Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 484: Bị ngược



Hàn Văn Nhân không phải người thích ồn ào, nhất là các buổi họp lớp.

Vì những buổi họp này đã dần biến chất, trở thành một buổi khoe khoang.

Nhưng có cô Trương ở đó, Hàn Văn Nhân chắc chắn không thể vắng mặt.

Một lát sau, Hàn Văn Nhân trả lời: 【Được, gửi thời gian địa điểm cho tớ.】

Thấy Hàn Văn Nhân trả lời, Lý Diễm rất ngạc nhiên.

Vì trước đây, nếu báo Hàn Văn Nhân tham gia hoạt động gì, phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối.

Không ngờ, lần này Hàn Văn Nhân lại đồng ý.

Lý Diễm lập tức trả lời: 【Ba giờ chiều mùng 3, tập trung ở tầng một khách sạn Hoàng Gia.】

【Được.】

Lý Diễm không thể tin, nhắn tiếp: 【Văn Nhân, cậu chắc chắn sẽ tham gia?】

【Ừ.】

Biết Hàn Văn Nhân sẽ tham gia họp lớp, Lý Diễm báo ngay lên nhóm lớp.

【Tin nóng! Họp lớp mùng ba, hoa khôi lớp chúng ta sẽ đến!】

Hàn Văn Nhân rất đẹp, chuẩn mỹ nhân, da trắng, cao 1m68, trước đây ở trường rất nổi bật, người theo đuổi xếp hàng dài.

Nhưng Hàn Văn Nhân hàng ngày ngoài học chính là vẽ tranh, chưa từng nghe thích nam sinh nào.

Không thể có được luôn luôn là đẹp nhất.

Vì không ai theo đuổi được Hàn Văn Nhân nên càng nhiều người thích cô.

Lý Diễm vừa đăng tin lên nhóm đã gây ra một trận xôn xao.

【Thật không? @Lý Diễm.】

【@Lý Diễm, cậu có wechat của hoa khôi không? Thêm hoa khôi vào nhóm đi!】

【@Lý Diễm, hoa khôi giờ học ở Kinh thành à?】

Lý Diễm không ngốc, không thêm Hàn Văn Nhân vào nhóm.

Sau khi nghỉ học cấp hai, cô bán hàng online, cô có thể lợi dụng Hàn Văn Nhân để nhiều người kết bạn với mình!

Nếu Hàn Văn Nhân vào nhóm, không còn gì bí mật!

Quả nhiên.

Rất nhanh, Lý Diễm nhận được nhiều yêu cầu kết bạn từ nam sinh.

Cô đồng ý.

Khi trò chuyện, Lý Diễm không quên bán hàng, những nam sinh đó muốn lấy thông tin từ Lý Diễm, đương nhiên phải mua ít đồ.

Chưa đầy nửa giờ.

Lý Diễm đã hoàn thành doanh số hai ngày.

Xem ra, chiêu hoa khôi rất hiệu quả.

Nhiều nữ sinh không định đi họp lớp, thấy Hàn Văn Nhân sẽ đến, cũng đổi ý.

Nhiều năm qua.

Hàn Văn Nhân còn đẹp vậy không?

Người ta nói gái mười tám biến đổi, giờ thẩm mỹ phát triển, họ muốn xem, giờ Hàn Văn Nhân đẹp đến đâu.

Buổi họp lớp này chắc chắn náo nhiệt.

Tám năm trước, Kinh thành ban lệnh cấm đốt pháo, chỉ được đốt ở địa điểm quy định.

Nhưng năm ngoái, lệnh này được dỡ bỏ, giờ chỉ cần là dịp Tết, có thể đốt pháo.

Lúc này trời vừa tối, không khí đã vang tiếng pháo.

Hàn Văn Nhân mới nhớ ra, năm nay được đốt pháo!
Cô có chút hối hận nói: "Con quên mua pháo hoa rồi!"

Nghe vậy, Hàn Anh Tài cười: "Con xem trong phòng bố có gì."

Nghe vậy, Hàn Văn Nhân tò mò đi vào phòng.

Thấy trong phòng bố mẹ có rất nhiều pháo hoa.

Phương Linh cười nói: "Bố con nghe bác Lâm hàng xóm nói về quy định năm nay, nên mua thật nhiều pháo hoa về, mẹ biết con sẽ rất vui."

Trẻ con mà, thích náo nhiệt.

Hàn Văn Nhân nói: "Bố hiểu con nhất."

Hàn Anh Tài như nghĩ ra điều gì, nhìn Hàn Văn Nhân: "Văn Nhân, quần áo con mua cho Chiêu Tài và Lai Bảo đến chưa?"

"Đến rồi," Hàn Văn Nhân nói: "Con lấy cho chúng mặc ngay đây."

Chiêu Tài và Lai Bảo về nhà này hơn một tháng, lớn lên không ít.

Hàn Văn Nhân mua bốn bộ nhỏ, vừa đủ hai con chó mặc luân phiên.

Thấy Hàn Văn Nhân mặc quần áo cho hai con chó nhỏ, Phương Linh rất cạn lời nói: "Chó có lông rồi mà?"

Mặc quần áo thật là vẽ vời thêm chuyện.

Hàn Văn Nhân chưa kịp nói, Hàn Anh Tài đã bảo: "Phải mặc! Chiêu Tài và Lai Bảo còn nhỏ như vậy, nếu bị cảm thì sao?"

Nghe vậy, Phương Linh càng thấy bó tay: "Tôi bị cảm cũng không thấy ông lo như thế! Chó cảm lại lo như vậy!"

Hàn Anh Tài nói: "Bà biết chó của lão Chu dưới nhà lần trước cảm mất bao tiền không?"

"Không." Phương Linh lắc đầu.

Hàn Anh Tài giơ năm ngón tay.

Phương Linh tròn mắt: "Năm trăm?"

Hàn Anh Tài lắc đầu.

Phương Linh nói tiếp: "Năm mươi?"

Hàn Anh Tài rất vô lý: "Năm mươi, bà đang nằm mơ à?"

Phương Linh tròn mắt, nói số không chắc chắn: "Không phải năm nghìn chứ?"

Hàn Anh Tài gật đầu: "Hơn năm nghìn, thế nên, phải chú ý giữ ấm cho chó, một bộ quần áo có mấy chục, cảm cái không chỉ mất bấy nhiêu!"

Phương Linh nuốt nước bọt: "Tôi cảm uống thuốc là khỏi, không ngờ chó cảm lại tốn vậy! Văn Nhân, quần áo con mua có ổn không? Có mỏng không? Bên ngoài tuyết dày vậy, đừng để chúng bị cảm!"

Nghe vậy, Hàn Văn Nhân cười.

"Mẹ yên tâm, quần áo này rất dày."

Phương Linh vẫn không yên tâm, lại nhìn Hàn Anh Tài: "Dạo này trời lạnh, tối ông đừng dẫn đi dạo một giờ! Nếu Chiêu Tài và Lai Bảo cảm thì sao?"

Hàn Anh Tài gật đầu: "Biết rồi."

Phương Linh cúi xuống tiếp tục làm bánh, vừa làm vừa than: "Bảo sao giờ đâu cũng thấy bệnh viện thú y và cửa hàng thú cưng, kiếm tiền thế! Sau này tôi cảm cũng không thể để chúng cảm!"

——

Trang viên Tống gia.

Tống Bác Sâm với hai em trai bận treo đèn lồng, dán hoa cửa sổ.

Tống Bác Viễn và Tống Bác Dương chịu trách nhiệm vận động tay chân, Tống Bác Sâm đứng chỉ huy.

"Qua trái chút."

"Bác Dương, bên trái."

"Bác Viễn, đèn lồng treo lệch rồi."

Sắc trời đã tối nhưng mới năm giờ chiều.

Tống Bác Viễn treo lại đèn lồng, quay nhìn Tống Bác Sâm: "Đại ca thế này được chưa?"

"Được rồi."

Tống Bác Sâm lấy điện thoại, quay video cho Hàn Văn Nhân: 【Nhà anh bắt đầu dán hoa và treo đèn lồng, cô Hàn đang làm gì đấy?】

Hàn Văn Nhân cũng quay video cho Tống Bác Sâm: 【Đang mặc quần áo cho chó.】

【Chân ngắn dễ thương quá.】

Hàn Văn Nhân trả lời: 【Chó và mèo nhà anh đâu? Quay cho em xem.】

Tống Bác Sâm nhìn Bánh Bao đang chơi tuyết ngoài sân cất giọng hô: "Bánh Bao, lại đây."

Nghe vậy, Bánh Bao chạy ngay lại.

Tống Bác Sâm nhấn nút quay video, gửi cho Hàn Văn Nhân.

Hàn Văn Nhân nhìn con chó đen trong video, im lặng một lúc, rồi trả lời: 【Đây chắc chắn không phải lợn?】

Bánh Bao vừa béo vừa to.

Giống một con báo đen.

Thấy tin nhắn của Hàn Văn Nhân, Tống Bác Sâm cũng cười.

Tống Bác Dương nheo mắt: "Đại ca, anh đang nhắn tin với mỹ nữ nào mà vui vậy?"

Tống Bác Sâm lập tức trở lại vẻ nghiêm túc: "Không có."

"Chậc," Tống Bác Dương trêu: "Đại ca, anh chột dạ à?"

Tống Bác Sâm không nói, một bộ bí ẩn.

Tống Bác Dương nhìn Tống Bác Viễn: "Anh hai, nhìn đại ca thế này biết ngay em nói trúng."

Tống Bác Viễn cũng cười: "Xem ra chúng ta sắp có chị dâu."

Giọng không to không nhỏ, vừa đủ để Tống Bác Sâm nghe thấy.

Tống Bác Sâm nhìn hai em: "Lo việc của mình đi. Nói nhiều vậy làm gì!"

Hai người không nói gì.

Lúc đó, Trịnh Mi từ trong nhà bước ra: "Các con nói gì vậy?"

Tống Bác Dương nói: "Chúng con nói đại ca sắp dẫn chị dâu về! Mẹ, mẹ và bố có thể sắp có cháu bồng rồi."

Trịnh Mi lập tức nhìn Tống Bác Sâm: "Bác Sâm, con không hé lộ chút gì cho mẹ sao?"

Tống Bác Sâm đã hứa với Hàn Văn Nhân giữ bí mật, đương nhiên không thể nuốt lời: "Chuyện vớ vẩn, mẹ đừng nghe họ nói bậy."

Trịnh Mi nheo mắt, vốn định hỏi Tống Bác Sâm về cô gái nắm tay ở quán cà phê, nhưng nghĩ lại, bà không nói.

Chuyện của bọn trẻ, để chúng tự giải quyết.

Khi Tống Bác Sâm muốn công khai, sẽ tự giác nói với bọn họ.

Tống Bác Viễn nói: "Mẹ, nhìn đại ca như vậy biết ngay là chột dạ, mẹ đừng bị anh ấy lừa."

Tống Bác Dương gật đầu đồng tình: "Anh hai nói đúng."

Tưởng Trịnh Mi sẽ tra hỏi Tống Bác Sâm, không ngờ bà quay sang Tống Bác Viễn và Tống Bác Dương: "Hai đứa bớt pha trò tham gia náo nhiệt đi, tưởng mình còn nhỏ à? Các con đều lớn rồi, năm sau không dẫn bạn gái về, Tết đừng về nhà!"

Tống Bác Viễn: "..."

Tống Bác Dương: "..."

Ai ngờ họ lại tự vác đá đập chân mình?

Tống Bác Sâm bật cười.

Tống Bác Dương và Tống Bác Viễn bất lực thở dài.

Sao trước giờ không thấy đại ca họ nham hiểm như vậy?

Tống Họa đang cùng Tống Tu Uy viết câu đối.

Chính xác là Tống Họa viết, Tống Tu Uy giúp cô.

Tống Tu Uy vừa quay video, vừa nói: "Nhìn này, xem chữ con gái tôi thế nào?"

"Đẹp thì đẹp đấy, nhưng hình như thiếu gì đó!"

Quay xong video, Tống Tu Uy đăng lên nhóm wechat.

Trước sự khoe khoang của Tống Tu Uy, mọi người đã quen.

【Cháu gái có thể viết thêm một bức cho chúng ta không?】

【Tống đại ca, chúng tôi cũng muốn dính chút ánh sáng của cháu gái!】

Nhóm có năm người.

Nếu tặng mà nói cũng không nhiều.

Tống Tu Uy nhìn Tống Họa: "Yên Yên, mấy chú trong nhóm muốn con viết cho họ câu đối, được không?"

"Không nhiều, chỉ bốn người."

Tống Họa cười: "Vừa hau còn ít giấy đỏ, vậy viết luôn. Nhưng viết xong đưa họ thế nào?"

"Chuyện đó không phải lo, được nhận câu đối con viết là phúc của họ!"

Chỉ cần Tống Họa viết xong, ông quay lại nhóm là được.

"Họ sẽ tự nghĩ cách đến lấy."

Nghe vậy, Tống Họa khẽ gật đầu: "Được."

Tống Họa viết rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong bốn bức câu đối.

Tống Tu Uy quay video câu đối của Tống Họa đăng lên nhóm: "Ai muốn câu đối, mau đến lấy, Yên Yên đã viết xong rồi!"

【Tôi đến ngay!】

【Tôi cũng đến ngay!】

【Tôi đã lên xe!】

【Cảm ơn cháu gái, tôi cũng lên xe rồi!】

Chưa đầy nửa giờ, Trịnh Mi cười bước tới: "Tu Uy, lão Triệu đến rồi."

Lão Triệu là một trong những anh em thân thiết của Tống Tu Uy trong nhóm.

Tống Tu Uy ngẩng lên: "Bà cho cậu ấy vào."

Chưa kịp nói hết, Triệu Tiểu Quân đã bước vào, cười nói: "Lão Tống! Tôi đến lấy câu đối do cháu gái viết!"

"Đến đây," Tống Tu Uy cười: "Cậu đến đầu tiên, xem bốn bức này thích bức nào, chọn thoải mái."

Triệu Tiểu Quân rất phấn khích: "Vậy tôi không khách sáo."

Nói xong, Triệu Tiểu Quân chọn bức mình thích, nhìn Tống Họa: "Cảm ơn cháu gái nha."

"Chú Triệu không cần khách sáo."

Triệu Tiểu Quân đưa món quà đã chuẩn bị cho Tống Họa: "Cháu gái, đây là chút tấm lòng của chú."

Tống Họa nhìn Tống Tu Uy.

Tống Tu Uy cười: "Chú ấy có lòng, Yên Yên không cần khách sáo."

Tống Họa nhận quà: "Cảm ơn chú Triệu."

"Đều là người nhà, cháu gái không cần khách sáo." Triệu Tiểu Quân quay sang Tống Tu Uy: "Hôm nay là ba mươi Tết, tôi về ăn Tết, lão Tống, tôi không làm phiền nữa!"

"Ừ, về đi!"

Sau khi Triệu Tiểu Quân về, ba người còn lại lần lượt đến, như hẹn, đều mang quà cho Tống Họa.

Tống Họa đều nhận hết.

Thấy Tống Tu Uy không khách sáo, Trịnh Mi khẽ nhíu mày: "Như vậy có gì không ổn? Yên Yên vẫn là bề dưới."

Tống Tu Uy lắc đầu, mặt đầy vẻ tự hào: "Không gì không ổn, Yên Yên nhà mình giỏi vậy, một chữ đáng giá ngàn vàng, nhận chút quà cũng là họ có lãi!"

Nói xong, Tống Tu Uy nhìn Tống Họa: "Yên Yên, xem họ tặng con gì."

Tống Họa mở quà đầu tiên, bên trong là vòng tay kim cương hàng xa xỉ.

Hộp quà thứ hai là mặt dây chuyền ngọc bích.

Hộp quà thứ ba là thỏi vàng, dưới thỏi vàng có bao lì xì nhỏ.

Hộp quà thứ tư là trâm cài.

Trịnh Mi cười: "Tiểu Triệu, Tiểu Lý, Tiểu Chu và Tiểu Trịnh đều có lòng. Tu Uy, chúng ta tặng lại họ gì đây?"

Tống Tu Uy tự hào nói: "Không cần tặng, chữ của Yên Yên nhà mình có thể truyền đời, đáng giá ngàn vàng."

Tống Tu Uy cũng không nói khoác, địa vị của Tống Họa giờ rất cao.

Hơn nữa, chữ của cô đẹp như vậy.

Ngay cả bậc thầy thư pháp thấy cũng kém xa vài phần.

Tống Họa ngồi trong sofa nói chuyện với Úc Đình Chi.

Úc Đình Chi gửi cô một bức ảnh: 【Anh đang ở đảo nghỉ dưỡng, năm nay cùng cha mẹ đón Tết với ông.】

Đảo nghỉ dưỡng tuy là mùa hè, nhưng dưới sự sắp xếp của gia đình Úc Đình Chi, đảo vẫn đèn lồng lấp lánh, dù trái mùa nhưng vẫn có không khí Tết.

Giờ này ở Kinh thành đã sáu giờ tối.

Do chênh lệch múi giờ, ở đảo nghỉ dưỡng mới mười giờ sáng.

Lúc đó, Trịnh Mi nhìn Tống Họa: "Yên Yên, con đang nhắn tin với Tiểu Úc à?"

"Vâng." Tống Họa khẽ gật đầu.

Trịnh Mi nói tiếp: "Mẹ nghe dì nói, năm nay họ không về Giang thành?"

"Dạ," Tống Họa giải thích: "Chú Úc và dì Phương quyết định ở lại đảo nghỉ dưỡng đón Tết với ông lão gia."

Dù sao ông Úc cũng lớn tuổi, không thích hợp đi lại nhiều.

Trịnh Mi gật đầu: "Vậy cũng tốt."

Nói chuyện một lúc, Trịnh Mi đi chuẩn bị đồ cúng.

Tám giờ, cả Tống gia tập trung ở từ đường, làm lễ cúng tổ tiên.

Cúng tổ tiên xong là bữa tất niên.

Tống Bác Sâm chụp ảnh bữa tất niên gửi Hàn Văn Nhân.

Hàn Văn Nhân cũng gửi ảnh bữa tất niên nhà mình cho Tống Bác Sâm: 【Nhà anh đông, chắc chắn rất vui.】

【Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể đến nhà anh đón Tết. Hoặc anh đến nhà em.】 Tống Bác Sâm trả lời.

Hàn Văn Nhân cười: 【Để sau đi, em ăn đây.】

【Được.】

Bên này Tống gia cũng bắt đầu bữa tất niên, sáu người đứng dậy, nâng cốc chúc mừng.

"Chúc mừng năm mới!"

Ngay sau đó, Trịnh Mi và Tống Tu Uy lấy tiền lì xì đã chuẩn bị.

"Đây là của Yên Yên."

Tống Họa nhận lì xì bằng hai tay: "Cảm ơn mẹ."

Tống Tu Uy cũng lấy lì xì: "Đây là của bố."

"Cảm ơn bố."

Rồi đến lì xì của ba anh trai.

Ba người như đang thi nhau, lì xì người sau dày hơn người trước.

Ăn tất niên xong, Tống Họa đi cùng ba anh đi đốt pháo.

Tống Họa mặc áo lông vũ trắng, gần như hòa vào tuyết, tay cầm hai cây pháo bông, cười nói với Trịnh Mi: "Mẹ, mẹ xem pháo bông này đẹp chưa!"

Trịnh Mi sợ cô không cẩn thận bỏng, lớn tiếng: "Yên Yên cẩn thận, để các anh cầm cho."

"Yên Yên, tay có lạnh không? Để mẹ lấy găng tay nhé?"

Trong mắt mẹ, dù con bao nhiêu tuổi, họ vẫn cần chăm sóc.

"Mẹ, con không lạnh."

Bên cạnh.

Bánh Bao và Màn Thầu đuổi nhau trên tuyết, thật lạ, đôi mèo và chó này hoàn toàn không sợ tiếng pháo.

Bên cạnh Tống Họa, Tống Bác Sâm và hai em trai bận đốt hàng pháo lớn.

Pháo này họ đặt ở nhà máy pháo về, nở lâu, màu đẹp, khi nổ tạo hình dạng khác nhau.

Pháo sáng lên, chiếu mặt đất sáng như ban ngày.

Tống Họa nhân lúc nắm một nắm tuyết, ném lên đầu Tống Bác Dương: "Anh nhỏ, anh hai ném anh."

Tống Bác Dương vô duyên bị ném trúng hơi ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, tuyết của Tống Bác Viễn đã ném qua.

Cuối cùng đến Tống Bác Sâm cũng bị lôi vào.

Tống Họa cũng không thoát được.

Bốn anh em đánh nhau trên tuyết, tiếng cười vang lên, lẫn với tiếng pháo đinh tai.

Khoảnh khắc này.

Bốn anh em như quay về thời thơ ấu.

Nhìn bốn con đùa nghịch, mặt Trịnh Mi và Tống Tu Uy đầy vẻ vui cười.

Tống Tu Uy nhìn Trịnh Mi, nói: "A Mi."

"Ừ?" Trịnh Mi quay lại.

Tống Tu Uy nói: "Yên Yên mất tích, bà có nghĩ tới có ngày hôm nay?"

Nhắc lại chuyện này, mặt Trịnh Mi không còn đau buồn, cười nói: "Không nghĩ tới."

Bà thật không ngờ có ngày gặp lại con gái ruột.

Không ai biết những năm qua bà sống thế nào.

Không ai biết, bà đã trải qua bao lần thất vọng.

Tống Tu Uy ôm vai Trịnh Mi: "May mọi thứ đã qua."

"Đúng vậy." Trịnh Mi gật đầu, "Từ nay, sáu người nhà mình sẽ càng hạnh phúc, sau này sẽ thành bảy người, tám người, chín người, thậm chí cả chục người."

Nghe vậy, Tống Tu Uy cũng cười: "Lúc đó chúng ta già đến không đi nổi rồi."

Thực ra mọi bậc phụ huynh đều giống nhau.

Đều mong con cái bình an hạnh phúc.

Trịnh Mi rất mong đợi ngày bà già không đi nổi, con cháu đầy nhà, bà nhìn Tống Tu Uy: "Chỉ cần Bác Sâm cưới vợ, mơ ước bồng cháu của chúng ta không xa."

"Đúng vậy." Tống Tu Uy gật đầu.

——

Mùng Một Tết.

Là ngày giỗ của Tống lão thái thái.

Hai em của Tống Tu Uy là Tống Tu Vĩ và Tống Tu Duy cũng đưa vợ con từ xa về.

Không chỉ vậy.

Nhiều đại lão cũng đến Kinh thành, đặt bó hoa cúc trắng trước mộ Tống lão thái thái.

Khi Tống gia đến, trước mộ Tống lão thái thái đã đầy hoa cúc trắng.

Thậm chí tràn ra hai bên đường.

Xung quanh nghĩa trang đầy xe sang.

Tống Họa mang Bánh Bao và Màn Thầu theo.

Bánh Bao như biết điều gì, ngồi trước mộ Tống lão thái thái, không nhúc nhích, chỉ rên rỉ.

Màn Thầu cũng ngồi im.

Bình thường, hai đứa chỉ cần đến gần nhau là sẽ đánh nhau, nhưng hôm nay lại không.

Người ta nói động vật có tình cảm, câu này không sai.

Cúng Tống lão thái thái xong, mọi người về trang viên Tống gia.

Trịnh Mi ngồi xe với hai em dâu.

Sở Lương Ngọc nhìn Triệu Bình: "Bình Bình, trước đây cô không phải nói sinh con thứ hai sap? Giờ sao rồi?"

Triệu Bình trêu: "Sao? Cô cũng muốn sinh?"

Sở Lương Ngọc nói: "Tôi muốn cũng không được, sắp mãn kinh rồi, còn sinh con!"

Triệu Bình nghiêm túc: "Trước tôi cũng định thế, nhưng dạo này không có thời gian, muốn có con không phải nói là xong, còn phải dành thời gian và tâm sức, tôi với Tu Duy đang cân nhắc."

Nuôi con không đơn giản như nuôi mèo chó.

Trịnh Mi gật đầu: "Việc này cần phải suy nghĩ kỹ càng."

Nói xong, Trịnh Mi nói: "Nhưng việc sinh con này vẫn phải thừa dịp còn trẻ, càng lớn càng nhiều băn khoăn."

Triệu Bình gật đầu, cảm thấy Trịnh Mi nói đúng.

Sở Lương Ngọc nhìn Trịnh Mi, tò mò: "Chị dâu, Bác Sâm nhà chị sao rồi? Vẫn độc thân? Nếu vậy thì để em giới thiệu đối tượng cho nó."

Trịnh Mi lắc đầu: "Nghe nói nó đang yêu, nhưng giấu kỹ quá, tôi không hỏi nhiều."

Có những chuyện hỏi nhiều không tốt.

Sở Lương Ngọc cười: "Chị dâu, vậy em chúc chị sớm bồng cháu."

---

Thoáng cái đã đến mùng ba Tết.

Hàn Văn Nhân đến khách sạn Hoàng Gia dự họp lớp, cô đã hẹn trước với Lý Diễm, nên lúc này Lý Diễm đang đợi ở cửa.

Hôm nay Kinh thành hạn chế xe, Hàn Văn Nhân đi taxi.

Lần cuối Hàn Văn Nhân gặp Lý Diễm là thời cấp hai, giờ đã sáu năm, mọi người thay đổi nhiều, gần như không nhận ra nhau, nên vừa xuống xe, Hàn Văn Nhân đã gọi cho Lý Diễm.

"Lý Diễm, mình đến cửa rồi."

Lý Diễm nhìn quanh: "Cậu mặc màu gì?"

"Áo khoác xanh nhạt, mũ nồi trắng."

Lý Diễm nhanh chóng thấy Hàn Văn Nhân, lập tức vẫy tay: "Văn Nhân, bên này."

Hàn Văn Nhân nhìn theo: "Lý Diễm."

Thấy Hàn Văn Nhân, mắt Lý Diễm tràn đầy ngạc nhiên, gái mười tám biến đổi, Hàn Văn Nhân càng ngày càng đẹp, trước đây là đẹp dịu dàng, giờ là đẹp thanh tú và nghệ thuật, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, toát lên vẻ tri thức.

"Nhiều năm không gặp, cậu vẫn đẹp như vậy!"

Hàn Văn Nhân hơi ngại: "Cậu cũng đẹp mà."

Lý Diễm nói: "So với cậu thì còn kém xa! Đúng rồi, giờ cậu học ở đâu?"

"Đại học Sư phạm Kinh thành." Hàn Văn Nhân trả lời.

Lý Diễm hỏi tiếp: "Sau này định làm giáo viên?"

Hàn Văn Nhân lắc đầu: "Mình chưa nghĩ xong."

Lý Diễm thân mật khoác tay Hàn Văn Nhân: "Nhiều bạn học cũ đều đã đến rồi, chúng ta vào thôi."

Hai người vừa đến sảnh khách sạn, một cô gái cao ráo xinh đẹp khoác tay một người đàn ông mặc vest đi đến.

"Lý Diễm."

Thấy người đến, Lý Diễm nói nhỏ với Hàn Văn Nhân: "Văn Nhân, cậu còn nhớ cô ấy không? Người tranh hoa khôi lớp với cậu hồi xưa ấy!"

"Không nhớ." Hàn Văn Nhân lắc đầu.

Lý Diễm nói tiếp: "Vương Vũ đó!"

Vương Vũ khoác tay người đàn ông đến trước họ: "Lý Diễm, đây là Hàn Văn Nhân?"

Lý Diễm gật đầu: "Đúng đúng."

Vương Vũ cười nhìn Hàn Văn Nhân: "Lâu rồi không gặp Hàn Văn Nhân, đây là bạn trai mình, Chu Hạo."

Hàn Văn Nhân không quen Vương Vũ, càng không biết Vương Vũ từng có hiềm khích với mình, nhưng cô vẫn lễ phép: "Chào hai người."

Vương Vũ hỏi tiếp: "Cậu có bạn trai chưa?"

"Có rồi." Hàn Văn Nhân gật đầu.

"Bạn trai cậu làm gì?" Từ thời cấp hai, Vương Vũ luôn so đo với Hàn Văn Nhân, giờ cũng không ngoại lệ.

Bạn trai Vương Vũ không chỉ là người Kinh thành, mà còn có công ty riêng.

Thế nên Vương Vũ rất tự hào.

Họ đã lên kế hoạch, sau khi tốt nghiệp, sẽ đăng ký kết hôn.

Khi đó cô không cần làm việc, yên tâm ở nhà chăm sóc chồng con.

Hàn Văn Nhân nói: "Anh ấy làm phát triển phần mềm."

Vương Vũ nhìn Hàn Văn Nhân, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đúng lúc bạn trai mình cũng làm phát triển phần mềm, công ty anh ấy đang tuyển người, bạn trai cậu muốn đổi việc có thể đến công ty bạn trai mình."

Bảy năm trước, cô bị Hàn Văn Nhân vượt qua.

Bảy năm sau, không thể để Hàn Văn Nhân vượt qua nữa.

Bạn trai Hàn Văn Nhân làm thuê, còn bạn trai cô là chủ công ty.

Từ giờ, Hàn Văn Nhân và cô không cùng đẳng cấp.

Chu Hạo rất hợp tác, đưa danh thiếp cho Hàn Văn Nhân: "Cô Hàn, đây là danh thiếp của tôi, bạn trai cô cần việc có thể liên lạc, nể mặt tiểu Vũ, tôi sẽ không bạc đãi anh ấy."