"Người đâu, ép nàng uống thuốc! Để nàng vĩnh viễn câm miệng cho bổn tướng!"
Mấy chục thị vệ tràn vào. Ta lặng lẽ nhìn, không hề kháng cự. Nhưng ngay khoảnh khắc họ vừa chạm tay tới, liền ngẩn ra rồi nhanh chóng quỳ xuống.
"Thuộc hạ bái kiến bệ hạ!"
Vệ tướng hoảng hốt nhìn về phía sau ta, nơi A Tắc bước ra từ sau rèm, thần sắc đầy kinh ngạc, rồi như chợt hiểu ra.
"Bệ hạ, người không thể nghe lời một phía của nàng ta. Nàng ta dâng tấu lên người là để chia rẽ phụ tử chúng ta, làm rối loạn triều cương. Vừa rồi nàng ta còn vu khống bịa đặt, người không thể tin nàng!"
A Tắc mặt lạnh như băng, lạnh lùng hạ lệnh:
“Bắt Vệ tướng, áp vào đại lao, chờ thẩm tra!"
Mấy chục thị vệ lập tức chuyển hướng, áp giải Vệ tướng xuống.
"Triệu Tử Ngọc, ngươi quyến rũ hai nhi tử của ta, khiến huynh đệ tương tàn. Ngươi sẽ không có kết cục tốt!"
Ta hít sâu một hơi, cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Nhi tử là quân cờ trong tay hắn, muốn bỏ thì bỏ, giờ lại trách ta nhặt lại quân cờ vô dụng đó.
Vệ tướng hất tay khỏi thị vệ hai bên, ngẩng đầu lạnh giọng:
"Bổn tướng tự mình đi."
Hắn quá tin rằng A Tắc sẽ không g.i.ế.c mình, nên hoàn toàn không lộ vẻ hoảng loạn.
Khi người đã đi xa, A Tắc mặt lạnh như sương, ánh mắt nhìn thẳng vào ta:
"Ngươi nói mời trẫm đến xem một vở kịch, đây là vở kịch mà ngươi chuẩn bị cho trẫm sao?"
Ta còn chưa kịp đáp, hắn bất ngờ vươn tay, bóp chặt cằm ta, ép ta nhìn vào mắt hắn.
Đôi mắt đen sâu như mực, mày kiếm xếch lên sát tóc mai. So với lần gặp trước, A Tắc đã càng thêm trưởng thành trầm ổn, khí chất đế vương càng hiện rõ mồn một.
Hắn chậm rãi từng chữ, giọng lạnh như băng:
Hồng Trần Vô Định
"A Ngọc, muốn tính kế trẫm, phải trả giá."
Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một bình sứ men xanh trắng, mở nắp, tự mình uống một ngụm thuốc, rồi cúi người, truyền thuốc sang miệng ta.
Mùi thuốc nồng nặc, nồng đến mức khiến ta cảm thấy buồn nôn.
Hắn, điên rồi!
Toàn thân ta nổi da gà, cố gắng giãy giụa.
Nhưng hắn siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, cạy mở môi ta, ép ta nuốt hết chỗ thuốc.
Trước khi ý thức chìm vào hôn mê, ta chỉ còn cảm nhận rõ rệt một điều:
A Tắc, đã thay đổi rồi.
35
Đến khi ta tỉnh lại, người đã ở trong hậu cung, trú tại Trường Ninh cung, nơi mẫu hậu từng sống.
Cung nữ xung quanh, phần lớn là người quen cũ.
Các nàng thấy ta, dáng vẻ dè dặt, muốn nói lại thôi.
Còn ta lại bình thản hơn các nàng rất nhiều.
Tựa như khi còn ở phủ công chúa, y phục giản dị, tóc đen buông xõa, không son phấn điểm tô.
Ban ngày đọc sách, hoàng hôn tĩnh tọa, đêm đến an giấc.
Ba ngày sau, A Tắc đến gặp ta.
Hắn tiều tụy hơn nhiều, vừa trông thấy dáng vẻ bình thản của ta, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng mừng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn đã cởi bỏ long bào đế vương, thay áo thường dân, cả người gầy gò như một vị tăng nhân ăn chay khổ hạnh.
Hắn đưa cho ta một chiếc lược, ý bảo ta giúp hắn chải tóc.
Ta lặng im trong chốc lát, rồi vươn tay nhận lấy, quỳ phía sau hắn, chậm rãi chải tóc cho hắn.
Tóc hắn rất đẹp, đen tuyền như mực, bóng mượt tựa tơ.
Ta âm thầm thở dài, trong lòng bỗng dâng lên một tia bi ai: người tốt như thế, từ nay sẽ không còn là của ta nữa…
A Tắc từ từ xoay người lại, trong mắt hắn tràn đầy phức tạp và một thứ dục vọng mãnh liệt, khiến hắn bỗng nhiên đè ta xuống, ngón tay móc lấy gáy ta, đem ta áp dưới thân.
Tâm trí ta rối loạn, nhưng vẫn ép mình giữ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
“Bệ hạ, thần thiếp là tẩu tẩu của ngài.”
“A Ngọc, nàng còn muốn lừa ta đến khi nào?” – hắn khẽ nói bên tai ta, thậm chí còn cố tình hôn nhẹ lên vành tai ta.
Toàn thân ta run lên, não bộ xoay chuyển nhanh chóng, thì chợt nghe tiếng hắn bật cười trầm thấp:
“Ta nhìn thấy thư hòa ly rồi, A Ngọc, ta rất vui mừng.”
“Ngươi lục soát phủ công chúa của ta?” – giọng ta lạnh băng, cảm giác lãnh địa bị xâm phạm khiến ta cực kỳ khó chịu.
A Tắc khựng lại, nhưng rồi lạnh giọng nói:
“Phải, ta chính là kẻ xấu, kẻ xấu đến mức muốn nàng nhớ kỹ suốt đời. Nếu ta không phát hiện, nàng còn định giấu ta đến khi nào, đồ tiểu hồ ly!”