Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 325: Bùng nổ, tôi đến để đòi lại công bằng cho bạn!



Lý Tú hoàn toàn ngây người.

Lời của thầy Ôn có ý gì?

Cô ấy sao chép?

Cô đứng ngẩn ra một lúc lâu, mới hiểu được ý của thầy Ôn.

Lý Tú cầm lấy hai bài luận trên bàn.

Lúc này.

Tay cô run rẩy.

Như lời thầy Ôn nói, hai bài luận này giống hệt nhau.

Như hai anh em sinh đôi.

Thầy Ôn mặt đầy vẻ hận sắt không thành thép, tiếp tục nói: "Em có phân biệt được bài luận nào là của mình, bài nào là của người khác không?"

"Thầy Ôn, em có thể thề, bài luận này thực sự là do chính tay em viết!"

Vì cuộc thi luận văn lần này, cô đã chuẩn bị mấy tháng trời.

Tra cứu rất nhiều tài liệu.

Còn làm nhiều thí nghiệm, cuối cùng mới tổng kết được kinh nghiệm.

Nội dung mười ngàn chữ, không có một chữ nào là thừa.

Nhưng bây giờ.

Trong luận văn lại xuất hiện một bài y hệt của cô.

Chắc chắn là có vấn đề ở khâu nào đó.

Lý Tú lúc này tim đập rất nhanh.

Cảm giác này rất khó chịu.

Cô muốn giải thích rõ ràng với thầy Ôn, để thầy Ôn tin mình, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Lý Tú tiếp tục nói: "Thầy Ôn, em lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, nếu em có sao chép, thì em bước ra cửa lập tức bị xe đụng chết!"

"Lý Tú, thầy thật sự rất thất vọng về em!" Thầy Ôn nhìn Lý Tú như vậy, ánh mắt không biết diễn tả gì, "Nhưng xét về thành tích thường ngày của em cũng không tệ, chuyện này thầy sẽ không truy cứu nữa! Em về viết cho thầy bản kiểm điểm ba nghìn chữ, chuyện này coi như xong."

Bắt cô viết kiểm điểm?!

Lý Tú tuyệt đối không thể đồng ý.

Người sao chép không phải là cô.

Người bỏ công sức là cô, người viết luận văn cũng là cô, giờ kẻ hề thật sự đang trốn trong góc cười nhạo cô, châm chọc cô.

"Thầy Ôn, em thực sự không hề sao chép, thầy thậm chí còn không điều tra, đã kết luận em sao chép, như thế có phải là quá bất công không!"

"Giờ bằng chứng đã bày ra trước mặt, em còn muốn thầy điều tra như thế nào! Lý Tú, thầy nể tình em bình thường biểu hiện cũng không tệ nên không muốn truy cứu chuyện này nữa, em viết bản kiểm điểm là xong! Thầy khuyên em nên biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nếu không, thiệt thòi vẫn là em thôi."

Chuyện sao chép đối với một học sinh có thể lớn mà cũng có thể nhỏ.

Đặc biệt là trong cuộc thi luận văn nghiêm túc như thế này.

Nếu chuyện này càng làm càng lớn, Lý Tú thậm chí có thể bị đuổi học!

Lý Tú hoàn toàn không sợ làm to chuyện, nhìn thầy Ôn, tiếp tục nói: "Chỉ với hai bài luận giống nhau mà có thể chứng minh em sao chép sao? Thầy Ôn, thầy dựa vào đâu mà nói không phải người khác sao chép của em?"

Thầy Ôn ngẩn ra một chút.

Ban đầu cứ nghĩ Lý Tú sẽ theo bậc thang mà bước xuống.

Dù sao gia cảnh cô không khá giả cũng không có ai chống lưng.

Nhưng tính khí của Lý Tú lại lớn như vậy.

"Được, em muốn bằng chứng phải không? Vậy em có thể đưa ra bằng chứng rằng em không sao chép không?" Thầy Ôn tiếp tục: "Bạn học kia nộp bài sớm hơn em một ngày."

Thời gian nộp bài sớm hay muộn là một bằng chứng rất quan trọng.

Chỉ có người sao chép mới nộp sau người sáng tạo.

Lý Tú nheo mắt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh, từ từ sắp xếp lại mạch suy nghĩ, "Thầy Ôn, em nói em không sao chép thì tuyệt đối không nhận. Em sẽ về chuẩn bị bằng chứng, ngoài ra em muốn biết, ai là người viết bài luận kia!"

Người có thể thấy bài luận của cô không nhiều.

Bạn cùng phòng có thể có cơ hội thấy, nhưng bài luận của cô luôn khóa trong tủ, bạn cùng phòng hẳn không có cơ hội.

Sau đó là nơi in ấn.

Vì bài luận của cô đã được mang ra ngoài in.

Nhưng cô không in tại tiệm in, mà dùng máy in tự động, nếu vấn đề nằm ở máy in tự động, thì có thể bị sinh viên khác trong trường thấy.

Nhưng rõ ràng.

Kẻ sao chép bài luận của cô là bạn cùng lớp.

Bạn học đó là ai?

Lý Tú không chỉ phải tìm bằng chứng, cô còn phải tìm người đó để đối chất!

"Chuyện này em không cần biết," Thầy Ôn đổi giọng, tiếp tục nói: "Lý Tú, với tư cách là một giáo viên, thầy cũng đứng từ góc độ của em để suy nghĩ cho em, nếu chuyện này làm lớn lên, đối với em tuyệt đối không có lợi! Trừ khi em có đủ bằng chứng chứng minh em không sao chép! Nhưng em có không?"

"Thầy Ôn, sao thầy biết là em không có?" Lý Tú ngẩng đầu nhìn Thầy Ôn, "Để viết tốt bài luận này, em đã chuẩn bị suốt hai tháng, tham khảo hơn mười tài liệu, mỗi ngày nằm mơ đều đang làm thí nghiệm! Bây giờ thầy nói em sao chép, xin lỗi, em không thể nuốt trôi cơn giận này!"

Thầy Ôn khẽ cau mày, Lý Tú này, thật sự là không biết điều.

Ông đã khuyên nhủ tử tế, nhưng Lý Tú lại không nghe!

Chẳng lẽ phải làm lớn chuyện?

Nếu làm lớn chuyện, đối với Lý Tú tuyệt đối không có chút lợi ích nào.

Thầy Ôn không dấu vết cau mày, tiếp tục nói: "Lý Tú, tất cả những kẻ sao chép đều không nhận mình sao chép! Theo thời gian phát hành luận văn để suy đoán, em chính là đã sao chép! Nhưng em nhìn thái độ của em bây giờ xem! Em có ý gì? Em đang nghi ngờ thầy sao?"

"Thầy Ôn, em không sao chép, nên em sẽ không thừa nhận, càng không thể im lặng chịu đựng. Em chỉ muốn biết, người viết bài luận này là ai! Nếu người đó không sao chép, tại sao không dám ra ánh sáng đối chất với em!"

Rõ ràng, đối phương đang chột dạ.

Thầy Ôn cũng có chút tức giận, "Lý Tú, người ta trong lúc kích động có thể làm ra bất cứ chuyện gì, thầy không nói tên bạn học đó cho em, một phần là bảo vệ em, một phần cũng là tôn trọng quyền riêng tư của bạn học đó."

Nói đến đây, giọng điệu của Thầy Ôn thay đổi, tiếp tục: "Lý Tú à, thực ra cũng không phải chuyện lớn gì, con người ai cũng có lòng hiếu thắng, nhất là những thiếu niên trẻ trung sôi nổi như các em, nên thầy hiểu cho em, cũng không định truy cứu trách nhiệm của em!"

"Thầy Ôn, lòng tốt của thầy em xin ghi nhận, nhưng em không cần sự ưu ái này, em sẽ trở về chuẩn bị bằng chứng!"

Nói xong, Lý Tú quay người rời đi.

Công sức mà cô khổ công sắp xếp, tuyệt đối không để người khác lấy đi.

Lý Tú vô cùng tức giận.

Bước chân cũng nhanh hơn.

Trên đường có bạn học chào hỏi, nhưng cô không nghe thấy.

Điều này thật không giống Lý Tú chút nào.

Sau cùng, tính cách của Lý Tú rất cởi mở và nhiệt tình, bình thường gặp người, đều là cô chủ động chào hỏi, tuyệt đối không bao giờ có tình trạng không để ý đến người khác.

Tô Mai khẽ cau mày, kỳ lạ nói: "Tối nay Lý Tú làm sao vậy?"

Bạn cùng phòng bên cạnh Tô Mai, Tôn Duyệt nói: "Nghe nói dường như là vì chuyện thi luận văn."

"Thi luận văn thì sao?" Tô Mai dường như nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: "Mình nhớ là Lý Tú đã chuẩn bị rất lâu, vừa làm thí nghiệm, vừa tra cứu tài liệu, cô ấy đứng thứ mấy?"

Tôn Duyệt tiếp lời: "Mình nghe Khương Diệp Diệp nói, Lý Tú dường như còn không vào nổi top ba mươi."

Nghe vậy, Tô Mai trợn tròn mắt.

Nếu là người khác không vào top ba mươi thì cũng thôi.

Nhưng người này là Lý Tú mà!

Lý Tú đã chuẩn bị cho bài luận này lâu như vậy, sao có thể không vào nổi top ba mươi?

Điều này thật khó tin.

Tô Mai tiếp tục: "Cậu nghe nhầm rồi phải không?"

"Không nhầm đâu, đúng là không vào top ba mươi," nói đến đây, Tôn Duyệt lại nói: "Ngược lại, Ôn Hiểu Nguyệt ở phòng họ lại đoạt giải nhất. Cùng một phòng mà Ôn Hiểu Nguyệt không tiếng động gì lại đoạt nhất, còn Lý Tú chuẩn bị lâu như vậy mà chẳng có gì, trong lòng chắc chắn không thoải mái."

"Không, không, không," Tô Mai lắc đầu, cô đã biết Lý Tú hơn nửa năm, hiểu rõ tính cách của Lý Tú, "Lý Tú không phải người như vậy, chắc chắn bên trong còn có nội tình khác."

Lý Tú là người biết buông bỏ, cô ấy tuyệt đối sẽ không vì không đạt được thứ hạng tốt mà như thế.

Tôn Duyệt lắc đầu, "Tình hình cụ thể mình cũng không rõ lắm, mình nghe Khương Diệp Diệp nói vậy."

Mười phút sau.

Lý Tú trở về phòng ký túc xá.

Khương Diệp Diệp thấy cô trở về, lập tức hỏi: "Lý Tú, cậu vừa đi tìm Thầy Ôn phải không? Thầy Ôn nói sao?"

Lý Tú đáp: "Thầy Ôn nói mình sao chép, nhưng luận văn của mình đã chuẩn bị suốt hai tháng, làm sao có thể sao chép được! Mình đang sắp xếp bằng chứng."

Cô không làm chuyện mờ ám, cũng không sợ nói chuyện này ra.

Nghe câu này, Ôn Hiểu Nguyệt cũng không thấy chột dạ, chỉ cười nói:

"Có người thua không nổi, sao chép thì cứ nhận là sao chép đi, chẳng lẽ Thầy Ôn còn có thể oan uổng cho cậu?"

Câu nói này đã châm ngòi cho cơn giận trong lòng Lý Tú, cô đi thẳng đến bên Ôn Hiểu Nguyệt, "Cậu nói lại lần nữa, ai sao chép?!"

Ôn Hiểu Nguyệt từ trước đến nay luôn được cưng chiều, đương nhiên không sợ Lý Tú, ngẩng đầu nói: "Mình nói cậu đó! Cậu không sao chép sao? Nếu cậu không sao chép thì kích động như vậy làm gì? Làm kẻ trộm mà chột dạ!"

So với cô ta, Lý Tú thì là gì?

Không thân phận, không bối cảnh.

Ở kinh thành chẳng có chỗ dựa nào.

Lý Tú vốn đã rất tức giận, nghe câu này, lập tức túm lấy cổ áo của Ôn Hiểu Nguyệt, "Ôn Hiểu Nguyệt! Mình nói lại lần nữa, mình không sao chép!"

Ôn Hiểu Nguyệt cũng không phải người chịu thiệt, lập tức túm tóc Lý Tú.

Hai người bạn cùng phòng thấy tình hình không ổn, lập tức tiến đến, kéo Lý Tú và Ôn Hiểu Nguyệt ra.

Không thể để hai người này thực sự đánh nhau.

Nếu làm ầm lên đến trường thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của cả phòng ký túc.

"Hòa khí sinh tài! Hòa khí sinh tài! Hai cậu bình tĩnh một chút."

Khương Diệp Diệp ôm lấy Ôn Hiểu Nguyệt, "Hiểu Nguyệt, có lẽ chuyện này thực sự có hiểu lầm, Lý Tú không giống người sẽ sao chép!"

Nói xong, Khương Diệp Diệp lại nhìn về phía Lý Tú, "Lý Tú. Hiểu Nguyệt chỉ là lỡ lời, hơn nữa, cũng không phải cô ấy nói cậu sao chép, chính cậu cũng nói, là Thầy Ôn nói. Nếu cậu cảm thấy mình bị oan, thì mau chóng sắp xếp bằng chứng và làm rõ với thầy. Cậu giờ động thủ đánh người, chỉ làm cho tình hình tệ hơn! Không những không giải quyết được vấn đề, mà còn làm sâu sắc thêm mâu thuẫn!"

Lâm Nhu lúc này cũng không dám hòa giải nữa, gật đầu nói: "Mình thấy Khương Diệp Diệp nói rất đúng, Lý Tú, cậu bình tĩnh một chút, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách chứng minh cậu không sao chép!"

Lý Tú lúc này từ từ bình tĩnh lại, buông Ôn Hiểu Nguyệt ra.

Ôn Hiểu Nguyệt cũng buông Lý Tú ra, hừ lạnh một tiếng, "Sao chép còn sợ người ta nói?"

Không được tức giận!

Không được tức giận!

Lý Tú cố gắng điều chỉnh hơi thở.

Khương Diệp Diệp đi đến bên cạnh Ôn Hiểu Nguyệt, hạ giọng nói: "Hiểu Nguyệt, bây giờ chuyện còn chưa rõ ràng, cậu nói ít vài câu đi."

Ôn Hiểu Nguyệt cố tình nói lớn: "Có người ngay cả chuyện sao chép cũng làm được, tại sao mình phải nói ít?"

Thấy không khí lại trở nên căng thẳng, Lâm Nhu đi đến bên cạnh Ôn Hiểu Nguyệt, "Hiểu Nguyệt, tối nay trăng đẹp lắm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi?"

Nói xong, Lâm Nhu kéo Ôn Hiểu Nguyệt ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng, Ôn Hiểu Nguyệt nói: "Lâm Nhu, cậu kéo mình ra đây làm gì? Cô ta sao chép còn không biết xấu hổ, tại sao mình phải rời phòng?

Người phải rời phòng là Lý Tú mới đúng.

Lâm Nhu tiếp tục: "Hiểu Nguyệt, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, các cậu đều bình tĩnh một chút."

Nói đến đây, Lâm Nhu có chút không thể tin nổi nói: "Mình thật không ngờ, Lý Tú lại sao chép! Cũng may lúc đó cậu mượn luận văn của cô ấy, cô ấy không cho cậu mượn, nếu cô ấy thật sự cho cậu mượn, thì không phải toi rồi sao?"

Lý Tú là người có điểm thi cao nhất phòng họ.

Cũng rất thông minh.

Và trước cuộc thi luận văn thực sự đã chuẩn bị không ít công việc, ai mà ngờ, Lý Tú lại sao chép!

Trong phòng.

Khương Diệp Diệp ngồi bên cạnh Lý Tú, dịu dàng nói: "Lý Tú, mình biết cậu chắc chắn không sao chép, cậu đừng vội, từ từ thu thập bằng chứng, nếu cần mình giúp đỡ, cậu cứ nói. Đừng khách sáo."

"Được, cảm ơn cậu." Lý Tú nhìn Khương Diệp Diệp.

"Không khách sáo, chúng ta đều là bạn cùng phòng," Khương Diệp Diệp tiếp tục: "Về phía Hiểu Nguyệt cậu đừng chấp nhặt với cô ấy, cô ấy chỉ là thẳng tính, không có ác ý gì."

Lý Tú không trả lời trực tiếp, mà nói: "Diệp Diệp, mình nhất định sẽ chứng minh mình không sao chép!"

"Mình cũng tin tưởng cậu!"

Nói xong, Lý Tú lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm bằng chứng.

Lý Tú khi viết luận văn, đã sắp xếp rất nhiều tài liệu quan trọng, những tài liệu đó đều được phân loại tốt, đặt trong một thư mục.

Ngoài ra, cô còn có kết quả thí nghiệm.

Lý Tú lúc đó cũng đã lưu tài liệu, nhưng không biết sao, tài liệu luận văn mất tiêu, có thể là đã vô tình bị xóa đi mất.

Nếu tài liệu vẫn còn, thì có thể chứng minh được thời gian.

Phải tìm cách khôi phục tài liệu.

Lý Tú lên mạng tìm người khôi phục tài liệu.

Tiếc là, tìm liên tiếp mấy chuyên gia máy tính, họ đều nói không thể khôi phục được.

Lý Tú gãi đầu.

Cảm thấy phiền não.

Cô nhất định phải tìm cách chứng minh mình, không thể bị chụp mũ sao chép.

Ở một bên khác.

Ôn Vưu Binh trở về nhà.

Sắc mặt ông có chút không vui.

Vợ ông, Phan Viện Viện, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Ôn Vưu Binh tiếp tục: "Hôm nay kết quả thi luận văn đã ra, Hiểu Nguyệt đoạt giải nhất."

Nghe vậy, Phan Viện Viện tròn mắt, "Thật sao?"

"Ừ." Ôn Vưu Binh gật đầu, trong mắt tràn đầy tự hào.

Phan Viện Viện cười nói: "Nếu con đoạt giải nhất, sao anh còn nhăn nhó vậy?"

Lúc này nên ăn mừng mới đúng.

"Nhưng trong lớp chúng ta xuất hiện một bài luận văn giống hệt của Hiểu Nguyệt."

"Cái gì?" Phan Viện Viện cau mày, "Ai vậy?"

"Lý Tú."

Phan Viện Viện cũng là giảng viên của đại học kinh thành, có chút ấn tượng về sinh viên này.

"Chắc chắn là Lý Tú sao chép của Hiểu Nguyệt rồi, không ngờ cô bé nhìn hiền lành vậy mà lại làm chuyện này! Anh nhất định phải xử lý nghiêm khắc cô ta!"

Phan Viện Viện chưa hỏi gì đã trực tiếp kết tội Lý Tú sao chép.

Ôn Vưu Binh có suy nghĩ riêng của mình, "Anh không định làm lớn chuyện này."

"Tại sao?"

Phan Viện Viện nhíu mày nói: "Bây giờ cô ta sao chép của Hiểu Nguyệt, chẳng lẽ còn để cho Hiểu Nguyệt nuốt giận vào trong sao?"

Nếu đã sao chép, thì phải trả giá.

Nuốt giận không phải là phong cách của Phan Viện Viện.

Ôn Vưu Binh từ trong cặp công văn lấy ra hai bài luận, sắc mặt có phần phức tạp, "Em xem nội dung của hai bài luận này đi."

Phan Viện Viện nhận lấy bài luận, xem xong càng thêm tức giận, "Độ tương đồng lên tới một trăm phần trăm, lão Ôn, anh có thể cho phép loại người này ở trong lớp của anh sao? Đây đúng là sâu mọt!"

Loại người này cũng không biết làm sao mà thi đậu vào đại học!

Quả nhiên, học lực không đồng nghĩa với phẩm chất.

Ôn Vưu Binh nhìn vợ, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em không thấy bài luận này rất không giống với phong cách thường ngày của Hiểu Nguyệt sao?"

Ông quá hiểu phong cách văn chương của Lý Tú.

Trong bài luận này, ngay cả nửa điểm phong cách của cô ấy cũng không thấy.

Nói đến đây, Ôn Vưu Binh lại nói: "Hơn nữa, hôm qua Hiểu Nguyệt đã đến nhà chúng ta."

Phan Viện Viện chau mày, "Vậy anh nghi ngờ Hiểu Nguyệt sao chép? Không thể nào! Điều này tuyệt đối không thể! Hiểu Nguyệt tuyệt đối không thể nào sao chép!"

Ôn Vưu Binh luôn cảm thấy lòng không yên, "Hiểu Nguyệt đứa nhỏ này luôn thích tranh cường háo thắng, chuyện này tôi cảm thấy không đơn giản như vậy, cho nên, chúng ta nên bình tĩnh một chút. Cố gắng giữ chuyện này xuống mức thấp nhất."

Ít một chuyện thì hơn nhiều một chuyện.

Đây cũng là lý do tại sao Ôn Vưu Binh chỉ bắt Lý Tú viết một bản kiểm điểm rồi cho qua.

Phan Viện Viện có chút tức giận, "Lão Ôn, anh làm vậy là không đúng! Sao anh có thể nghi ngờ Hiểu Nguyệt chứ!"

Ôn Vưu Binh thở dài, "Anh cũng là vì muốn tốt cho Hiểu Nguyệt thôi. Sợ nhất là vạn nhất!" Ôn Hiểu Nguyệt dù sao vẫn còn nhỏ, người trẻ lúc bốc đồng cái gì cũng có thể làm, vạn nhất, vạn nhất Lý Tú thật sự không có sao chép thì chuyện này thật sự không còn đường lui nữa.

Phan Viện Viện tiếp tục nói: "Hiện tại Lý Tú có thái độ thế nào? Ít nhất cô ấy cũng nên đi xin lỗi Hiểu Nguyệt chứ! Đúng rồi, Hiểu Nguyệt biết chuyện này chưa?"

Ôn Vưu Binh lắc đầu, "Anh tạm thời chưa nói với Hiểu Nguyệt. Bên Lý Tú anh cũng chưa nói."

Phan Viện Viện bảo vệ người thân, "Theo em, nên bắt Lý Tú đi xin lỗi Hiểu Nguyệt! Nhân phẩm của Hiểu Nguyệt em rất rõ, con bé tuyệt đối không làm chuyện như vậy! Vậy người sao chép chắc chắn là Lý Tú!"

"Đừng tuyệt đối như vậy." Ôn Vưu Binh nheo mắt lại, "Em có biết không, Lý Tú vì bài luận lần này đã chuẩn bị suốt hai tháng! Hiểu Nguyệt lại chẳng chuẩn bị gì cả!"

Tất cả những điều này, Ôn Vưu Binh đều thấy rõ.

Nếu không phải vậy, ông tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.

Còn Ôn Hiểu Nguyệt cũng đã tính toán kỹ, chú thím chắc chắn sẽ đứng về phía mình.

Trong lòng Phan Viện Viện, Ôn Hiểu Nguyệt chính là đứa trẻ thông minh nhất trên đời, cô bé hoàn toàn không có khuyết điểm gì, vì thế Ôn Hiểu Nguyệt tuyệt đối không thể sao chép.

Nghe vậy, Phan Viện Viện hừ lạnh một tiếng, "Anh làm chú như vậy sao? Bây giờ con bé bị sao chép mà ngay cả một lời xin lỗi cũng không nghe được!"

Ôn Vưu Binh làm chú, thật sự quá không đạt.

"Anh làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Hiểu Nguyệt," nói đến đây Ôn Vưu Binh tiếp lời: "Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai sẽ gánh? Hay em có thể gánh? Khi anh tìm Lý Tú nói chuyện, cô ấy đã nói muốn về tìm bằng chứng, anh có thể cảm nhận được, Lý Tú chắc là không có vấn đề gì lớn."

Chỉ cần Lý Tú có vấn đề, cô ấy sẽ không thể hiên ngang như vậy.

Sống với Ôn Vưu Binh mấy chục năm, Phan Viện Viện rất hiểu con người ông, biết ông không nói bừa, nếu Ôn Vưu Binh khẳng định như thế, thì chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Phan Viện Viện cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng đã có ấn tượng rất không tốt về Lý Tú.

"Cô gái này là người ở đâu?" Phan Viện Viện hỏi.

Ôn Vưu Binh đáp: "Hình như là thi đậu từ Giang Thành qua."

Giang Thành tuy là thành phố du lịch, nhưng trong mắt Phan Viện Viện chỉ là một nơi nhỏ bé.

Dù sao Kinh Thành cũng là một đại đô thị quốc tế.

Cả thành phố Giang Thành, còn chưa lớn bằng một quận của Kinh Thành.

Nghe vậy, ánh mắt Phan Viện Viện đầy vẻ khinh thường, "Người từ nơi nhỏ bé như vậy đến, cho dù thật sự là Hiểu Nguyệt sao chép của cô ta, cũng là phước phần của cô ta! Hơn nữa, hiện tại chẳng có bằng chứng gì chứng minh là Hiểu Nguyệt sao chép!"

"Em không thể nói như vậy," Ôn Vưu Binh nhấp một ngụm trà, "Tóm lại, tốt nhất là đừng làm to chuyện này, mấy năm nay, chúng ta thật sự đã quá chiều chuộng Hiểu Nguyệt rồi."

Với tính cách này, tính khí này của Hiểu Nguyệt, nếu bước vào xã hội, sớm muộn cũng sẽ gặp thiệt thòi.

"Đây đều là chúng ta mắc nợ Hiểu Nguyệt!"

Nghe vậy, Ôn Vưu Binh thở dài.

Ngày thứ hai.

Chính là ngày Tống Họa đến giảng đường Đại học Kinh Thành.

Có xe chuyên dụng đến đón.

Dẫn đầu bởi hiệu trưởng Bùi Diên Xương, toàn bộ ban lãnh đạo Đại học Kinh Thành đều đứng ở cổng trường để chào đón cô.

Tống Họa bước xuống xe.

Bùi Diên Xương lập tức tiến đến, bắt tay với Tống Họa, "Chào mừng Tống tiểu thư."

"Hiệu trưởng Bùi."

Bùi Diên Xương tiếp tục giới thiệu: "Đây là phó hiệu trưởng Lâm Lỗi, đây là viện trưởng Viện Sinh học Chu Thiên Hồng, phó viện trưởng Tôn Kiện, còn đây là viện trưởng Viện Hóa học Triệu Thiên Tứ, phó viện trưởng Hướng Đào, Viện Tài chính..."

Tống Họa lần lượt chào hỏi từng người.

Ngoài các viện trưởng và phó viện trưởng, còn có rất nhiều giáo viên và giáo sư, cùng với các sinh viên đến xem.

Người quá đông.

Nhưng những viện trưởng, giáo sư và giáo viên này, Tống Họa đại khái đều có thể nhớ mặt, ít nhất sẽ không gọi sai tên.

Hiện trường có thể nói là người đông như núi.

Nếu là người khác, đối diện với cảnh tượng này, ít nhiều sẽ có chút e ngại.

Nhưng Tống Họa thì không.

Cô luôn duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, cúi đầu trao đổi với Bùi Diên Xương.

Nhìn như vậy, lại giống như lãnh đạo đang trao đổi với cấp dưới hơn.

Các sinh viên đứng xem xung quanh đều sửng sốt.

Không ai nghĩ rằng trong đời mình còn có thể thấy cảnh này.

"Chết tiệt! Hiệu trưởng của chúng ta trước mặt Tống tiểu thư lại khiêm nhường thế này!"

"Cả viện trưởng của chúng ta nữa, bình thường nghiêm túc lắm, hôm nay cười đến nỗi gần như méo miệng."

"Không phải hiệu trưởng khiêm nhường, mà là khí chất của Tống tiểu thư quá mạnh, hiệu trưởng của chúng ta căn bản không áp chế nổi."

"..."

Lý Tú và các bạn cùng phòng cũng ở trong đám đông.

Cô nhìn Tống Họa từ xa, rút điện thoại ra, chụp ảnh rồi gửi vào nhóm chat.

Mặc dù bị gắn mác 'sao chép', nhưng Lý Tú là người biết phân biệt rõ ràng, hơn nữa, cô đã thu thập đầy đủ bằng chứng.

Sau khi buổi giảng kết thúc hôm nay, cô sẽ lập tức đi tìm Ôn Vưu Binh.

Nhìn thấy Lý Tú cứ mãi chụp ảnh, Ôn Hiểu Nguyệt cười nói: "Lý Tú, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu và Tống tiểu thư là bạn tốt đúng không? Nếu là bạn tốt, cậu còn kích động như vậy làm gì? Nếu để người không biết nhìn thấy, còn tưởng cậu lần đầu tiên gặp Tống tiểu thư đấy!"

Kể từ sự việc tối qua, Lý Tú và Ôn Hiểu Nguyệt đã hoàn toàn trở mặt, "Chuyện này dường như không liên quan đến cậu nhỉ?"

Cô cũng chẳng buồn giải thích nữa.

"Tôi chỉ tùy tiện nói một câu, sao cậu lại nổi giận như thế?" Ôn Hiểu Nguyệt tiếp tục: "Chẳng lẽ bị chạm phải đuôi rồi?"

Là hồ ly thì sao có thể không lộ đuôi được!

Người như Lý Tú mà cũng quen biết Tống Họa?

Thật là mơ mộng hão huyền.

Đừng nói là Lý Tú, ngay cả cô cũng không đủ tư cách để quen biết Tống Họa.

Lâm Nhu thấy Lý Tú như vậy, cũng nghĩ Lý Tú trước đây nói dối, cười nói: "Lý Tú, nếu cậu và Tống tiểu thư là bạn tốt, hay là cậu hẹn một lần, tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm?"

Nghe vậy, Ôn Hiểu Nguyệt lập tức hùa theo: "Lâm Nhu nói đúng đấy."

Lý Tú nhìn hai người, cười nhẹ nói: "Muốn ăn cơm với Họa Họa? Các cậu đủ tư cách sao?"

Ôn Hiểu Nguyệt không hề tức giận, "Không đủ tư cách vẫn tốt hơn những kẻ không biết liêm sỉ!"

Người không đủ tư cách ăn cơm với Tống tiểu thư thì nhiều lắm.

Còn Lý Tú thì không biết liêm sỉ, khoe khoang mình là bạn tốt với Tống tiểu thư.

Lý Tú không buồn tranh cãi với cô ta, cúi đầu tương tác với Chu Tử trong nhóm chat.

[Trường các cậu đông người quá! Nhưng mình vẫn thấy Họa ca như thường!]

[Họa ca đẹp trai quá!]

[Tú Tú~ nhớ chụp thêm nhiều ảnh nhé.]

Lý Tú trả lời: [Được rồi.]

Tống Họa, được các lãnh đạo Đại học Kinh Thành vây quanh, đến sân thể dục của trường.

Sân thể dục rất rộng.

Diện tích khoảng 1.5 héc-ta.

Bây giờ, toàn bộ sân thể dục đều là người.

Tống Họa đứng trên bục cao.

Cô thậm chí không cần một bản thảo giảng, cứ như vậy đối mặt với toàn thể giáo viên và học sinh của trường, trên mặt mang nụ cười nhẹ, "Chào buổi chiều các vị lãnh đạo, giáo sư, thầy cô của Đại học Kinh Thành, và các bạn học sinh dưới sân khấu, tôi là Tống Họa."

Vừa dứt lời, cả sân thể dục vang lên tiếng vỗ tay dậy sóng.

Kéo dài mấy giây, tiếng vỗ tay mới lắng xuống.

Nhưng nhiệt tình vẫn còn đó.

Tống Họa hơi cúi người, chỉnh lại micro, "Trước tiên, tự giới thiệu một chút, tôi là Tống Họa. Tống của Tống Họa, Họa của Tống Họa."

Đó là một hành động rất đơn giản, nhưng lại toát lên một khí chất mạnh mẽ vô hình.

Kính ngưỡng như núi cao.

"Rất vui khi nhận được lời mời từ Đại học Kinh Thành, tiếp theo, chúng ta sẽ tùy ý trò chuyện, nếu bạn học nào có thắc mắc thì có thể giơ tay."

"..."

Giọng cô nhẹ nhàng, giọng nói rất dễ nghe, như dòng suối róc rách trong rừng, chạm vào những viên đá nhỏ bên suối, trong lành bên tai, khiến người ta như tắm gió xuân.

Buổi nói chuyện kéo dài hai tiếng.

Suốt quá trình không có bản thảo, Tống Họa phát huy tức thời, nghĩ gì nói nấy.

Người thực sự có tri thức trong bụng, có thể nói thành chương, hoàn toàn không cần bất kỳ bản thảo nào.

Sau hai tiếng, các sinh viên dưới sân khấu vẫn cảm thấy chưa nghe đủ.

"Ngày tháng còn dài, tôi tin rằng sau này sẽ còn nhiều dịp gặp lại mọi người."

Nói xong câu này, Tống Họa liền quay người đi xuống bục.

Bùi Diên Xương lúc này bước lên sân khấu, làm tổng kết.

Trong hai tiếng vừa qua, không chỉ các sinh viên lắng nghe rất chăm chú, ngay cả ông cũng không bỏ sót một từ nào.

Nghe Tống Họa nói chuyện là một loại hưởng thụ.

Sau buổi giảng, lịch trình của Tống Họa mới chỉ hoàn thành một phần ba, tiếp theo, cô còn phải tham gia thảo luận học thuật với các giáo sư, ghé thăm Viện Sinh học và Viện Hóa học, và còn có tiệc tối cần tham dự.

Cả ngày dài hoàn toàn không thuộc về cô ấy.

Trong khi Tống Họa giảng, Lý Tú đã quay nhiều video gửi vào nhóm.

Sau khi buổi giảng kết thúc, cô trở về ký túc xá, sắp xếp lại bằng chứng mình đã thu thập.

Nếu bài luận là do cô làm, thì cô có thể tìm được bằng chứng để chứng minh!

Ôn Hiểu Nguyệt lại bắt đầu châm chọc Lý Tú, "Lý Tú, không phải cậu nói sẽ tìm bằng chứng chứng minh mình không sao chép sao? Bằng chứng của cậu tìm được thế nào rồi?"

"Cảm ơn đã quan tâm, nhưng không có gì để nói."

Ôn Hiểu Nguyệt cười nói: "Thế thì tôi chờ xem đấy."

Cô muốn xem xem thứ nhà quê Lý Tú này có thể gây ra sóng gió gì.

Lời vừa dứt, Ôn Hiểu Nguyệt lại nói: "Đừng như vụ của Tống tiểu thư, chúng tôi đã tin lời cậu nói rằng cậu và Tống tiểu thư là bạn tốt. Không ngờ, cậu cũng như chúng tôi, phải nhân cơ hội buổi giảng để chụp ảnh Tống tiểu thư."

Khương Diệp Diệp lập tức rót cho Ôn Hiểu Nguyệt một cốc nước, "Hiểu Nguyệt uống nước đi."

Lâm Nhu cười nói: "Tôi thấy Hiểu Nguyệt nói không sai. Có những người không chỉ tâm địa không ngay thẳng, còn thích ba hoa!"

Ba hoa thì cũng thôi đi.

Còn ba hoa rằng là bạn tốt của Tống tiểu thư.

Tống tiểu thư có biết Lý Tú là cọng hành nào không?

Lý Tú nhịn không nói gì.

Ngày mai.

Ngày mai cô sẽ chứng minh mình không sao chép, cô nhất định phải tìm ra kẻ đã sao chép cô.

Chuyện này.

Cô sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Rất nhanh.

Ngày thứ hai đã đến.

Biết Ôn Vưu Binh có tiết học hôm nay, nên đợi Ôn Vưu Binh vừa tan lớp về văn phòng, Lý Tú đã đến.

"Thầy Ôn."

Ôn Vưu Binh đặt sách xuống, thấy Lý Tú, ông có chút bất ngờ, sau đó nói: "Lý Tú, bản kiểm điểm gửi vào email cho tôi là được rồi, không cần phải đích thân đến đây."

"Thưa thầy Ôn, em đã nói rồi, em không sao chép, hôm nay em đến để chứng minh mình không sao chép!"

Ôn Vưu Binh nhíu mày không dấu vết, "Được, em đưa bằng chứng đây tôi xem."

Lý Tú in tất cả chứng cứ thành tài liệu, hai tay đưa cho Ôn Vưu Binh, "Thầy Ôn xem, đây là tài liệu em tham khảo khi viết luận văn, đây là thời gian em mượn sách ở thư viện, còn đây, đây là chứng nhận ra vào phòng thí nghiệm của em."

Nói đến đây, Lý Tú lật sang hai trang, "Còn đây, đây là tổng kết thí nghiệm của em. Đúng rồi, em còn tìm được một bản thảo sơ bộ trong máy tính, đây là bản em đã viết từ một tháng trước!"

Ôn Vưu Binh liếc qua tài liệu Lý Tú chuẩn bị, rồi hỏi: "Vậy em làm sao chứng minh em không phải đã sao chép từ một tháng trước?"

"Thầy Ôn, nếu thầy nói vậy, thì em thật sự không còn gì để nói! Em đã có chứng cứ tra cứu tài liệu, làm thí nghiệm, thậm chí cả bản thảo sơ bộ, sao thầy có thể nói như vậy? Hay là thầy cố ý muốn bao che cho kẻ sao chép!"

Nghe vậy, Ôn Vưu Binh nhíu mày.

"Lý Tú! Em còn coi tôi là thầy giáo không? Tôi chỉ nêu ra nghi vấn hợp lý!" Nói đến đây, Ôn Vưu Binh lại tiếp tục: "Thế này đi, tôi sẽ kiểm tra tính xác thực của những chứng cứ này, em ngày mai lại đến một chuyến!"

"Dạ, thưa thầy Ôn, em tin tưởng thầy."

Nói xong câu này, Lý Tú quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng Lý Tú, đáy mắt Ôn Vưu Binh đầy suy tư, ông lập tức lấy điện thoại, gọi cho Ôn Hiểu Nguyệt, bảo cô đến một chuyến.

Ôn Hiểu Nguyệt quả nhiên đến rất nhanh, "Chú Hai, chú tìm cháu?"

Ôn Vưu Binh nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề, "Con thành thật nói cho chú biết, con có phải đã sao chép luận văn của Lý Tú không?"

Ôn Hiểu Nguyệt không trả lời trực tiếp câu hỏi của Ôn Vưu Binh, chỉ ôm lấy cánh tay Ôn Vưu Binh, "Chú Hai, cháu biết chú nhất định có cách giúp cháu giải quyết vấn đề này, đúng không?"

Nghe vậy, Ôn Vưu Binh nhíu mày càng sâu.

Chuyện này, nói nhỏ thì nhỏ.

Nói lớn thì lớn.

Suy nghĩ một lúc, Ôn Vưu Binh tiếp tục: "Được rồi, con về trước đi. Chuyện này chú sẽ nghĩ cách, nhưng con nhất định phải nhớ, không có lần sau!"

"Được, được, được!" Ôn Hiểu Nguyệt cười nói: "Cảm ơn chú Hai, cháu gửi lời hỏi thăm đến thím Hai."

Sau khi Ôn Hiểu Nguyệt đi không lâu, Ôn Vưu Binh cũng rời văn phòng, đi về khu gia đình.

Đang đi, bỗng gặp Hiệu trưởng Bùi Diên Xương, "Thầy Ôn, lần này cuộc thi luận văn, học sinh Ôn Hiểu Nguyệt lớp thầy biểu hiện không tệ. Ngày mai thầy dẫn cô bé đến văn phòng một chuyến, luận văn của Ôn Hiểu Nguyệt được chọn đăng trong hội nghị học thuật quốc tế, hỏi ý kiến của cô bé xem sao."

Ôn Vưu Binh cười nói: "Cảm ơn hiệu trưởng."

Ông biết, cơ hội của Ôn Hiểu Nguyệt đã đến.

Sau khi về đến khu gia đình, Ôn Vưu Binh vẫn cảm thấy không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Ôn Hiểu Nguyệt, "Hiểu Nguyệt, bình thường con ở cùng phòng ký túc với Lý Tú, bên cạnh cô ấy có bạn bè nào có thế lực lớn không?"

Hiện tại, luận văn của Ôn Hiểu Nguyệt đã được hội nghị học thuật quốc tế để mắt tới, nếu bên Lý Tú có chỗ dựa gì thì việc này sẽ rất phiền phức.

"Yên tâm đi chú Hai, Lý Tú thường đi lại gần gũi với Vân Thi Dao, cháu đã điều tra rồi, Vân gia chỉ là dân bản địa Giang Thành, vừa ra khỏi Giang Thành thì chẳng là gì cả." Nói đến đây, Ôn Hiểu Nguyệt dường như nghĩ tới điều gì, tiếp tục: "À đúng rồi, Lý Tú có nói mình là bạn tốt của Tống tiểu thư, nhưng chú nghĩ điều đó có thể không?"

Tất nhiên là không thể!

Dù sao Tống tiểu thư cũng là người mà người ta chỉ có thể ngưỡng vọng mà không thể với tới.

Ôn Vưu Binh cũng không để chuyện này trong lòng, tiếp tục nói: "Vậy con những ngày này chuẩn bị cho tốt, vì luận văn của con viết quá xuất sắc. Bên hội nghị học thuật quốc tế có thể sẽ phỏng vấn con!"

Nghe vậy, Ôn Hiểu Nguyệt vô cùng kích động, cô chưa bao giờ nghĩ rằng thứ của mình là ăn cắp, "Cảm ơn chú Hai."

Ngày hôm sau.

Lý Tú không chỉ không đợi được tin tức từ Ôn Vưu Binh, mà còn chờ được tin Ôn Hiểu Nguyệt được hiệu trưởng khen ngợi, luận văn được chọn đăng bởi hội nghị học thuật quốc tế.

Vì Ôn Hiểu Nguyệt biểu hiện xuất sắc, đại học Kinh Thành đã đăng luận văn của cô.

Lý Tú nhấp vào xem, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Hóa ra.

Hóa ra người sao chép luận văn của cô là Ôn Hiểu Nguyệt.

Hơi thở của Lý Tú ngày càng gấp gáp, gần như tức đến muốn ngất đi, cô cố gắng bình tĩnh lại, lập tức đến văn phòng của Ôn Vưu Binh, "Thưa thầy Ôn, kết quả về chuyện luận văn có rồi chứ?"

"Chờ thêm chút nữa đi." Ôn Vưu Binh tiếp tục: "Lý Tú, không phải tôi không tin em, mà những chứng cứ em chuẩn bị hoàn toàn không có sức thuyết phục."

Câu này khiến Lý Tú giận dữ đến tột cùng, "Thầy Ôn! Người sao chép của em là Ôn Hiểu Nguyệt đúng không! Tại sao thầy phải bao che cho cô ta!"

Ôn Vưu Binh ngẩng đầu nhìn Lý Tú, "Lý Tú, bây giờ tôi đang nói chuyện tử tế với em, em đừng có không biết điều! Bây giờ em có chứng cứ gì chứng minh Ôn Hiểu Nguyệt sao chép của em? Chứ không phải em sao chép của Ôn Hiểu Nguyệt! Hơn nữa, sao chép luận văn không phải chuyện nhỏ, nếu em cứ tiếp tục làm loạn như thế này, tôi sẽ lập tức báo cáo với nhà trường!

Ôn Hiểu Nguyệt có hậu thuẫn từ họ.

Lý Tú thì có gì?

Lý Tú không biết mình đã ra khỏi văn phòng như thế nào.

Ngay lúc đó, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.

Lý Tú mệt mỏi trượt để nghe máy, “A lô.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng của Tống Họa, “Lý Tú, tối nay có rảnh không?”

Nghe thấy giọng của Tống Họa, cảm xúc của Lý Tú lập tức sụp đổ, tất cả sự tủi thân cũng tuôn trào trong khoảnh khắc đó, cô gần như khóc nấc lên, “Họa Họa.”

Lý Tú là một cô gái tính cách vui vẻ.

Tống Họa chưa bao giờ nghe cô khóc.

Cô biết chuyện không đơn giản, khẽ nhíu mày nói, “Bạn đang ở đâu?”

“Ở, ở trường.”

Đại học Kinh Thành rất rộng, Tống Họa tiếp tục, “Mở định vị lên, đứng yên đó đừng đi đâu, mình đến ngay.”

“Ừ.”

Khoảng mười phút sau.

Tống Họa đã đến.

Cô lái xe vào khuôn viên trường.

Tống Họa là cô gái yêu môi trường, bình thường có thể đi xe đạp thì tuyệt đối không lái xe.

Nhưng hôm nay tình huống khác.

“Họa Họa!” Thấy Tống Họa, Lý Tú trực tiếp chạy tới, ôm chặt lấy cô.

Như đứa trẻ bị ức hiếp, gặp được người thân, khóc càng to hơn.

Tống Họa vỗ nhẹ lưng Lý Tú, “Đừng khóc, nói cho mình nghe, ai bắt nạt bạn?”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng trên mặt lại phủ một lớp sương lạnh.

Có chút lạnh lẽo.

Khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lý Tú vừa tức vừa đau lòng, nghẹn ngào kể lại sự việc.

Nghe xong, Tống Họa khẽ nheo mắt, kéo Lý Tú lên xe.

Là bạn bè, tất nhiên cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lên xe rồi, Lý Tú còn chưa kịp phản ứng, xe của Tống Họa đã dừng trước cửa văn phòng hiệu trưởng.

Ôn Vưu Binh đang trò chuyện trong văn phòng hiệu trưởng.

Ngoài Ôn Vưu Binh, trong văn phòng còn có các giáo sư và giảng viên khác.

Nhìn thấy Tống Họa bước vào, Bùi Diên Xương còn tưởng mình hoa mắt, lập tức đứng dậy từ ghế sofa, dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm, “Tống, Tống tiểu thư? Sao cô lại đến đây!”

Tống Họa nắm lấy cổ tay Lý Tú, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Hiệu trưởng Bùi, tôi đến để đòi lại công bằng cho bạn mình."

Convert: dearboylove