Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 18



Tô Thiển Ngữ cười lớn hơn:

 

“Ngài xem, đây chính là cách mà nam nhân các người chọn để giải quyết vấn đề. Ngài cưới ta, ta có thể mượn danh ngài sẽ có được tôn nghiêm, tài phú, quyền thế.”

 

“Nhưng Yến Tuân, đó là của ngài, không phải của ta. Chỉ cần ngài đổi ý, mọi thứ ta có đều có thể bị ngài tước đoạt. Nhưng công lao ta tự mình giành lấy thì không ai có thể cướp đi. Chúng ta cùng lập công nơi sa trường, ngài đánh trận, ta lo quân lương.”

 

“Ngài có thể được phong hầu bái tướng, nhưng nếu ta lấy ngài, tất cả công lao của ta cuối cùng cũng chỉ quy về một phong hàm phu nhân.”

 

“Nhưng hiện tại, nữ hoàng tại vị, nữ tử cũng có thể nhập triều làm quan. Ta và ngài có thể đứng cùng một đại điện, luận bàn triều chính. Nếu ta buông bỏ cơ hội này, sẽ hối hận cả đời.” 

 

“Mà nếu hối hận, ta sẽ oán hận ngài, rồi sẽ biến thành một người mà ngay chính ta cũng không nhận ra.”

 

Tô Thiển Ngữ xin ta phong nàng làm nữ quan.

 

Nàng muốn như những người trong Hàn Lâm viện, sau này có thể làm các lão, vì thiên hạ mà gánh vác phần sức lực.

 

Ta chuẩn tấu.

 

Chỉ là có hơi thương hại Yến Tuân một chút.

 

Nhưng nếu hắn hiểu được thì tốt.

 

Không hiểu được thì chứng tỏ tư tưởng của hắn không xứng với tư tưởng của Tô Thiển Ngữ.

 

Mà đã thế, cũng chẳng cần phải thương xót làm gì.

 

Ta nhanh chóng an ủi xong chính mình, trở thành một nữ hoàng tiêu d.a.o tự tại.

 

Ta hứa sẽ tha mạng cho Cố Thanh Lam, nhưng hắn không thể ở lại trong triều đình của ta.

 

Ta ban cho hắn một chiếc thuyền, một đoàn thương nhân, đày hắn và An Dương vương phi ra biển lớn.

 

Về phần có thể lập nghiệp nơi đâu, thì tuỳ vào vận số của hắn vậy.

 

Mà vận khí của nam chính xưa nay chưa từng kém, chắc không đến lượt ta lo lắng đâu.

 

Ta chỉ có một yêu cầu:

 

“Mang theo cả hai đứa con bất hiếu của Trường Hưng hầu phủ đi.”

 

Hồng Trần Vô Định

Trưởng tử của Trường Hưng hầu – Tô Vận Duy, sau khi bị Cố Thanh Lam bắt, lại cảm thấy vui sướng vô cùng.

 

Hắn hận cha mình, nên liều mạng nịnh nọt Cố Thanh Lam, làm một con ch.ó trung thành của hắn.

 

Thế nhưng, khi ta đưa Tô Mộng Dao từ ni cô ra tiền tuyến, Tô Vận Duy liền quay ngoắt phản bội Cố Thanh Lam.

 

Còn trộm cả bản đồ bố phòng đưa cho Tô Mộng Dao.

 

Mà ta đã hứa, nếu việc thành công, sẽ tác thành cho hai kẻ đó kết làm vợ chồng, ẩn danh mà sống.

 

Chỉ là ta không muốn để một đôi bẩn thỉu như thế tồn tại trên giang sơn tươi đẹp của ta, nên để Cố Thanh Lam dẫn bọn họ rời khỏi.

 

23

 

Tô Vận Duy không chịu.

 

Ta mỉm cười nói:

 

“Theo Cố công tử, ngươi còn có thể làm một con chó. Còn nếu ở lại, thì chỉ có thể làm một người bị phế sạch tay chân, mắt mũi lưỡi – một nhân trệ.”

 

“Ngươi tự mình cân nhắc đi.”

 

Tô Mộng Dao rất thức thời.

 

Lập tức kéo theo Tô Vận Duy bước lên thuyền.

 

Gió Bắc phần phật, buồm căng gió lộng.

 

Ta đứng đó, tiễn mắt nhìn Cố Thanh Lam rời xa.

 

Dường như còn nghe hắn điên cuồng gọi lớn về phía ta.

 

Nhưng tiếng gió quá lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chung quy vẫn không nghe được gì cả.

 

Ta thúc ngựa phi nhanh, quay về kinh thành.

 

Dọc đường toàn là đồng hoang bát ngát, cây dại kéo dài đến tận chân trời.

 

Dưới cây là từng ngôi nhà tranh lác đác, khói bếp lượn lờ, chim trời từng đàn ríu rít bay lượn về tổ.

 

Ta nghĩ tới những việc mình cần làm.

 

Đồng hoang quá nhiều, phải mở mang khai khẩn ruộng đất.

 

Vẫn còn nhiều bách tính sống trong nhà tranh lụp xụp.

 

Hy vọng có một ngày, có thể để họ được ở nhà gỗ, nhà gạch…

 

Trên đường về, ta nghĩ rất nhiều.

 

Nghĩ đến cuối cùng, lại nghĩ đến một việc: bao giờ thì mẫu hậu mới tìm được cách đón ta đến thế giới của người đây?

 

Nghĩ đến mẫu hậu, ta bất giác mỉm cười.

 

Mẫu hậu, nhi thần đã đứng nơi cao nhất rồi, người thấy được không?

 

Thời đại này có thể không bằng thời đại của người.

 

Nhưng nó đã có một vị nữ hoàng.

 

Thế là đủ để khác biệt với tất cả triều đại trước đó rồi.

 

Đó chính là một bước tiến lớn, phải không?

 



 

Năm 2090, thế giới hiện đại.

 

Một nữ cường nhân khí thế bức người đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà lớn, nhìn xuống muôn ngàn ánh đèn lấp lánh dưới chân.

 

Đồng thời đang trò chuyện cùng hệ thống trong đầu:

 

“Hệ thống, ta còn thiếu bao nhiêu điểm nữa mới có thể đón con gái ta trở về?”

 

“Còn thiếu ba mươi tỷ…”

 

“Ngươi đùa ta à? Sao lại còn thiếu nhiều như vậy? Có phải ngươi lén ăn bớt điểm của ta không đấy?”

 

“Đừng ầm ĩ nữa nào, ngươi cố gắng thêm mười năm nữa là đủ rồi. Nhưng mà này, có muốn tiêu điểm xem thử con gái ngươi đang sống thế nào ở thời cổ đại không?”

 

Nữ cường nhân nghiến răng nghiến lợi:

 

“Ngươi lại dụ ta tiêu điểm nữa à!”

 

“Ngươi nói xem, rốt cuộc có xem hay không?”

 

“Xem!”

 

Hệ thống chậm rãi mở ra một khung hình.

 

Nữ cường nhân nhìn thấy một nữ tử khoác hoàng bào, ngồi trên long ỷ xử lý chính vụ.

 

Nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống.

 

A Phất ngoan của mẹ, con cuối cùng cũng làm được rồi.

 

Mẹ thật sự tự hào về con.

 

Hãy chờ mẹ nhé.

 

Mẹ nhất định sẽ nỗ lực đưa con về.

 

Chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ một lần nữa!

 

Cố lên! Nỗ lực thôi! Ngày mai lại là một ngày tràn đầy nhiệt huyết!

 

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com