Lý Chính mặc vest chỉnh tề, cả người không còn chút nào vẻ chán chường của mấy ngày trước. Cậu đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, chuyện cũ đã qua, người cậu yêu là Vương Nhị Mỹ của hiện tại, không liên quan gì đến quá khứ. Trước khi nghĩ thông, cậu cảm thấy thế giới thật tồi tệ, sống cũng chẳng còn ý nghĩa. Nhưng sau khi đã thông suốt, cậu lại thấy trời xanh mây trắng, cỏ cây tươi tốt, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Vương Nhị Mỹ nhìn Lý Chính, tim đập nhanh, có chút kinh ngạc. Cô không ngờ sau ngần ấy ngày, Lý Chính lại quay lại, giống như một giấc mơ vậy. Người đàn ông trước mặt, thần thái sáng láng, khóe miệng mang theo nụ cười, nếu là ảo giác thì ảo giác này cũng thật quá chân thật. Cô khẽ véo vào đùi mình một cái.
"A!"
Rất đau!
Không phải mơ!
Người đứng trước mặt cô đích thị là Lý Chính.
Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Lý Chính, "Tiểu Lý tổng, tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, chúng ta không thể nào đâu."
Không một người đàn ông bình thường nào có thể chấp nhận một người con gái như cô. Cũng không một người chồng nào có thể chấp nhận vợ mình từng có quá khứ như vậy.
"Em biết, em đều biết." Lý Chính bước đến bên cạnh Vương Nhị Mỹ, "Chị, em không để ý đến quá khứ của chị. Sau này ở bên chị, mỗi ngày đều là một khởi đầu mới, chúng ta hãy quên đi quá khứ, được không?"
Dù trong lòng cũng rất thích Lý Chính, nhưng lúc này Vương Nhị Mỹ vẫn rất lý trí, cô hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. Tình yêu không phải cứ nói yêu là có thể ở bên nhau, tình yêu phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Lý Chính nói tiếp: "Chị, em rất yêu chị, em có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của chị. Nếu chị không tin, chị có thể thử thách em, em nguyện ý làm mọi thứ vì chị."
Cậu thật sự yêu Vương Nhị Mỹ, rất yêu rất yêu.
Sau mấy ngày bình tĩnh suy nghĩ, cậu càng cảm thấy mình không thể sống thiếu Vương Nhị Mỹ. Tình yêu đích thực có thể từ bỏ tất cả.
Lời nói của Lý Chính khiến người ta không khỏi cảm động. Vương Nhị Mỹ kìm nén trái tim đang xao động, cố gắng giữ cho bản thân không để lộ bất kỳ biểu cảm khác thường nào, giọng điệu bình tĩnh: "Cậu có thể chấp nhận tôi, vậy bố mẹ cậu thì sao? Người thân bạn bè của cậu thì sao? Lý tổng, bây giờ cậu còn trẻ, rất nhiều chuyện căn bản là chưa suy nghĩ thấu đáo. Tôi bây giờ đã qua cái tuổi mơ mộng hão huyền rồi, còn cậu đang tuổi thanh xuân phơi phới, cậu nên tìm một người xứng đôi vừa lứa với mình. Tôi không xứng với cậu."
Lý Chính là một phú nhị đại chính hiệu, có tiền, có nhan sắc, có học thức. Còn cô thì sao? Không những có quá khứ u ám, mà còn không có bằng cấp.
Dù trong lòng rất rung động, nhưng Vương Nhị Mỹ vẫn tự nhủ phải nhận rõ hiện thực. Giữa bọn họ có một khoảng cách, một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Lý Chính sắp phát điên lên được, cậu không biết phải làm sao để Vương Nhị Mỹ hiểu được tấm lòng của mình, "Chị, chị chính là người con gái phù hợp nhất với em, chị mới hai mươi tám tuổi, chúng ta chỉ cách nhau ba tuổi thôi, đâu phải ba mươi tuổi."
Nói xong, Lý Chính lại nói: "Chị còn chưa thử, sao biết chúng ta không hợp nhau?"
Vương Nhị Mỹ cau mày, "Vậy cậu có biết, việc hai người kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, mà còn phải xem xét đến cả hai bên gia đình hay không?"
Lý Chính nhìn thẳng vào mắt Vương Nhị Mỹ, "Chị, em biết, em đều đã suy nghĩ kỹ rồi. Chị yên tâm, bố mẹ em đều biết chuyện của chị, họ đều rất thông cảm cho chị. Đây không phải lỗi của chị, chị cũng không muốn như vậy."
Trải nghiệm của Vương Nhị Mỹ khác với những cô gái ở khu đèn đỏ khác.
Những người đó là tự sa ngã.
Mà Vương Nhị Mỹ là bị ép buộc.
Nếu Vương Nhị Mỹ cũng giống những người khác thì bố mẹ Lý Chính chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận.
Nói đến đây, Lý Chính dừng một chút, "Chị, em đã nói rồi, em yêu con người hiện tại của chị. Cho em một cơ hội được không?"
Vương Nhị Mỹ sững người, gần như không dám tin vào tai mình, "Cậu nói, bố mẹ cậu đều biết chuyện của tôi?"
"Vâng." Lý Chính gật đầu.
"Họ có thể chấp nhận tôi?" Vương Nhị Mỹ không dám tin, bố mẹ người ta khi nghe chuyện như vậy tránh còn không kịp, sao có thể cho phép con trai mình tìm một người bạn gái như vậy chứ, "Không thể nào! Cậu đang lừa tôi."
"Em không lừa chị, em có thể thề." Nói xong, Lý Chính giơ ba ngón tay lên, "Chị, bố mẹ em thật sự không để ý đến chuyện quá khứ, còn khuyên em nên nghiêm túc với mối quan hệ này."
Vương Nhị Mỹ khẽ nheo mắt.
Lý Chính nhíu mày, "Chị, chị vẫn không thể đồng ý với em sao?"
Đã không còn gì phải lo ngại nữa, Lý Chính không hiểu tại sao Vương Nhị Mỹ còn do dự.
Vương Nhị Mỹ hít sâu một hơi, "Nhưng tôi thật sự không xứng với cậu."
Hơn nữa, Vương Nhị Mỹ hiểu rõ nỗi đau khổ khi có được rồi lại mất đi.
"Trên thế giới này, mọi người đều bình đẳng như nhau, không có ai là không xứng với ai cả." Lý Chính nhìn Vương Nhị Mỹ, nói tiếp: "Chị, chị rất ưu tú, chị đừng tự ti như vậy được không?"
Vương Nhị Mỹ cúi đầu, không nói gì.
Hốc mắt Lý Chính hơi đỏ lên.
Vấn đề đã được giải quyết, cậu cứ tưởng có thể thuận lợi nắm tay Vương Nhị Mỹ.
Nào ngờ…
Đúng lúc này.
Vương Nhị Mỹ ngẩng đầu nhìn Lý Chính, "Tôi hỏi cậu một câu."
"Vâng." Lý Chính đáp: "Chị hỏi đi."
Vương Nhị Mỹ nói tiếp: "Cậu chắc chắn bố mẹ cậu đã biết chuyện của tôi?"
"Em chắc chắn và khẳng định."
Lúc này, trong mắt Lý Chính lại lóe lên tia hy vọng, "Vậy nên chị, chị có thể đồng ý với em rồi chứ?"
Vương Nhị Mỹ do dự một chút, "Để tôi suy nghĩ thêm."
"Suy nghĩ bao lâu?" Lý Chính vội vàng hỏi.
"Ba ngày." Vương Nhị Mỹ muốn cho mình thêm thời gian.
Cô rất chắc chắn mình thích Lý Chính.
Nếu từ chối thẳng thừng thì có vẻ hơi tiếc nuối, vì vậy, cô muốn cho mình thêm thời gian suy nghĩ.
"Chỉ ba ngày?" Lý Chính hỏi.
"Ừm." Vương Nhị Mỹ gật đầu, nói tiếp: "Cậu ra ngoài trước đi, ba ngày sau tôi sẽ cho cậu câu trả lời."
Nghe vậy, Lý Chính vô cùng kích động, "Được được được, vậy em ra ngoài trước, chị, em không làm phiền chị nữa."
Nói xong, Lý Chính xoay người đi ra ngoài.
Lý Chính đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Vương Nhị Mỹ.
Không khí có chút yên tĩnh.
Vương Nhị Mỹ ngồi trên ghế làm việc, trong đầu toàn là hình bóng của Lý Chính.
Nhịp tim cũng ngày càng nhanh.
Cô đang rất mâu thuẫn.
Muốn chấp nhận Lý Chính, nhưng lại không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Có lẽ là do những trải nghiệm trước đây, cô luôn cảm thấy mình không xứng với Lý Chính.
Nhưng nếu cứ thế mà từ chối Lý Chính, cô lại cảm thấy rất tiếc nuối.
Cô thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào.
Đầu mũi phảng phất mùi hương hoa hồng thoang thoảng.
Vương Nhị Mỹ khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy bó hoa hồng đỏ rực trước mặt.
Ngửi thấy mùi hương này, cô càng cảm thấy bối rối hơn.
Cốc cốc cốc --
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Vương Nhị Mỹ cũng theo đó mà hoàn hồn, lập tức ngồi thẳng dậy, cầm lấy tập tài liệu bên cạnh, "Vào đi."
Tâm trạng thay đổi rất nhanh, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Vương quản lý," thư ký ôm một chồng tài liệu đi vào từ bên ngoài, ánh mắt rơi vào bó hoa hồng, trong mắt lóe lên tia hưng phấn không thể che giấu, đặt tài liệu lên bàn, "Đây là tài liệu cần ký."
"Ừm." Vương Nhị Mỹ gật đầu, "Cô ra ngoài trước đi."
"Vâng." Thư ký xoay người rời đi, đúng lúc này như nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Vương quản lý, ba giờ chiều nay có cuộc họp, chị đừng quên."
Vương Nhị Mỹ khẽ giật mình, sau đó gật đầu, nếu không có thư ký nhắc nhở, cô thật sự đã quên mất.
"Ừm."
Thư ký nói tiếp: "Vậy tôi ra ngoài trước, có việc gì Vương quản lý cứ gọi tôi."
Vương Nhị Mỹ gật đầu.
Thư ký xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi văn phòng, cô liền nói với đồng nghiệp bên ngoài: "Ôi chao, bó hoa thật to!"
Vẻ mặt vô cùng khoa trương.
"Thật hay giả vậy?"
Thư ký đáp: "Đương nhiên là thật rồi! Chính mắt tôi nhìn thấy đấy! Xem ra Vương quản lý của chúng ta sắp trở thành Thái tử phi rồi!"
Lý Chính là Thái tử của tập đoàn Lý thị, vậy thì Vương Nhị Mỹ chẳng phải là Thái tử phi sao.
Nghe vậy, các đồng nghiệp khác đều xôn xao bàn tán.
Mấy ngày nay Lý Chính im hơi lặng tiếng, mọi người đều tưởng Lý Chính đã hết hứng thú với Vương Nhị Mỹ, không ngờ Lý Chính lại quay lại.
Trong văn phòng.
Vương Nhị Mỹ ép buộc bản thân không được nghĩ đến chuyện khác, bình tĩnh làm việc.
Không có chuyện gì quan trọng bằng công việc.
Khoảng mười phút sau, Vương Nhị Mỹ đã tập trung trở lại công việc.
Bên kia.
Lý Chính cũng trở lại làm việc.
Cao Cường sau khi nghe chuyện này, lập tức chạy đến, "Lý tổng, cậu thật sự quay lại rồi sao!"
"Ừm." Lý Chính gật đầu.
Cao Cường tò mò hỏi: "Tôi nghe nói cậu lại tặng hoa cho Vương quản lý? Cậu lại theo đuổi Vương quản lý sao?"
"Phải." Lý Chính thoải mái thừa nhận.
Đây cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ.
Cao Cường nói tiếp: "Lý tổng, tôi thật sự rất tò mò, trước đây hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trước đây nhìn Lý Chính như muốn sống muốn chết, Cao Cường còn tưởng hai người cả đời này sẽ không còn khả năng nữa.
Không ngờ mới mấy ngày, Lý Chính đã lại tặng hoa cho Vương Nhị Mỹ.
Lý Chính không trả lời trực tiếp câu hỏi của Cao Cường, mà hỏi ngược lại: "Cao tổng, anh thấy tôi và Vương quản lý có xứng đôi không?"
Cao Cường nheo mắt, nói: "Nói thế nào nhỉ! Xét về ngoại hình, hai người cũng khá đẹp đôi, trai tài gái sắc. Hơn nữa, năng lực làm việc của Vương quản lý cũng rất tốt, trước đây ở tổ bán hàng, một mình cô ấy đã vượt qua cả một tổ. Nhưng mà…"
Nói đến đây, Cao Cường dừng một chút, "Học vấn của Vương quản lý hình như hơi thấp."
Lý Chính là người tốt nghiệp chính quy trường top 985, còn học lên thạc sĩ.
Còn Vương Nhị Mỹ lại chưa tốt nghiệp cấp ba, trình độ học vấn chênh lệch quá lớn.
Nói xong, Cao Cường lại bổ sung: "Tuy nhiên, Lý tổng, chỉ cần cậu không để ý, thì học vấn cũng không phải là vấn đề. Dù sao người cậu thích là con người của Vương quản lý, chứ không phải học vấn của cô ấy."
Hơn nữa, cho dù Vương Nhị Mỹ không có học vấn thì sao?
Năng lực công việc của cô ấy vẫn vượt trội hơn rất nhiều người có bằng cấp.
Lý Chính gật đầu, cười nói: "Tôi thấy anh nói rất đúng. Lần này, tôi nhất định phải theo đuổi được cô ấy!"
Lý Chính tràn đầy tự tin vào bản thân và tương lai.
Cao Cường cười nói: "Chúc cậu may mắn, Lý tổng."
Nói xong, Cao Cường lại không nhịn được tò mò hỏi: "Lý tổng, tôi mạo muội hỏi cậu một câu."
"Anh hỏi đi." Lý Chính đáp.
Cao Cường nói tiếp: "Cậu đối với Vương quản lý chỉ muốn yêu đương thôi, hay là muốn tiến tới hôn nhân?"
"Kết hôn." Lý Chính nghiêm túc nói ra hai chữ.
Nghe vậy, Cao Cường trợn tròn mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Anh ta rất hiểu Lý Chính trước đây, là một người không có chính kiến, bạn gái thay hết người này đến người khác.
Vậy mà bây giờ, cậu lại muốn kết hôn với một người con gái hơn mình ba tuổi, lại còn không có học vấn gì.
Dù sao thì, bạn gái trước đây của Lý Chính, ai cũng ưu tú hơn Vương Nhị Mỹ.
"Cậu chắc chắn chứ?" Cao Cường hỏi.
"Ừm." Lý Chính gật đầu.
Cao Cường nuốt nước bọt, nói: "Lý tổng, tôi muốn nói là, Vương quản lý không giống những cô gái bình thường khác, cuộc sống của cô ấy rất đơn giản, ở công ty cũng rất kín tiếng, nếu cậu không muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, thì tốt nhất đừng làm lớn chuyện. Sau này đường ai nấy đi cho dễ."
Lời nói của anh ta rất uyển chuyển, nhưng Lý Chính vẫn hiểu được, cậu cười nói: "Anh yên tâm đi, lần này tôi tuyệt đối không phải là đang đùa giỡn."
Chỉ cần Vương Nhị Mỹ cho cậu cơ hội, cậu nhất định sẽ thể hiện thật tốt, hai người cùng nhau bước vào lễ đường hôn nhân.
Cao Cường quen biết Lý Chính nhiều năm như vậy, biết rõ lần này cậu không phải đang nói đùa, "Vậy thì Lý tổng, tôi xin chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Hôm nay tâm trạng của Lý Chính rất tốt.
Buổi tối tan làm, cậu lái xe đợi ở cổng công ty.
Nhìn thấy Vương Nhị Mỹ và đồng nghiệp đi ra, cậu lớn tiếng gọi: "Chị Nhị Mỹ!"
Vương Nhị Mỹ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Chính, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Người đồng nghiệp đi bên cạnh nhìn thấy Lý Chính, lập tức nói: "Chị Nhị Mỹ, em đột nhiên nhớ ra còn chút việc phải xử lý, em không đi cùng chị nữa."
Nói xong, cô nàng đồng nghiệp liền chạy biến.
Chiều nay cả công ty đều đang bàn tán về chuyện của Lý Chính và Vương Nhị Mỹ, vốn tưởng chỉ là tin đồn nhảm, không ngờ Lý Chính thật sự lại theo đuổi Vương Nhị Mỹ.
Điều này khiến cô đồng nghiệp vô cùng kinh ngạc, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm chat:
【Mọi người ơi! Tin đồn là thật đấy! Vừa nãy Lý tổng đến đón Vương quản lý kìa!】
Vương Nhị Mỹ còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của cô đồng nghiệp đã biến mất khỏi không khí.
Đúng lúc này, Lý Chính bước đến bên cạnh Vương Nhị Mỹ, "Chị, để em đưa chị về."
Chưa đợi Vương Nhị Mỹ từ chối, Lý Chính lại nói tiếp: "Chị phải cho em một cơ hội thể hiện chứ?"
"Được rồi."
Lý Chính vô cùng vui mừng, lập tức chạy đến mở cửa xe cho Vương Nhị Mỹ.
Vương Nhị Mỹ ngồi vào ghế phụ.
Lý Chính lái một chiếc xe Range Rover, trông rất oai phong.
Vương Nhị Mỹ cũng rất thích xe cộ, cô đã tìm hiểu qua, chiếc xe này có giá hơn bốn trăm vạn tệ.
Để có thể ở bên Vương Nhị Mỹ lâu hơn một chút, Lý Chính cố ý đi chậm lại, một tay cậu cầm vô lăng, một tay đặt trên cửa sổ xe, "Chị, đã bao lâu rồi chị chưa ngắm cảnh đêm của thành phố này?"
Vương Nhị Mỹ khẽ giật mình, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe cộ tấp nập, đèn neon sáng rực.
Đây là lần đầu tiên cô biết, cảnh đêm của Kinh Thành lại đẹp đến thế.
Hình như cô chưa bao giờ dừng lại để ngắm nhìn kỹ càng cảnh đêm của thành phố này.
Lý Chính nói tiếp: "Chị có nhìn thấy dãy nhà phía trước kia không?"
"Nhìn thấy rồi." Vương Nhị Mỹ gật đầu.
Lý Chính nói: "Trước năm lớp 5, em vẫn luôn sống ở đó. Em được ông nội nuôi lớn, vì vậy hồi nhỏ thường xuyên theo ông nội đi xem các cụ ven đường chơi cờ, sau này công việc kinh doanh của bố mẹ ngày càng phát triển, chúng em chuyển từ đó đến đường Quan Tây, sau đó lại chuyển từ đường Quan Tây đến nơi ở hiện tại. À đúng rồi chị, chắc chị chưa biết đâu nhỉ? Thật ra em không phải là người Kinh Thành chính gốc, quê quán của em ở Liêu Thành."
Điều này Vương Nhị Mỹ thật sự không biết, cô tò mò hỏi: "Vậy bây giờ nhà cậu còn về Liêu Thành nữa không?"
Lý Chính đáp: "Rất ít khi về, bây giờ người thân bạn bè của nhà em cơ bản đều ở Kinh Thành."
Vương Nhị Mỹ gật đầu.
Đúng lúc này, xe đi ngang qua một ngôi trường.
Lý Chính phanh xe lại, "Chị nhìn xem, đây chính là trường tiểu học trước đây của em."
Vương Nhị Mỹ quay đầu nhìn lại.
Trường tiểu học thực nghiệm số 4 thành Tây.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Chủ yếu là Lý Chính nói cho Vương Nhị Mỹ nghe.
Cậu muốn Vương Nhị Mỹ có thể hiểu rõ con người thật của mình.
"Còn phía trước, phía trước là trường trung học cơ sở của em."
Xe chạy rất chậm, nhưng Vương Nhị Mỹ lại không hề cảm thấy nhàm chán.
Một tiếng sau.
Xe dừng trước cổng khu chung cư của Vương Nhị Mỹ.
Lý Chính xuống xe, mở cửa xe cho Vương Nhị Mỹ, "Chị cẩn thận."
Tuy cậu nhỏ hơn Vương Nhị Mỹ ba tuổi, nhưng trong hành động lại không hề có ý muốn để Vương Nhị Mỹ nhường nhịn hay chiều chuộng.
Cậu thậm chí còn chững chạc hơn cả Vương Nhị Mỹ.
Chu toàn mọi mặt.
Tư Nguyệt vừa đi ăn cùng bạn về.
Vừa đến cổng khu chung cư, cô đã nhìn thấy Vương Nhị Mỹ bước xuống từ một chiếc xe sang trọng.
"Chị hai?"
Cô gọi.
Người kia quay đầu lại.
Quả nhiên là Vương Nhị Mỹ.
"A Nguyệt."
Nhìn thấy Tư Nguyệt, Vương Nhị Mỹ cũng có chút bất ngờ.
Lý Chính mỉm cười chào hỏi Tư Nguyệt, "Em gái, còn nhớ anh không? Anh là người theo đuổi chị gái em đây."
Tư Nguyệt nhìn Lý Chính.
Ban đầu có hơi sững sờ, sau đó đột nhiên nhớ ra.
Đây…
Đây chẳng phải là chàng trai phú nhị đại theo đuổi Vương Nhị Mỹ lần trước sao?
Chẳng lẽ Vương Nhị Mỹ vẫn chưa nói rõ ràng với anh ta?
Tư Nguyệt nhíu mày không dễ nhận ra.
Vương Nhị Mỹ cũng quá không biết thân biết phận rồi.
Cô và phú nhị đại là hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau.
Chẳng lẽ Vương Nhị Mỹ muốn gạo nấu thành cơm rồi tính?
Nhưng giấy không gói được lửa.
Lỡ như bị người ta biết được cô từng làm việc ở khu đèn đỏ thì người mất mặt không chỉ có mình Vương Nhị Mỹ.
Hơn nữa, Tư Nguyệt rất ghét lừa dối.
Tình cảm mà lừa gạt thì có ý nghĩa gì chứ?
"Chào anh." Tư Nguyệt gượng gạo chào hỏi, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để Lý Chính nhìn rõ mặt cô.
Lý Chính muốn tạo ấn tượng tốt với Tư Nguyệt, dù sao người này rất có khả năng sẽ trở thành em vợ tương lai của cậu, "Anh tên là Lý Chính."
"Ừm."
Sau đó, Lý Chính lại nhìn về phía Vương Nhị Mỹ, "Chị, em về trước đây."
"Lái xe cẩn thận." Vương Nhị Mỹ dặn dò.
"Vâng." Lý Chính vui mừng khôn xiết.
Vương Nhị Mỹ dặn cậu lái xe cẩn thận, điều đó chứng tỏ cô ấy quan tâm đến cậu, cô ấy quan tâm đến cậu, thì chứng tỏ cậu có cơ hội rồi!
Càng nghĩ Lý Chính càng vui mừng.
Lý Chính đi rồi, Tư Nguyệt nhìn Vương Nhị Mỹ, "Chị hai, rốt cuộc thì chị và người kia là sao vậy?"
Vương Nhị Mỹ có chút ngượng ngùng nói: "Cậu ấy đang theo đuổi chị."
Tư Nguyệt khẽ nhíu mày, "Là người lần trước sao?"
"Ừm." Vương Nhị Mỹ gật đầu.
Tư Nguyệt thật sự không biết nói gì hơn, "Chị hai, sao chị chưa nói rõ ràng với anh ta vậy?"
Vương Nhị Mỹ cười nói: "A Nguyệt, em hiểu lầm rồi. Chị đã nói rõ ràng mọi chuyện với cậu ấy rồi. Cậu ấy nói, cậu ấy không quan tâm đến quá khứ của chị."
Điều này khó mà khiến người ta không động lòng.
Đặc biệt là lúc Lý Chính nói câu "Ở bên em, mỗi ngày đều là một khởi đầu mới".
Bây giờ nghĩ lại, Vương Nhị Mỹ vẫn cảm thấy đỏ mặt.
Không quan tâm?
Tư Nguyệt nhíu mày không dễ nhận ra.
Sao có thể như vậy được chứ!
Không có người đàn ông nào không quan tâm đến vấn đề này cả.
Trừ khi là kẻ ngốc.
Hơn nữa, Lý Chính còn là một phú nhị đại.
Gia đình giàu có đều rất quan tâm đến vấn đề trong trắng của con gái.
Vương Nhị Mỹ đây là muốn tự lừa mình dối người sao?
Nói xong, Vương Nhị Mỹ lại nói tiếp: "A Nguyệt, thật ra bây giờ chị rất phân vân. Chị muốn đồng ý với cậu ấy, nhưng lại sợ bản thân không xứng với cậu ấy, nhưng nếu từ chối cậu ấy, chị lại cảm thấy rất tiếc nuối."
Tư Nguyệt cũng không tiện nói thẳng, dù sao họ cũng là chị em, phải giữ thể diện cho nhau, "Chị hai, thật ra em thấy chị chỉ là quá cô đơn, muốn tìm một người bạn trai, vừa hay lại gặp được người theo đuổi chị. Nhưng giống như chị nói, hai người phải xứng đôi vừa lứa mới có thể ở bên nhau, nếu không sẽ không có kết quả tốt đẹp."
Nói đến đây, Tư Nguyệt dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chị hai, hoàn cảnh của chị phức tạp, nếu thật sự muốn yêu đương, em khuyên chị nên suy nghĩ đến người mà bà Triệu giới thiệu ở dưới lầu. Tuy là anh ta đã từng ly hôn, nhưng điều kiện rất tốt, ít nhất là người biết vun vén cho gia đình."
Vương Nhị Mỹ ban đầu rất tự tin vào bản thân, nhưng sau khi nghe Tư Nguyệt nói xong, cô lập tức mất hết tự tin.
Đúng vậy.
Nếu là yêu đương, thì hai người ít nhất phải xứng đôi vừa lứa.
Vậy thì cô có là gì trước mặt Lý Chính chứ?
Không học vấn, không gia thế, thậm chí còn không có cả trong trắng.
Cô chỉ biết làm Lý Chính mất mặt mà thôi.
Tư Nguyệt chú ý đến sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Vương Nhị Mỹ, nói tiếp: "Chị hai, hay là sáng mai em bảo bà Triệu dẫn anh ta đến cho chị xem thử? Biết đâu hai người có duyên phận thì sao! Cũng coi như là chuyển hướng sự chú ý của chị."
Nói xong, Tư Nguyệt lại nói: "Chị hai, thời gian của mỗi chúng ta đều rất quý giá, trong sách cũng nói, một tấc thời gian một tấc vàng, chúng ta hà tất phải lãng phí thời gian vào những chuyện không có kết quả?"
Trái tim Vương Nhị Mỹ đang dần nguội lạnh, giống như tảng băng trong tiết trời giá rét.
Đúng vậy.
Một tấc thời gian một tấc vàng, hà tất phải lãng phí thời gian vào những chuyện không có kết quả?
Tư Nguyệt lại nói: "Chị hai, chị thấy sao?"
Vương Nhị Mỹ thậm chí còn không nghe rõ Tư Nguyệt đang nói gì, chỉ biết gật đầu một cách máy móc.
Tư Nguyệt vô cùng vui mừng.
Cuối cùng thì Vương Nhị Mỹ cũng đã nghe lời khuyên của cô rồi!
Cô ta và Lý Chính căn bản không phải là trời sinh một cặp.
Lý Chính là mặt trời trên cao, tỏa sáng rực rỡ.
Còn Vương Nhị Mỹ…
Từng có người dùng những lời lẽ như thế này để miêu tả những cô gái làng chơi ở khu đèn đỏ:
"Họ thối nát, giống như cống rãnh ven đường. Ai lại muốn thò tay vào cống rãnh để vuốt ve rác rưởi chứ?"
Sáng sớm hôm sau.
Vương Nhị Mỹ được nghỉ, không phải đi làm.
Cô định ngủ thêm một chút, nhưng đúng lúc này Tư Nguyệt gõ cửa bước vào, "Chị hai, chị dậy nhanh lên! Chín giờ bà Triệu ở dưới lầu sẽ dẫn người đến đấy!"
Vương Nhị Mỹ ngơ ngác, "Ý em là sao?"
Tư Nguyệt giải thích lại chuyện tối hôm qua, sau đó nói: "Chị hai, em đã đồng ý với bà Triệu rồi, chị sẽ không nuốt lời chứ?"
Vương Nhị Mỹ không ngờ mình lại mơ mơ màng màng đồng ý chuyện này, cô gãi đầu nói: "Không đâu, chị dậy ngay đây."
Đã đồng ý rồi thì cứ gặp mặt xem sao.
Giống như Tư Nguyệt nói, chuyển hướng sự chú ý một chút cũng tốt.
Tư Nguyệt gật đầu, "Vậy chị nhanh chóng dậy sửa soạn đi."
"Ừm."
Tư Nguyệt xoay người rời khỏi phòng ngủ của Vương Nhị Mỹ.
Ra khỏi phòng ngủ, cô lập tức đi vào nhà vệ sinh, dùng nước rửa tay rửa kỹ hai lần.
Chín giờ sáng.
Bà Triệu ở dưới lầu đúng giờ dẫn theo người đàn ông đến quán trà gần khu chung cư.
Tư Nguyệt cũng dẫn Vương Nhị Mỹ đến quán trà.
Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy bà Triệu và một người đàn ông trung niên đang ngồi cùng nhau.
Người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi.
Đầu hói.
Bụng phệ.
Ngoại hình không được ưa nhìn cho lắm.
Tư Nguyệt cười chào hỏi: "Bà Triệu."
Nói xong, cô lại nói: "Đây là chị gái cháu, Vương Nhị Mỹ."
Vương Nhị Mỹ cũng chào hỏi bà cụ.
Sau đó, bà cụ nói tiếp: "Nhị Mỹ, đây là Tiểu Hàn, Hàn Đại Niên."
Hàn Đại Niên liếc nhìn Vương Nhị Mỹ, ánh mắt dò xét.
Vương Nhị Mỹ rất ghét ánh mắt này.
Khiến cô có cảm giác như mình là một món hàng vậy.
Nói xong, bà cụ lại nói: "A Nguyệt, cháu đi dạo cùng bà một lát nhé! Để Hàn tiên sinh trò chuyện với chị cháu."
"Vâng ạ." Tư Nguyệt gật đầu, đi theo bà cụ.
Hai người họ đi rồi.
Hàn Đại Niên nhìn Vương Nhị Mỹ, "Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi tám." Tuy ấn tượng về Hàn Đại Niên không tốt lắm, nhưng Vương Nhị Mỹ vẫn lịch sự trả lời câu hỏi của ông ta.
Hàn Đại Niên gật đầu, nói tiếp: "Vậy chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé, tôi rất hài lòng về cô. Tuy nhiên, sau này cô ở bên tôi, thì đừng trang điểm nữa, vì vợ trước của tôi không bao giờ trang điểm, hơn nữa, tôi thấy con gái con đứa giản dị một chút thì tốt hơn. Còn nữa, tôi đã có một đứa con trai rồi, vì vậy sau khi chúng ta kết hôn, cô phải đi triệt sản, vì tôi đã hứa với vợ trước, cả đời này tôi chỉ có một đứa con trai này thôi."
Vương Nhị Mỹ khẽ cau mày, cảm thấy rất phản cảm với câu nói của Hàn Đại Niên.
Thậm chí còn cảm thấy người này thật kỳ quái.
Họ mới gặp nhau chưa đầy ba phút, Hàn Đại Niên đã bắt đầu đưa ra yêu cầu với cô.
Thật nực cười.
Hàn Đại Niên tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Tôi là người Kinh Thành chính gốc, trong nhà được chia mấy căn hộ. Nhưng có một điều tôi phải nói rõ ràng với cô, tôi không thích kiểu phụ nữ ham vật chất, lợi dụng tiền bạc của tôi. Vì vậy, mấy căn hộ đó, cô chỉ có quyền ở, không có quyền phân chia, còn nữa, tôi sẽ không đăng ký kết hôn với cô. Nhưng cô yên tâm, đã chọn cô rồi, tôi sẽ không bỏ rơi cô! Tôi là người rất chung thủy, rất có trách nhiệm với gia đình, với vợ con!"
Không đăng ký kết hôn, không cho nhà, còn yêu cầu đối phương không được trang điểm, lại còn phải triệt sản?
Vương Nhị Mỹ đầy đầu dấu chấm hỏi.
Đây là loại người quái gở gì vậy?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai mà tin được trên đời này lại có người ghê tởm đến thế.
Đương nhiên, yêu cầu của Hàn Đại Niên không chỉ có vậy, "Rồi còn chuyện công việc sau khi kết hôn, sau khi ở bên tôi, cô không cần phải đi làm nữa. Mỗi ngày cô chỉ cần phụ trách nấu cơm cho người già và trẻ con, sau đó đưa đón con cái đi học là được!"
Vương Nhị Mỹ cười nói: "Ông đây không phải đang tìm vợ, mà là đang tìm osin miễn phí. À không, còn không bằng osin miễn phí, ít nhất osin miễn phí còn không cần phải đi triệt sản."
Tam quan của loại người này thật sự là méo mó!
Nếu không phải nể mặt bà Triệu, cô thật sự muốn hắt thẳng cốc trà vào mặt Hàn Đại Niên.
Nghe xong câu này, Hàn Đại Niên rất tức giận: "Cô đây là đang sỉ nhục nhân cách của tôi!"
Ông ta chỉ không muốn tìm một người phụ nữ ham vật chất, lợi dụng tiền bạc của mình mà thôi, vậy mà Vương Nhị Mỹ lại sỉ nhục nhân cách của ông ta!
Vương Nhị Mỹ hỏi ngược lại: "Thứ nhất, ông không muốn đăng ký kết hôn, thứ hai, ông yêu cầu đối phương triệt sản, thứ ba, ông còn yêu cầu đối phương hầu hạ gia đình ông. Còn ông thì sao, ngay cả sự đảm bảo cơ bản nhất trong hôn nhân cũng không muốn cho đối phương, ông không phải đang tìm osin miễn phí thì là gì? Rốt cuộc là tôi sỉ nhục ông, hay là bản thân ông có vấn đề về nhân phẩm?"
Hàn Đại Niên thật sự cạn lời, không biết tại sao bà Triệu lại giới thiệu cho ông ta một người như vậy.
Tuy Vương Nhị Mỹ có xinh đẹp thật, nhưng vừa mở miệng đã vu khống ông ta, ông ta không thể chịu đựng được.
Cuộc gặp mặt chưa đầy mười phút đã kết thúc trong không vui.
Vương Nhị Mỹ nhắn tin cho Tư Nguyệt, nói với cô ấy rằng cô đang đợi cô ấy ở quán trà sữa bên cạnh.
Rất nhanh sau đó, Tư Nguyệt đã trở lại.
"Chị hai, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Nhị Mỹ kể sơ qua tình hình của Hàn Đại Niên cho Tư Nguyệt nghe, "Thật sự là một kẻ kỳ quái!"
Nghe xong, Tư Nguyệt lại cảm thấy yêu cầu của đối phương không quá đáng.
Dù sao thì Vương Nhị Mỹ cũng có một quá khứ như vậy.
Hàn Đại Niên là người địa phương, có xe có nhà, nhà cửa lại có mấy căn, việc ông ta không muốn tìm một người phụ nữ ham vật chất cũng là điều dễ hiểu.
Vậy mà Vương Nhị Mỹ lại vu khống người ta muốn tìm osin miễn phí, điều này có phần hơi sỉ nhục người khác.
Chưa nói đến Hàn Đại Niên, đổi lại là người khác e rằng cũng không thể chấp nhận được.
Hàn Đại Niên không chỉ là người Kinh Thành, ông ta còn có một công việc ổn định, nếu không phải đã từng ly hôn, thì căn bản sẽ không thèm để ý đến Vương Nhị Mỹ.
Lúc này, ông ta có thể để ý đến Vương Nhị Mỹ đã là may mắn lắm rồi, vậy mà Vương Nhị Mỹ còn chê bai đủ điều.
Với hoàn cảnh hiện tại của cô, cô căn bản không có tư cách để chê bai Hàn Đại Niên.
Thế mà Vương Nhị Mỹ lại không hề nhận ra điều này.
Thật sự là bó tay!
Tư Nguyệt nói tiếp: "Nói thế nào nhỉ, mỗi người một suy nghĩ, em thấy, nếu là em, em cũng có thể hiểu cho anh Hàn. Dù sao thì, điều kiện của anh ấy tốt, lại là người địa phương, xã hội này có rất nhiều cô gái ham vật chất, lợi dụng tiền bạc của người khác. Có những chuyện nói rõ ràng trước khi kết hôn, còn hơn là sau khi kết hôn mới nói."
Vương Nhị Mỹ nói tiếp: "Nhưng ông ta căn bản không định kết hôn với đối phương, cho nên cũng không tính là trước hay sau khi kết hôn."
Không định kết hôn với người ta, còn yêu cầu người ta triệt sản, chăm sóc người già và con cái cho nhà ông ta.
Thật quá đáng!
Nói xong, Vương Nhị Mỹ bất mãn nói: "Lần đầu tiên tôi gặp người ghê tởm như vậy!"
Ý của Vương Nhị Mỹ là cảm thấy Hàn Đại Niên ghê tởm?
Phải.
So với anh chàng phú nhị đại Lý Chính, Hàn Đại Niên quả thực không xứng với Vương Nhị Mỹ.
Nhưng Vương Nhị Mỹ cũng không xem lại bản thân mình.
Phụ nữ như cô, đi làm osin cho người ta, người ta còn phải cân nhắc, huống chi Hàn Đại Niên là muốn tìm vợ.
Vì vậy, Tư Nguyệt có thể hiểu được tại sao Hàn Đại Niên không muốn đăng ký kết hôn với Vương Nhị Mỹ.
Không có người đàn ông nào muốn tự rước nhục vào thân.
Thế mà Vương Nhị Mỹ vẫn chìm đắm trong giấc mộng hoàng tử và công chúa, cô ta căn bản không nhận ra, cô ta không phải là công chúa gì cả.
Ngoài một cái mã đẹp đẽ, cô ta chẳng có gì cả.
Đúng lúc này, bà Triệu cũng chạy đến, trên mặt đầy vẻ trách móc Vương Nhị Mỹ, "Nhị Mỹ à, cho dù cháu không ưng ý Đại Niên, thì cũng không nên sỉ nhục người ta như vậy, dù sao anh ấy cũng là người Kinh Thành chính gốc. Với điều kiện như anh ấy, bên ngoài muốn theo anh ấy xếp hàng dài, cháu phải biết nắm bắt cơ hội."
Vương Nhị Mỹ nhìn bà cụ, "Cảm ơn ý tốt của bà, nhưng mà, cơ hội này cứ để cho người khác đi, cháu không cần."
Bà Triệu cau mày.
Tư Nguyệt cũng cảm thấy Vương Nhị Mỹ không biết điều.
Bà Triệu đi rồi, Tư Nguyệt nói tiếp: "Chị hai, em cũng không biết nên nói với chị như thế nào, nhưng mà theo quan điểm của em, em vẫn hy vọng chị thực tế một chút, thử đặt mình vào vị trí của bố mẹ đối phương xem, liệu họ có đồng ý không? Còn nữa, em thấy Lý Chính kia chỉ muốn đùa giỡn với chị thôi, anh ta sẽ không thật lòng đâu, chị hai, chị đừng lãng phí thời gian cho loại người như vậy."
Xung quanh Lý Chính thiếu gì cô gái tốt, hà cớ gì phải theo đuổi Vương Nhị Mỹ?
Anh ta chỉ muốn trêu đùa Vương Nhị Mỹ mà thôi.
Thế mà, Vương Nhị Mỹ lại tin là thật.
Vẻ mặt Vương Nhị Mỹ không rõ là đang nghĩ gì.
Đúng vậy.
Tư Nguyệt nói đúng.
Nếu là cô ấy, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không cho phép con gái mình ở bên cạnh một người phụ nữ như cô.
Tư Nguyệt nói đến đây thì dừng lại, nói tiếp: "Chị hai, chị tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, em về trường trước đây. Còn nữa, điều kiện của anh Hàn thật sự rất tốt, tuy yêu cầu có hơi khắt khe một chút, nhưng dù sao anh ấy cũng có vốn liếng."
Tuy Hàn Đại Niên không đến nỗi nào, nhưng so với Vương Nhị Mỹ, thì là cô ta trèo cao.
Nói xong, Tư Nguyệt xoay người rời đi.
Trên mặt Vương Nhị Mỹ tràn đầy vẻ cô đơn, tủi thân.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại ra.
Là Lý Chính gọi đến, cô muốn nhấn nút nghe, nhưng lời nói của Tư Nguyệt lại vang lên bên tai.
Cuối cùng vẫn không nghe máy.
"Chị Nhị Mỹ," đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai, "Trùng hợp quá."
Vương Nhị Mỹ ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đến ôm một chồng tài liệu ôn tập, tóc búi cao, trẻ trung xinh đẹp, khiến người ta sáng mắt lên.
"Họa Họa."
Tống Họa mỉm cười, "Em vừa chuẩn bị xong tài liệu ôn tập, định nhờ A Nguyệt chuyển cho chị, không ngờ lại gặp chị ở đây."
Vương Nhị Mỹ đứng dậy nhận lấy chồng tài liệu mà Tống Họa đưa cho, "Cảm ơn Họa Họa."
"Không có gì." Tống Họa thấy sắc mặt Vương Nhị Mỹ không được tốt, liền hỏi: "Chị Nhị Mỹ, chị không sao chứ?"
Vương Nhị Mỹ thở dài.
Cô nghĩ Tống Họa là người có học thức cao, gặp chuyện gì cũng có cách nhìn nhận riêng, nên đã đem những phiền não của mình kể ra.
Nghe xong, Tống Họa nhìn Vương Nhị Mỹ, nói: "Chị Nhị Mỹ, nếu chị đã nói rõ ràng mọi chuyện với đối phương rồi, mà đối phương cũng khẳng định là anh ấy và gia đình đều không để ý đến quá khứ của chị, vậy thì tại sao chị còn phải bận tâm chứ? Thứ nhất, chị không hề lừa dối anh ấy. Thứ hai, hai người có hảo cảm với nhau, ý kiến của em là, đã thích nhau rồi thì hãy cứ ở bên nhau. Cho dù kết quả cuối cùng không được như ý muốn, nhưng ít nhất cũng đã từng trải qua, sau này ngoảnh lại, sẽ không cảm thấy hối tiếc."
Nói đến đây, Tống Họa dừng một chút, "Cuộc đời nhìn thì có vẻ dài, nhưng thực ra rất ngắn ngủi. Thời gian thực sự có được thanh xuân tươi đẹp cũng chỉ có vài năm. Đời người ngắn ngủi, thanh xuân nên cùng thơ rượu, hiện tại, điều quan trọng nhất là chúng ta phải sống thật phóng khoáng, uống rượu ngon nhất, gặp người muốn gặp nhất."
Không phụ thanh xuân, không phụ tương lai.
Vẻn vẹn vài câu nói, đã khiến Vương Nhị Mỹ bừng tỉnh ngộ.
Cô lập tức nhớ đến một câu:
Nghe quân một lời hơn đọc sách mười năm.
Tống Họa nói rất đúng, người sống trên đời, điều quan trọng nhất là bản thân được vui vẻ, cho dù cuối cùng không có kết quả, nhưng ít nhất đã từng trải qua, sẽ không để lại tiếc nuối cho cuộc đời.
"Họa Họa, cảm ơn em!" Vương Nhị Mỹ cầm túi xách lên, "Chị còn có việc, đi trước đây, lát nữa em đưa tài liệu ôn tập cho A Nguyệt là được."
Nói xong, Vương Nhị Mỹ xoay người chạy đi.
Bây giờ cô có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Tống Họa nhìn theo bóng lưng cô, "Chị Nhị Mỹ, cố lên."
Vương Nhị Mỹ quay đầu lại nhìn Tống Họa, "Cố lên."
Vương Nhị Mỹ vẫy một chiếc taxi, sau khi lên xe, cô gọi điện thoại cho Lý Chính, "Cậu đang ở công ty à?"
"Chị? Em đang ở công ty, chị…"
Cậu ta còn chưa nói hết câu, Vương Nhị Mỹ đã cúp máy.
Lý Chính ngơ ngác, gọi lại cho cô.
Vương Nhị Mỹ nghe máy, "Đợi tôi ở dưới lầu công ty, mười phút nữa tôi đến."
Cô nghĩ, bây giờ trong lòng cô đã có câu trả lời rồi.
Tống Họa nói đúng.
Đời người ngắn ngủi, thanh xuân nên cùng thơ rượu.
Cúp điện thoại, Vương Nhị Mỹ nhìn người tài xế phía trước, giục giã: "Bác tài xế, phiền bác đi nhanh một chút."
Bác tài xế bất lực nói: "Cô gái, tôi đã chạy với tốc độ nhanh nhất rồi."
"Nhanh hơn nữa đi! Tôi thêm tiền cho bác."
Nghe thấy thêm tiền, thái độ của bác tài xế lập tức thay đổi, "Được rồi!"
Mười phút sau, taxi dừng trước cổng công ty.
Vương Nhị Mỹ lấy trong túi xách ra một tờ tiền mệnh giá một trăm tệ, "Bác tài xế, cảm ơn bác, không cần thối lại đâu."
Lý Chính đã đợi sẵn ở cổng.
Vương Nhị Mỹ nhìn cậu ta, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó hít thở sâu, từng bước từng bước đi đến bên cạnh cậu ta.
"Chị."
Vương Nhị Mỹ nói tiếp: "Đứng yên đó, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Thấy Vương Nhị Mỹ nghiêm túc như vậy, Lý Chính vô cùng căng thẳng.
Vương Nhị Mỹ muốn nói gì với cậu ta đây?
Chẳng lẽ là…
Đột nhiên trong lòng Lý Chính dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Chị, không phải nói là ba ngày nữa mới cho em biết sao?"
Vương Nhị Mỹ mỉm cười nói: "Lý Chính, chúng ta hẹn hò đi."
Khoảnh khắc ấy, Lý Chính tưởng mình nghe nhầm.
"Chị… chị nói gì cơ?"
Vương Nhị Mỹ lặp lại: "Tôi nói chúng ta hẹn hò đi."
Chưa bao giờ cô khao khát được ở bên cạnh Lý Chính như lúc này.
Giống như những cặp đôi bình thường khác.
Uống trà sữa, ăn lẩu, xem phim.
Lý Chính kích động không nói nên lời, trực tiếp bế Vương Nhị Mỹ lên xoay vòng vòng, lớn tiếng hét: "Chị, em không phải đang nằm mơ đấy chứ?"
Convert: dearboylove