Chợt ta hiểu ra ý nghĩa của câu nói "Mỗi người trong lòng đều có thần Phật, cũng có ác ma."
Tuế An để lại phần thần Phật trong lòng nàng cho ta, cũng dành cho rất nhiều người khác.
Nàng đang thực hiện con đường của chính mình.
Năm ta mười hai tuổi, không cần đến Văn Hoa Quán học nữa, nên an tâm ở lại Phúc Ninh Cung, theo Tuế An học bản lĩnh.
Tam hoàng tỷ và Trấn An được phụ hoàng cho phép rời cung, cùng thái tử học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đánh mã cầu, đá cầu.
Còn ta không có được sự cho phép đó, nên chỉ có thể ở lại trong cung.
Tuế An dạy ta học ngoại ngữ, học quản lý sự vụ, dạy ta tập viết.
Nàng vắt óc suy nghĩ, muốn để ta học thêm nhiều kỹ năng để có thể vững vàng đứng trên đời.
Nàng khuyến khích ta tự mình thử viết truyện.
Nàng nói với ta:
"Một câu chuyện hoàn chỉnh cần có nhân vật chính, nhân vật phụ, đạo cụ…"
Nhân vật chính, nhân vật phụ thì ta hiểu rồi.
Nhưng đạo cụ là gì?
Tuế An tháo cây trâm trên đầu xuống, cầm trong tay, giải thích:
"Ví dụ như cây trâm này. Nếu trong truyện người viết có nhắc đến một cây trâm, vậy thì đến cuối truyện, ít nhất cũng phải dùng cây trâm này để đ.â.m một người."
Ví dụ của nàng thật thú vị.
Trong đầu ta bỗng xuất hiện vô số suy nghĩ rối loạn.
Nếu thế giới ta đang sống là một cuốn sách, vậy ai là nhân vật chính, ai là nhân vật phụ, ai là đạo cụ?
Không nghi ngờ gì, ta chính là nữ phụ ác độc.
Vậy nữ chính là Trấn An sao?
Bởi vì nàng là người đặc biệt nhất trong hoàng cung này, không phải con ruột của phụ hoàng, nhưng lại sống tốt hơn bất kỳ công chúa nào.
Vậy nam chính là ai?
Là thái tử ca ca ư?
Nếu nam chính là hắn, thì câu chuyện này thật quá tẻ nhạt.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta liền phủ định suy nghĩ này.
Bởi vì vào lễ cập kê của Trấn An công chúa.
Một vị công tử quyền quý đến từ biên cương—Lục Kinh Hoài, đã khiến vô số công tử thế gia trong kinh thành lu mờ.
Hắn trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, được phụ hoàng khen ngợi, được hoàng hậu và Lý Hiền phi chăm chú quan sát thật lâu.
Cả hai người đều có một nữ nhi đến tuổi lấy chồng, đều đang cân nhắc xem liệu có thể đưa Lục Kinh Hoài trở thành con rể hay không.
Nhưng ánh mắt của hắn, chỉ đặt trên người Trấn An công chúa.
Nàng cười, hắn cũng cười.
Hồng Trần Vô Định
Nàng ngoảnh lại, hắn liền cúi đầu.
Nàng khẽ thở dài, hắn nhíu chặt mày.
Tuế An hỏi ta:
"Người thấy hắn thế nào?"
Nàng hỏi rất hờ hững.
Nhưng ở bên nàng nhiều năm như vậy, ta làm sao không nghe ra sự căng thẳng ẩn giấu trong giọng nói của nàng?
Ta hiểu rồi.
Người tên Lục Kinh Hoài kia chính là nam chính.
Vậy thái tử chính là nam phụ si tình sao?
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà muốn bật cười.
Thái tử bảo vệ Trấn An cả đời, vậy mà đến cuối cùng vẫn không thể có được nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thật thú vị.
Với thái tử mà nói, có lẽ đây chính là một câu chuyện bi kịch.
Ta cố nhịn cười, mặt không đổi sắc đáp:
"Cũng được."
Nam chính đương nhiên là tốt rồi.
Trong mọi câu chuyện, nam chính đều có dung mạo, gia thế, năng lực tốt nhất.
Nhưng Tuế An từng nói, mọi thứ có liên quan đến si tình, đến tình yêu đều không nói lý lẽ.
Mà ta không muốn nói chuyện với kẻ không nói lý lẽ.
Hắn có là nam chính thì sao?
Ta sớm đã không còn là nữ phụ ác độc.
Đối với hắn, ta chẳng có chút hứng thú nào.
07
Tuế An cuối cùng cũng yên tâm.
Toàn thân nàng bỗng chốc thả lỏng, nhẹ tựa lông hồng, như thể có thể mọc cánh bay khỏi hoàng cung bất cứ lúc nào.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi.
Nàng sắp rời đi sao?
Nhưng đồng thời, ta lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Nàng vốn nên đi từ lâu rồi.
Nàng đã ở trong cung mười mấy năm, chắc chắn đã sớm mệt mỏi.
Chẳng qua, nàng vẫn luôn không nỡ rời xa ta.
Trách nhiệm và tự do cứ lắc lư qua lại trong lòng nàng.
Ta chủ động nói:
"Tỷ tỷ, tỷ đi đi! Ta biết tỷ sớm đã muốn rời khỏi đây, chỉ vì ta mà mới ở lại. Ta hứa, dù không có tỷ trong cung, ta cũng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sống thật vui vẻ. Nhưng… ta thực sự muốn biết, tại sao tỷ lại chọn ta? Ta biết tỷ thích ta, ta cũng thích tỷ, nhưng ta luôn cảm thấy còn một lý do khác."
Bởi vì nàng là Tuế An.
Là Tuế An tinh quái nhưng luôn tỏ vẻ trầm ổn.
Là Tuế An dịu dàng yếu ớt nhưng luôn dám đứng ra bảo vệ ta.
Có biết bao nhiêu người muốn có nàng—hoàng hậu, Hiền phi, thái tử, nhị hoàng huynh, tam hoàng tỷ, thậm chí cả Trấn An—ai ai cũng muốn có nàng.
Nhưng tại sao nàng lại kiên định đứng về phía ta?
Rõ ràng ta là nữ phụ ác độc, dù có thay đổi thế nào, cũng chỉ là một công chúa không quyền không thế, chỉ có thể chờ người khác định đoạt số phận.
Ta… có xứng đáng để nàng lựa chọn hay không?
Có lẽ, ta đã hỏi đúng câu hỏi.
Tuế An trầm mặc rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng, nàng nói:
"Bởi vì chúng ta đều không được mong đợi, nên ta muốn cho chúng ta một chút mong đợi."
Về sau, ta cũng học được cách nặn búp bê đất nung.
Những buổi chiều yên ả, khi ta yên lặng may áo cho búp bê, tưởng tượng chúng sẽ trở nên xinh đẹp thế nào sau khi mặc lên người, ta bỗng hiểu ra ý nghĩa câu nói của Tuế An.
Mong đợi chính là dành trọn mọi tưởng tượng đẹp đẽ nhất, không hề tiếc nuối, trao tặng cho người được mong đợi.
Là hy vọng người ấy mang theo tất cả lời chúc phúc tốt đẹp, nhẹ nhàng mà vững vàng bước về tương lai.
Tuế An đã trao cho ta một kỳ vọng tốt đẹp.
Và nhờ có sự chúc phúc của nàng, ta mới có thể trưởng thành một cách tự nhiên, thanh thản.
Tuế An rời đi rồi.
Nàng để lại rất nhiều búp bê, một quyển sách dạy nấu ăn, một quyển sổ ghi chép việc trong cung, cùng với lời chúc phúc dành cho từng người.