Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Chương 10



Ông ta cuống cuồng xông tới, muốn nhận thân:

 

"Nhi tử"

 

"Tiêu nhi, là phụ thân đây!"

 

Ông ta nước mắt lưng tròng, ánh mắt đầy vẻ từ ái nhìn Thường Nghị.

 

Nhưng giữa chân mày Thường Nghị, lại chỉ là một mảnh điềm tĩnh lạnh nhạt.

 

"Không quen."

 

Hắn dứt khoát quay người, bước qua cánh cửa hầu phủ, đóng cửa lại.

 

Cắt đứt hoàn toàn tiếng khóc gọi tha thiết phía sau.

 

Vệ mẫu nghe tin thì sững sờ tại chỗ.

 

Bà ta nghiêm giọng phủ nhận lời của Vệ phụ.

 

Nhưng đáy mắt lại ẩn hiện sự d.a.o động.

 

Không chịu nổi lòng hiếu kỳ, bà ta len lén theo sau Thường Nghị khi hắn ra ngoài, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt hắn.

 

Khoảnh khắc ấy, như bị thiên lôi đánh trúng.

 

Ngay giây phút định bước tới chất vấn.

 

Bà bỗng khựng lại.

 

Ta đoán hẳn là bà đã giống như ta.

 

Đều nghe thấy giọng nói của cái gọi là "hệ thống":

 

【Nhiệm vụ thất bại, giải trừ ràng buộc.】

 

【Tất cả những người từng bị điều khiển bởi thuật đọc tâm, sẽ được giải thoát khỏi trạng thái con rối.】

 

【Ký chủ, tạm biệt.】

 

Năng lực đọc tâm mà Vệ Hà từng chỉ định biến mất.

 

Tâm trí ta lập tức bừng sáng, đầu óc như nhẹ đi mấy phần, tựa như bức màn u tối bị vén lên.

 

Mà trên gương mặt Vệ mẫu, biểu cảm càng lúc càng phức tạp.

 

Có hối hận.

 

Có thống khổ.

 

Có phẫn hận.

 

Lại có cả đau thương.

 

Bà muốn gào lên.

 

Nhưng lại tự mình bịt chặt miệng.

 

Giữa con phố đông người, bà đứng đó, nước mắt ròng ròng.

 

Mắt cứ nhìn theo bóng lưng Thường Nghị, ngơ ngác, rồi cuối cùng xoay người bỏ đi, đầy quyết tuyệt.

 

Về đến nhà.

 

Bà liền đánh cho Vệ Hà một trận nhừ tử.

 

Vệ Hà khóc như quỷ hú:

 

"Mẫu thân, sao lại đánh con? Con làm sai điều gì chứ?!"

 

Vệ mẫu gào lên, giọng sắc bén:

 

"Thứ con hoang tiện chủng! Ta muốn đánh thì đánh, cần gì phải có lý do?!"

 

Nhà mẹ đẻ của bà vốn có thế lực, lại có tiền.

 

Bà thuê mấy gã gia đinh lực lưỡng, ngày đêm giám sát Vệ Hà.

 

Từ đó trở đi, hắn sống những tháng ngày "ba ngày bị đánh hai lần".

 

Dĩ nhiên.

 

Hắn cũng có chỗ để phát tiết là Tuyết Linh.

 

"Nếu không phải tại ngươi, ta đã chẳng phải mạo phạm công chúa."

 

"Thì đâu đến nỗi thân bại danh liệt như hôm nay!"

 

Tuyết Linh cũng bắt đầu những tháng ngày “ba ngày bị đánh hai lần”.

 

Sau lần sảy thai thứ hai.

 

Nàng nhảy xuống giếng.

 

Khi tỉnh lại, người đầu tiên nàng thấy, chính là ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng trơ mắt nhìn ta, rồi bỗng òa khóc nức nở, như vỡ vụn:

 

"Công chúa, nô tỳ sai rồi."

 

"Nô tỳ sai đến mức không thể tha thứ."

 

Sương Vi đứng phía sau cũng bật khóc:

 

"Đồ tiện nhân!"

 

"Ngươi chỉ dám trở mặt với công chúa thôi phải không? Có bản lĩnh thì đi xử tên cẩu tạp chủng kia kìa!"

 

"Muốn c.h.ế.t thì cũng đừng đợi công chúa thu xác cho, giỏi thì đi mà thu xác cho cái tên nam nhân cặn bã ấy đi!"

 

Ờm…

 

Mắng hay thật đấy.

 

Ta suýt nữa bật cười.

 

Ta cũng chẳng còn oán hận gì nhiều với Tuyết Linh nữa.

 

Nếu từng có chút hận, thì từ sau giấc mộng nàng g.i.ế.c Vệ Hà, mọi thù oán cũng tan dần.

 

Ta chỉ thản nhiên nói:

 

"Ngươi đã c.h.ế.t một lần, chuyện cũ xem như đã khép lại."

 

"Từ nay về sau, sống thế nào là do ngươi lựa chọn."

 

Tuyết Linh ngơ ngác nhìn ta, nước mắt dường như đã cạn.

 

Ba ngày sau, nàng nói muốn tìm một sư phụ giỏi võ.

 

Ta bảo Sương Vi đi sắp xếp.

 

Ba tháng sau.

 

Tuyết Linh quay lại phủ họ Vệ.

 

Vệ Hà sửng sốt khi thấy nàng, hiển nhiên không hề biết nàng từng “chết” một lần.

 

Hắn cười khẩy:

 

"Ta còn tưởng ngươi bỏ trốn với tên nào rồi, quay lại làm gì?"

 

"Tiện nhân, không rời được nam nhân à?"

 

"Hừ, hồi nhỏ ta cho ngươi miếng cơm, ngươi đã bám như chó vậy."

 

"Chó còn chẳng hèn như ngươi."

 

Hồng Trần Vô Định

Tuyết Linh điềm tĩnh bước đến bên hắn.

 

Tát cho hắn một bạt tai.

 

Sau đó, tiện chân đá luôn vào giữa hai chân hắn.

 

Vệ Hà cuộn tròn như con tôm nằm bẹp dưới đất, ánh mắt kinh hoàng nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi rít ra mấy chữ:

 

"Tiện tỳ… ngươi dám đánh ta? Ta là phu quân của ngươi đấy!"

 

"Miệng thối vậy hả? Phải rửa cho sạch mới được."

 

Nàng đảo mắt một vòng, nhìn thấy cái bô đựng nước bọt đặt trên đất.

 

Bưng lên, dốc thẳng vào mặt hắn.

 

Ta c.h.ế.t lặng.

 

Bị mùi hôi xộc tới đuổi chạy mất.

 

Xong rồi.

 

Phủ họ Vệ từ nay ta không thể lại gần nữa.

 

Dơ quá.

 

Kể từ đó, Vệ Hà sống kiếp "ba ngày ăn bốn trận đòn".

 

Ta vội vàng chạy ra ngoài, vịn tường mà nôn khan.

 

Một chiếc khăn tay được đưa tới.

 

Ta ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt Thường Nghị.

 

Hắn mỉm cười dịu dàng với ta:

 

"Công chúa, đã lâu không gặp."

 

Ta nhận lấy khăn, cũng mỉm cười đáp lại:

 

"Ừm, đã lâu không gặp, Thường tướng quân."

 

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com