Hắn tưởng ta vào cung mật báo, ép phụ hoàng hạ chỉ diệt Vệ gia.
Ta lười giải thích.
Nói với người ngu nhiều lời để làm gì?
Dạy dỗ hắn vốn là việc của cha hắn, ta chỉ phụ trách trừng trị thôi.
Điều khiến hắn hận hơn cả lại là chính là bản thân mình.
“Tất cả là lỗi của ta. Nếu khi đó ta biết kiềm chế một chút…”
“Ta phải vào cung gặp bệ hạ. Ngài muốn giết, muốn c.h.é.m cũng được. Chỉ cần tha cho những người còn lại của Vệ gia, họ vô tội!”
Tới tận lúc này, cuối cùng hắn cũng lộ ra một chút khí chất nam nhi.
Nhưng ta vẫn cảm thấy nực cười.
Thật sự có người nghĩ mình quan trọng đến mức có thể xoay chuyển cả đại cục lịch sử sao?
Ta đọc sử sách không ít, và rút ra một chân lý:
Chúng ta chỉ là hạt cát trong dòng chảy lịch sử, bị số mệnh cuốn đi.
Có thể chói sáng một khoảnh khắc, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị cơn lũ nhấn chìm.
Hồng Trần Vô Định
Phụ hoàng muốn diệt Vệ gia từ lâu.
Vệ gia cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Ta, Khang Lạc, Vệ Chiêu… chỉ là những người trôi nổi trong ván cờ ấy, có thể khiến nước chảy nhanh hơn, hoặc chậm lại chút, nhưng không thể nào ngăn nổi điều đã định sẵn.
Điều đó, ta hiểu.
A Tắc cũng hiểu.
Vệ tướng càng hiểu.
Chỉ có Vệ Chiêu và Khang Lạc là không hiểu.
Họ luôn nghĩ thế gian này phải xoay quanh mình, rằng mỗi cái nhíu mày, mỗi lần rơi lệ của họ đều có thể lay chuyển giang sơn.
Thật nực cười.
Thế gian này đâu phải là truyện tu tiên!
Vệ Chiêu vùng vằng đòi đi gặp Khang Lạc.
Ta không ngăn cản hắn.
Thẳng thắn mở cửa, để hắn đi.
Hắn bước tới cửa, quay lại nhìn ta đầy ngỡ ngàng, môi mấp máy:
“Ngươi…”
Ta khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng:
“Sao vậy?”
Chắc hắn tưởng ta si tình đến khắc cốt, không nỡ để hắn đi chịu chết.
Nhưng chuyện của Vệ gia đến đây là xong.
Vệ Chiêu đã hoàn toàn vô dụng.
Hắn bây giờ chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ.
Ta giữ hắn lại, chỉ vì khuôn mặt giống A Tắc mà thôi.
Hắn còn mơ mộng gì nữa?
Con trai của tội thần, cái thân phận ấy sẽ đóng dấu trên hắn cả đời.
Từng là “quý công tử đệ nhất Hoa Kinh”, giờ thì rơi xuống bùn lầy, từ nay về sau, ngoài cúi đầu mà sống, hắn không còn con đường nào khác.
Muốn mở miệng lại không muốn mở miệng, bộ dạng rõ ràng là không muốn nói nhưng lại không thể không nói.
“Ta không hiểu, vì sao?”
“Rõ ràng mẫu hậu yêu thương ta đến vậy, vì sao lại không như ta mong muốn?”
“Phụ hoàng sủng ái Vệ gia đến thế, vì sao lại tịch biên cả nhà? Có phải vì ta và Vệ Chiêu đã vượt quá lễ nghi?”
Đôi mắt trong suốt của Khang Lạc mang theo sự mờ mịt sâu đậm.
Ta chợt hiểu ra, hoàng cung lớn như vậy, người tinh tường nhiều như thế, nhưng lại không có ai dám giải thích nghi hoặc cho nàng.
Một con chim hoàng yến xinh đẹp, cả đời sống trong chiếc lưới người khác dệt nên.
Thật đáng thương!
Ta không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, mà ngược lại hỏi:
“Ngươi hận phụ hoàng và mẫu hậu sao?”
Cơ thể Khang Lạc chấn động, trong mắt bùng lên sự uất ức và giận dữ sâu sắc, nhưng chỉ thiếu mỗi thù hận.
Đúng vậy!
Nàng cũng là một đứa trẻ, làm sao có thể hận cha mẹ của mình chứ?
Ta tiếp tục nói:
“Ngươi đoán xem, năm đó phụ hoàng g.i.ế.c tiên hoàng, rốt cuộc là vì quyền thế, hay là vì mẫu hậu?”
“Mẫu hậu rõ ràng đã quyền khuynh hậu cung, vì sao còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế gả ngươi vào Vương phủ Vũ Lăng?”
“Chẳng lẽ con gái của hoàng đế không bằng con dâu của Vương phủ Vũ Lăng sao?”
Ta dừng lại một chút, để nàng từ từ suy nghĩ.
Chờ đến khi trong mắt nàng hiện ra ánh sáng kinh ngạc, hiển nhiên đã nghĩ đến điều gì đó, ta mới thong thả nói tiếp.
“Ta nghĩ trong lòng ngươi đã có đáp án rồi.”
“Ngươi có lẽ sẽ khinh thường phụ hoàng và mẫu hậu, cũng có thể cho rằng ngươi khác biệt.”
“Vậy thì, Khang Lạc, nếu giờ ta dám mạo hiểm tính mạng, sắp xếp cho ngươi và Vệ Chiêu bỏ trốn, để hai người các ngươi cao chạy xa bay, sống những ngày tháng vui vẻ tự do, ngươi có dám đi cùng hắn không?”
Ánh mắt ta chăm chú nhìn nàng, không cho nàng có nửa điểm né tránh.
Khang Lạc mấp máy môi, vô thức lùi lại vài bước.
Đôi mắt nàng kinh hãi, rất nhanh, nước mắt trào ra, nước mắt ròng ròng.
“Triệu Tử Ngọc, ngươi là yêu ma!”
Nàng đột nhiên bước nhanh đến cổng, mở cửa viện, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, lao ra ngoài.
Ta lạnh nhạt nhìn bóng lưng nàng đang bỏ chạy.
Giết người, đ.â.m thẳng vào tâm can mới thật là độc.
Tại sao đã không nghĩ thông suốt, còn đến hỏi ta chứ?