Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Chương 7



11

 

Ta từ trong cung đi ra.

 

Quảng Bình hầu đã bị bãi chức.

 

Từ một vị hầu gia quyền cao chức trọng, phút chốc trở thành một hầu gia nhàn tản, đến tư cách dự triều cũng không còn.

 

Quảng Bình hầu rất muốn dạy cho Vệ Hà một trận ra trò.

 

Nhưng Vệ Hà hiện tại đang nửa sống nửa chết.

 

Thương tích vì bị đánh còn chưa lành, lại ngâm mình dưới nước quá lâu.

 

Vừa trở về phủ liền phát sốt cao, đến giờ cơn sốt vẫn chưa khỏi hết.

 

Quảng Bình hầu phu nhân thì thật lòng vì hắn mà thành tâm khấn nguyện, cầu khẩn không ngớt.

 

Đúng là một người mẹ tốt.

 

Chỉ là trong mắt ta, trông thật châm biếm.

 

Ta đến phủ Quảng Bình hầu để tuyên chỉ.

 

Phụ hoàng hạ thánh chỉ ban hôn Tuyết Linh cho Vệ Hà.

 

Quảng Bình hầu tiếp chỉ với vẻ mặt đầy uất ức, gượng gạo nặn ra một nụ cười:

 

"Điện hạ, người xem chuyện này nên sắp xếp thế nào?"

 

Ta nhàn nhạt nói:

 

"Bổn cung đã cho người xem qua lịch của Khâm Thiên Giám, ngày mai chính là ngày tốt."

 

"Đến khi đó, mọi chuyện cứ làm đơn giản, hầu phủ phái người đến đón là được."

 

"Chẳng phải quá vội vàng sao?"

 

Ta nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào ông ta:

 

"Hầu gia muốn tổ chức linh đình ư?"

 

Quảng Bình hầu nhíu mày trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài một hơi dài:

 

"Vậy thì như công chúa nói, mọi việc cứ đơn giản mà làm."

 

Có lẽ ông ta đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của phủ Quảng Bình hầu.

 

Bị phụ hoàng ghét bỏ.

 

Bị Thái tử xa lánh.

 

Chức quyền cũng mất sạch.

 

Rõ ràng là người của phe Đoan Vương.

 

Ai mà dám tới tham dự hôn lễ nhà ông ta lúc này, kẻ đó chẳng khác nào tuyên bố lập trường.

 

Mà phụ hoàng đang đợi những kẻ như vậy để đánh gậy cho tỉnh mộng.

 

Trong tình thế này, ai dám đến?

 

E là cầu còn chẳng kịp rời xa.

 

Ta vòng qua mấy con phố trong thành, rồi lặng lẽ quay về căn nhà bên cạnh phủ Quảng Bình hầu.

 

Trong phòng.

 

Tiếng lòng của Vệ Hà lại truyền đến.

 

Hắn vừa tỉnh lại đã chửi tục không ngừng.

 

【Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!】

 

【Đi c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi!】

 

【Ta muốn đổi người nghe tiếng lòng!】

 

【Tại sao lại không thể đổi?】

 

【Ta muốn ứng trước điểm thưởng!】

 

【Đừng cứng nhắc như vậy được không?】

 

【Này, này, ra đây, ra đây…】

 

【Khốn kiếp, như vậy thì ta làm sao làm nhiệm vụ? Làm sao kiếm điểm thưởng đây?】

 

Hắn đang đối thoại với thứ gọi là "hệ thống".

 

Nhưng rõ ràng, điểm của hắn không đủ, nên bị hệ thống hạn chế.

 

Hắn gào thét trong lòng, như một kẻ bất lực phát cuồng.

 

Tuyết Linh chính là sắp gả cho một người như thế.

 

Thật đáng thương.

 

Tuổi thơ quá đỗi xa xăm, tựa như một chiếc bong bóng đẹp đẽ.

 

Phủ lên sắc cầu vồng rực rỡ.

 

Nhưng chỉ cần chạm khẽ, liền vỡ tan không tiếng động.

 

Nàng rồi sẽ hối hận thôi.

 

Đêm ấy, Tuyết Linh đã thu xếp hành lý, đến trước cửa cung để từ biệt ta.

 

Nàng biết rõ, ta sẽ không đích thân tiễn nàng xuất giá.

 

Nàng quỳ ngoài cửa, dập đầu ba cái.

 

"Một nguyện công chúa trường thọ bình an."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Hai nguyện công chúa vui vẻ an nhiên."

 

"Ba nguyện công chúa vạn sự như ý."

 

"Kiếp này nô tỳ có lỗi với người, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp."

 

Sáng sớm hôm sau, nàng rời cung.

 

Kiệu cưới của phủ Quảng Bình Hầu đã chờ sẵn ngoài cổng.

 

Thấy nàng bước ra một mình, không có người tiễn gả, cũng không có hồi môn hay sính lễ.

 

Ánh mắt mọi người xung quanh đều mang theo sự khinh miệt rõ rệt.

 

Tất cả đều hiểu, nàng đã bị ta chán ghét.

 

Một cung nữ không người nâng đỡ, một tỳ nữ phản bội chủ tử.

 

Tương lai của nàng gần như có thể đoán trước sẽ đầy trắc trở.

 

Tiếng trống gõ vang vọng từ xa xa.

 

Ta tỉnh một lát, rồi lại chìm vào giấc ngủ, đến tận trưa mới rời cung.

 

Trên đường, ta đi ngang qua phủ Đoan Vương từng uy nghi lẫm liệt.

 

Biển hiệu đã bị gỡ xuống.

 

Cánh cổng trống trơn, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

 

Nhưng vẫn chưa đủ quái dị.

 

Ta cho người, nhân lúc đêm tối, bắt vài con chuột, thả lên mái hiên.

 

Lại rải thêm ít thóc.

 

Chỉ mấy ngày sau.

 

Nơi đó đã đầy những phân chuột lộn xộn bẩn thỉu.

 

Nhìn thật xấu xí.

 

Ta rất hài lòng.

 

Không bao lâu sau, Đoan Vương bị đưa đến phong địa ở Lương Châu, theo thánh chỉ của phụ hoàng, cả đời không được rời khỏi lãnh địa.

 

Từ nay về sau, hắn đã hoàn toàn mất quyền tranh đoạt ngai vàng rồi.

 

12

 

Ta cùng Thái tử ca ca nâng chén trong Phúc Diệu Lâu, chúc mừng.

 

Chúc mừng Đoan Vương thất thế.

 

Cũng chúc mừng việc thuận nước đẩy thuyền, thuận tiện moi ra một đống kẻ mang dã tâm.

 

Ta đem những gì đã thấy trong mộng, lần lượt kể lại cho huynh ấy.

 

Huynh ấy không hề nghi ngờ ta.

 

Chỉ xoa đầu ta đầy xót xa:

 

"Thục An, muội chịu khổ rồi."

 

"Vâng! Giấc mộng ấy thật là đáng sợ, muội nghĩ chắc phải mua một đống trang sức mới có thể giải sầu được."

 

Thái tử ca ca: "……"

 

Hôm đó, ta lôi huynh ấy đi dạo khắp các phố phường.

 

Hôm sau, ta lại đến tìm huynh ấy rủ đi dạo.

 

Huynh ấy chủ động đưa ta một xấp ngân phiếu:

 

"Muội tự đi dạo đi, thích gì thì mua cái đó."

 

"Đừng vì nghĩ cho ta mà tiết kiệm. Đây là bù đắp cho việc ta không thể đi cùng muội."

 

"Nếu không đủ, cứ đến tìm ta lấy thêm."

 

Thế là…

 

Ta cầm theo ba vạn lượng ngân phiếu.

 

Dạo quanh một vòng ở Trân Bảo Các, rồi bước ra ngoài.

 

Ngân phiếu vào tay ta rồi, chính là của ta.

 

Tự mình móc tiền ra mua đồ.

 

Cũng thấy hơi đau lòng một chút.

 

13

 

Quảng Bình hầu đang có ý định xin phong thế tử.

 

Ông muốn từ bỏ Vệ Hà, chọn Vệ Tiêu làm người kế vị.

 

Thế nhưng Quảng Bình hầu phu nhân lại kiên quyết muốn xin phong cho Vệ Hà.

 

Hai người vì chuyện này mà cãi vã kịch liệt.

 

Quảng Bình hầu giận dữ quát:

Hồng Trần Vô Định

 

"Bà điên rồi sao!"

 

"Vệ Hà là con của một ả thiếp thất bên ngoài, là thứ tử!"

 

"Còn Tiêu nhi mới là con ruột của bà!"

 

"Nó mới là đứa do bà đau đớn sinh ra!"

 

"Trên đời này, có ai làm mẹ như bà không hả?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com