"Ngoài mấy vị hoàng huynh ra, ta thực sự chưa từng gặp nam nhân nào khác."
Nhị hoàng huynh nghẹn lời:
"Ngươi… ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy?"
Thái tử trầm giọng xuống.
"Mau đến trước mặt phụ hoàng xin từ hôn. Nói rằng ngươi mắc bệnh nặng, không thể thực hiện hôn ước, tình nguyện nhường hôn ước này cho Trấn An."
Ta nhìn hắn, hỏi:
"Đây là tâm nguyện của Trấn An sao?"
Thái tử lạnh nhạt:
"Bản cung bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi."
Ta nhấn mạnh từng chữ:
"ĐÂY LÀ TÂM! NGUYỆN! CỦA TRẤN AN SAO?"
Ta cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của Tuế An, giao tiếp với nam phụ si tình thực sự rất mệt mỏi.
Thái tử bỗng dưng nổi giận, sắc mặt tối sầm, giọng nói đầy uy hiếp:
"Lý Dung, ngươi đừng không biết điều. Bản cung từng dung túng ngươi, nhưng lần này, tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn nữa."
Dung túng?
Hắn đang nói đến lần ta quỳ ngoài Khôn Ninh Cung, không để hắn đoạt lấy Tuế An chăng?
Lần đó hắn để ta chiếm thế thượng phong, sau khi về chắc hẳn tức đến phát điên.
Có lẽ trong lòng đã nghĩ ra vô số cách để trả thù ta, xem lần tới gặp ta sẽ phản công như thế nào.
Cho nên hôm nay, hắn lấy cớ này để đến Phúc Ninh Cung trút giận ta.
Nhưng ta chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ hờ hững nói:
Hồng Trần Vô Định
"Nếu đây thực sự là ý của Trấn An, hãy để nàng ấy tự đến nói với ta. Nếu đó là mong muốn của nàng, ta sẽ suy nghĩ lại. Nhưng nếu không phải, thì các người cũng đừng tự cho mình cái quyền thay nàng quyết định."
Thái tử tối sầm mặt, đột nhiên hắn tiến lên, một tay bóp chặt cổ ta.
"Bản cung sớm nên g.i.ế.c ngươi từ lâu. Năm đó mẫu phi ngươi hại c.h.ế.t muội muội của bản cung, khiến mẫu hậu thương tâm đến tận bây giờ. Hiện tại, ngươi còn muốn hại Trấn An. Loại tội nhân như ngươi, vốn không đáng sống trên đời. Bản cung g.i.ế.c ngươi, là thay trời hành đạo."
Bàn tay hắn dùng sức, ta dần không thở nổi.
Nhị hoàng huynh vung tay, lập tức có một nhóm tiểu thái giám lao vào, chuẩn bị khống chế cung nữ của ta.
Ngay lúc ấy, An cô cô đẩy Hà ma ma ra ngoài.
Bà lớn tiếng nói:
"Điện hạ, nếu muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c luôn bà ta đi."
Bàn tay thái tử khựng lại, hắn và Hà ma ma nhìn nhau chằm chằm.
Hà ma ma chứng kiến hắn lớn lên, tình cảm giữa hai người không hề tầm thường.
Hà ma ma kinh hoàng kêu lên:
"Thái tử điện hạ, vạn lần không thể! Người ngàn vạn lần không được làm chuyện sai trái!"
Tay thái tử hơi nới lỏng.
Sắc mặt hắn phức tạp, gương mặt tuấn mỹ thoáng hiện nét thất bại.
Nhưng rất nhanh, hắn cắn răng, đôi mắt trở nên lạnh lẽo như băng tuyết cắt da cắt thịt, giọng nói trầm thấp đáng sợ:
"Hà ma ma là người của bản cung. Giết ngươi, thì sao nào?"
Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa, một người bước vào.
Là Tam hoàng tỷ.
Tỷ ấy quát lớn:
"Thái tử điện hạ, chẳng lẽ muốn g.i.ế.c luôn chúng ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau lưng tỷ ấy là một nhóm nhóc tì lũ lượt đi theo—
Thất hoàng đệ, Bát hoàng muội, Cửu hoàng muội…
Mấy ngày trước, ta hẹn bọn họ đến Phúc Ninh Cung học thủ công.
Bình thường, bọn họ thích cùng ta lấm lem bùn đất, làm ra mấy món đồ nhỏ kỳ quái.
Những đứa nhỏ chưa đủ khéo léo để nặn búp bê thì ta để chúng tô màu lên phôi sứ.
Ngoài ra còn có cắt giấy, gấp giấy, kéo thẻ, nhảy ô, ném bao cát, chơi trò đoán chữ, trò chim ưng bắt gà con…
Bọn chúng đặc biệt thích đến Phúc Ninh Cung chơi.
Và hôm nay, đã tận mắt chứng kiến tất cả.
11
Bọn trẻ hoàn toàn hoảng loạn.
Có lẽ trong thế giới của chúng, mọi thứ vẫn còn tươi đẹp, chưa từng chứng kiến cảnh huynh muội tương tàn như thế này.
Nhưng ta nghĩ, chúng cũng cần phải thấy một lần.
Thấy rõ vẫn hơn là bị che mắt, mãi mãi chẳng biết gì.
Hà ma ma hoảng hốt.
Bà ta vội lao ra, gỡ tay thái tử ra khỏi cổ ta, khóc lóc cầu xin:
"Điện hạ, người đừng hồ đồ nữa! Mau đi tìm hoàng hậu nương nương, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài! Mau lên!"
Thái tử bị bà ta vừa kéo vừa đẩy, cuối cùng đành bị ép rời đi.
Nhị hoàng huynh hậm hực đuổi theo, nhưng đi được vài bước lại không cam lòng, quay đầu đá mạnh vào cánh cửa Phúc Ninh Cung.
"Lý Dung, ngươi cứ đợi đấy! Cả đời này, ngươi cũng không bao giờ sánh bằng muội muội Trấn An!"
Ta nhẹ nhàng mỉm cười, chẳng thèm để ý.
Bài học đầu tiên mà Tuế An dạy ta chính là—
Đừng so sánh bản thân với người khác. Điều đó không có nghĩa lý gì cả.
Hổ sẽ không so với chim ưng về khả năng bay lượn.
Sư tử cũng chẳng dại đi so với cá lớn về khả năng bơi lội.
Thứ duy nhất đáng để so sánh là—mỗi ngày có sống tốt hơn hôm qua không, mỗi ngày có chấp nhận bản thân nhiều hơn không.
Trân trọng điểm mạnh, bao dung khuyết điểm.
Hiểu rằng mình không phải toàn năng, cho phép bản thân phạm lỗi, cũng cho phép mình tự tha thứ cho chính mình.
Ta vẫy tay gọi bọn trẻ vào trong.
Chúng vẫn là trẻ con, chẳng bao lâu đã quên sạch những chuyện vừa rồi, bị đồ ăn và đồ chơi hấp dẫn.
Từng đứa đều tìm chỗ ngồi, tự chơi đùa với những món đồ của mình.
Tam hoàng tỷ nhìn ta cười gượng gạo, rồi từ góc khuất kéo ra một người—Trấn An.
"Có một số chuyện, tốt nhất nên nói thẳng với nhau. Cứ để hiểu lầm chồng chất mãi, thật chẳng có ý nghĩa gì."
Một lần nữa, ta thầm cảm ơn tam hoàng tỷ.
Ta thật sự rất thích tỷ ấy.
Thực ra ta cũng luôn muốn nói chuyện rõ ràng với Trấn An.
Nhưng thái tử bảo vệ nàng như bảo vệ con ngươi trong mắt.
Ngay cả khi ta chỉ đi dạo bên ngoài cung của nàng, cũng bị người ta để ý, lập tức bẩm báo lên thái tử.
Ngoại trừ những buổi yến tiệc trong cung, cả năm ta chỉ có thể gặp nàng một, hai lần, còn lại thì chẳng hề có chút giao tình nào.
Ta lẳng lặng nhìn nàng.
"Chúng ta nói chuyện ở ngoài này đi, để cung nữ và thị vệ của ngươi nhìn thấy, tránh bị người khác hiểu lầm."
Trấn An vốn còn có chút ngẩn ngơ, nhưng nghe ta nói vậy, đôi mắt lập tức đỏ hoe.