mới bắt đầu, vợ chồng An Dương vương ở Tuy Châu đã bị ta âm thầm thay thế.
Cố Thanh Lam tưởng rằng song thân đang trấn giữ hậu phương cho hắn, để hắn có đường lui.
Nhưng thực chất, phụ mẫu hắn ngày ngày chỉ mong hắn mau đến cứu mình.
Đây chính là hậu quả của việc nuôi con ở ngoài.
Nhi tử của họ chưa từng nghĩ, cha mẹ hắn có thể đã sớm bị người khác thay thế.
Ta cưỡi ngựa, cười tủm tỉm nhìn Cố Thanh Lam mặt mày âm trầm.
“Cố tướng quân, biệt ly nơi kinh thành đã lâu, bản cung thật nhớ ngươi, ngươi có khỏe không? Nghe nói ngươi muốn dùng ba tòa thành làm sính lễ cầu thân với bản cung, nay bản cung đã đến đây, ngươi dám tới rước chăng?”
Cố Thanh Lam lạnh giọng:
“Ngươi bắt đầu bố trí từ khi nào?”
Muốn thay thế một người, không phải chuyện dễ.
Ngay từ năm ta mười tuổi, cũng là năm mẫu hậu rời đi, ta đã âm thầm phái người thâm nhập Tuy Châu.
Từ trong hàng vạn người chọn ra hai kẻ giống vợ chồng An Dương vương nhất.
Lại để người ngày đêm theo sát, quan sát cử chỉ lời nói, bắt chước từng thói quen nhỏ.
Mãi cho đến khi ta tranh được Tuy Châu làm phong địa.
Ta mới có thể thả tay mà sắp đặt, mua chuộc quan lại, đào khoáng tích trữ, huấn luyện binh lực.
Chờ phụ hoàng chú ý tới Tuy Châu thì tất cả đã quá muộn.
Kẻ khởi binh tạo phản không phải vợ chồng An Dương vương, mà là ta.