Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 503: Phong thái chủ mẫu



Hạ Nhĩ Lam không ngờ, khi mình nói đồng ý lấy Tống Bác Sâm, Tống Bác Sâm lại phản ứng như vậy.

Thì ra không chỉ tình thân thay đổi.

Tình yêu cũng thay đổi.

Tình yêu giữa cô và Tống Bác Sâm đã mất đi sự trong sáng ban đầu.

Hạ Nhĩ Lam gượng cười, nhìn Tống Bác Sâm: "Tôi vừa rồi chỉ đùa thôi!"

Cô không thể mất mặt trước Tống Bác Sâm.

Cô là Hạ Nhĩ Lam mà!

Là thiên kim hào môn.

Bất cứ lúc nào, cô cũng phải giữ hình tượng hoàn hảo nhất.

Hạ Nhĩ Lam vuốt tóc, cố gắng bình tĩnh: "Bác Sâm, anh đừng nghĩ nhiều. Nếu tôi thật lòng muốn lấy anh, hồi trung học đã không từ chối anh."

Là cô từ chối Tống Bác Sâm.

Hôm nay chỉ là đùa thôi.

Không coi là thật.

Hạ Nhĩ Lam thu lại ánh mắt từ Tống Bác Sâm: "Tôi còn có việc, đi trước."

Nói rồi, cô quay người rời đi.

Tống Bác Sâm nhìn đồng hồ, cũng bước đi.

Nghe tiếng bước chân Tống Bác Sâm theo sau, Hạ Nhĩ Lam nheo mắt.

Tống Bác Sâm đi theo?

Anh ta hối hận?

Cô biết mà.

Tống Bác Sâm yêu cô vậy, sao dễ quên cô.

Hàn Văn Nhân là gì?

Cô ta lấy tư cách gì so với cô.

Lúc đó.

Phía trước xuất hiện hai người trung niên mặc vest, đi thẳng đến chỗ Hạ Nhĩ Lam, cười: "Chào Tống tổng!"

"Lưu tổng, Lý tổng." Tống Bác Sâm đi nhanh tới, bắt tay họ.

"Tống tổng tân hôn hạnh phúc."

Nghe vậy, Tống Bác Sâm lịch sự cảm ơn, bảo thư kí đưa hộp kẹo cưới cho Lưu tổng và Lý tổng.

"Cảm ơn kẹo cưới của Tống tổng."

"Không có gì." Tống Bác Sâm nói: "Chúng ta vào văn phòng nói chuyện."

"Được."

Hy vọng trong mắt Hạ Nhĩ Lam biến mất.

Tống Bác Sâm không đến tìm cô.

Nhìn Tống Bác Sâm và mọi người khuất, mắt Hạ Nhĩ Lam chỉ còn hận thù.

Vì sao hồi đó cô không biết nắm bắt cơ hội?

Vì sao Tống Bác Sâm thay đổi nhanh vậy.

Hạ Nhĩ Lam loạng choạng về nhà.

Vừa về đến nhà.

Liền thấy mấy người thợ đang khiêng đồ vào nhà.

Bà Hạ mặc áo chống bức xạ cho bà bầu đứng chỉ huy: "Nhẹ tay chút nhẹ tay chút, mọi người vất vả rồi, xếp xong đồ cho bé tôi sẽ thưởng."

Người có thai thường hiền hòa hơn.

Nếu là trước đây.

Bà Hạ không đối xử khách sáo với thợ như vậy.

Vì không cần thiết.

Nhưng giờ khác rồi.

Hạ Nhĩ Lam đứng nhìn mẹ chỉ huy thợ mang đồ lên xuống.

Có giường cũi, hàng rào, xe đẩy, đồ chơi trẻ em...

Còn cô về lâu vậy, mẹ như không thấy.

Tại sao?

Tại sao mọi người đối xử với cô vậy?

Cô như trở thành người thừa.

Không.

Cô không chấp nhận như vậy.

Ngón tay bám vào lan can cầu thang của Hạ Nhĩ Lam đã trở nên hơi trắng, đáy mắt đầy ác ý.

Cô không nói gì, trở về phòng của mình, gọi điện cho trợ lí.

"Tìm cách hẹn Hàn Văn Nhân ra ngoài giúp tôi." Nói rồi, Hạ Nhĩ Lam nói: "Là tác giả Triều Túy của 'Sáng nay có rượu'."

"Được." Trợ lí hỏi: "Hạ tiểu thư, tôi hẹn cô ấy với danh nghĩa hợp tác được không?"

Hạ tiểu thư?

Nghe danh xưng này, Hạ Nhĩ Lam sững người.

Trợ lí thường gọi cô là tổng giám đốc Hạ.

Quả nhiên thế thái nhân tình.

Thay đổi thật nhanh.

Hạ Nhĩ Lam hít sâu, cố tỏ ra bình tĩnh: "Được."

Tắt điện thoại, Hạ Nhĩ Lam tức đến run tay.

Đồng thời.

Cô rất hối hận.

Hối hận hồi ở công ty, không nắm lấy quyền.

Do hồi đó cô không lôi kéo lòng người, cũng không nắm quyền, nên mới bị bố âm thầm rút chức phó tổng.

Không trách.

Không trách sao nhiều ngày không đến công ty, bố cũng không gấp.

Đã vậy.

Cô không thể sống thoải mái, người khác cũng không thể sống thoải mái.

Cô phải khiến Tống Bác Sâm và Hàn Văn Nhân ly hôn.

Hai giờ chiều.

Hàn Văn Nhân đến quán cà phê mà đối tác hẹn.

Cô đến sớm mười phút.

Nhưng đến giờ hẹn, đối tác vẫn chưa đến.

Hàn Văn Nhân nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày.

Lúc này Hạ Nhĩ Lam đã đến ngoài quán cà phê.

Từ góc của cô ta, có thể thấy rõ Hàn Văn Nhân.

Nhìn chiếc đồng hồ trên tay Hàn Văn Nhân, Hạ Nhĩ Lam thấy chói mắt.

Nếu không nhầm, chiếc đồng hồ trên tay Hàn Văn Nhân là đồng hồ đôi với Tống Bác Sâm.

Tiện nhân!

Đắc ý gì chứ!

Nếu hồi đó cô không từ chối Tống Bác Sâm, đâu đến lượt Hàn Văn Nhân vênh váo trước mặt cô.

Nghĩ vậy, ánh mắt Hạ Nhĩ Lam đầy ác ý.

Thật lâu sau cô ta mới bình tĩnh, bước vào quán cà phê.

Hạ Nhĩ Lam đi thẳng đến trước mặt Hàn Văn Nhân, xin lỗi: "Xin lỗi cô Hàn, tôi đến muộn."

Thấy Hạ Nhĩ Lam, Hàn Văn Nhân khẽ nhíu mày.

Hạ Nhĩ Lam cười ngồi đối diện Hàn Văn Nhân, nói: "Hôm nay gặp cô Hàn, tôi muốn nói một chuyện."

"Chuyện gì?" Hàn Văn Nhân uống ngụm cà phê.

Tư thế tao nhã.

Hạ Nhĩ Lam cầm cốc, khuấy cà phê bằng thìa bạc, cười: "Mấy chục năm trước, cô Hàn chắc chưa nghe đến cà phê? Còn tôi, từ lớp một đã uống cà phê, cô biết bao nhiêu loại cà phê không? Loại đắt nhất có thể đắt hơn nhà cô ở trước kia."

Nói rồi, Hạ Nhĩ Lam uống ngụm cà phê: "Hồi đó Bác Sâm thích uống nhất là cà phê Geisha. Cô Hàn, cô nghĩ cô thật sự hiểu Bác Sâm à?"

Nói xong, Hạ Nhĩ Lam nhìn Hàn Văn Nhân.

Mắt đầy khiêu khích.

Không để Hàn Văn Nhân nói, Hạ Nhĩ Lam nói tiếp: "Phải rồi, có chuyện cô Hàn chưa biết, tôi là mối tình đầu của Bác Sâm."

Phụ nữ sợ nhất điều gì?

Sợ nhất trong lòng chồng không quên được mối tình đầu.

Mà cô ta lại là bạch nguyệt quang muốn mà không thể có được trong lòng Tống Bác Sâm.

Dù Tống Bác Sâm đã nói rõ trước mặt cô ta, nhưng Hạ Nhĩ Lam vẫn phải đâm vào lòng Hàn Văn Nhân một nhát.

Cô ta muốn Hàn Văn Nhân ghen tị mình.

Ghen tị khiến một người phụ nữ xấu xí.

Đến lúc đó.

Hàn Văn Nhân sẽ khóc lóc trước mặt Tống Bác Sâm, bắt anh ta giải thích.

Người như Tống Bác Sâm, sẽ không đặt tinh lực vào chuyện nhà.

Theo hiểu biết của Hạ Nhĩ Lam về Tống Bác Sâm, anh khinh thường giải thích việc mình không làm.

Đến khi đó.

Không cần nghĩ cũng biết Hàn Văn Nhân sẽ làm loạn.

Khiến nhà không yên.

Nghĩ vậy, Hạ Nhĩ Lam cười: "Tôi và Bác Sâm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã."

Nói rồi, Hạ Nhĩ Lam nhìn Hàn Văn Nhân, không bỏ sót biểu cảm nào trên mặt cô.

Nhưng mà.

Rất tiếc.

Từ đầu đến cuối, Hàn Văn Nhân luôn bình tĩnh, không vì lời của Hạ Nhĩ Lam mà tỏ ra ghen ghét.

Hạ Nhĩ Lam nheo mắt.

Cô đúng là đã xem thường Hàn Văn Nhân.

Bất kỳ người phụ nữ nào nghe điều này cũng sẽ lập tức mất bình tĩnh, không ngờ Hàn Văn Nhân còn hơn cả diễn viên chuyên nghiệp.

Chỉ là.

Hàn Văn Nhân bên ngoài bình tĩnh, bên trong chắc đã nổi sóng gió rồi?

Cô ta rất mong Hàn Văn Nhân bùng nổ.

Cũng mong vẻ mặt chán ghét của Tống Bác Sâm.

Nhưng jkhông có sự cuồng loạn như tưởng tượng, Hàn Văn Nhân chỉ cười nhạt, nhìn Hạ Nhĩ Lam: "Nếu cô và Bác Sâm lớn lên bên nhau, sao Bác Sâm lại lấy tôi? Điều đó có nghĩa, cô không bằng tôi, một đứa trẻ lớn lên ở quê, không gia thế, không học vấn?"

Hàn Văn Nhân trông mềm yếu, nhưng không dễ bắt nạt.

Nói xong, cô tiếp tục: "Cô không cần tốn sức châm ngòi chia rẽ, Bác Sâm đã kể hết chuyện hồi trung học cho tôi biết rồi."

Nói rồi, Hàn Văn Nhân nâng cốc: "Hôm nay tôi lấy cà phê thay rượu, cảm ơn cô, cảm ơn cô không nhận ra ngọc quý, mới để tôi may mắn thành vợ anh ấy."

Mấy câu nói nhẹ nhàng, khiến Hạ Nhĩ Lam nghẹt thở.

Hàn Văn Nhân đầu tiên chế nhạo cô là thiên kim tiểu thư thì sao?

Thiên kim tiểu thư vẫn thua một con bé nhà quê?

Sau đó Hàn Văn Nhân chê cô có mắt không tròng.

Nếu không phải Hạ Nhĩ Lam coi thường Tống Bác Sâm thời trung học, sao cô có thể gặp Tống Bác Sâm?

Hạ Nhĩ Lam tức đến sắc mặt trắng bệch.

Đồ giả tạo!

Hàn Văn Nhân đúng là đồ giả tạo.

"Hàn Văn Nhân, cô đừng đắc ý!" Hạ Nhĩ Lam cố gắng bình tĩnh, "Từ đầu đến cuối, trong lòng Tống Bác Sâm chỉ có tôi!"

Nghe vậy, Hàn Văn Nhân vẫn không tức giận, chỉ cười nhạt: "Vì sao tôi không thể đắc ý? Giờ tôi là vợ do Bác Sâm cưới hỏi đàng hoàng, chúng tôi yêu nhau. Còn cô, nói hay thì là em gái hàng xóm bên cạnh Bác Sâm, nói khó nghe là kẻ thứ ba muốn chen vào. Cô Hạ, cô là thiên kim tiểu thư, người được giáo dục cao, dù không giữ thể diện, cũng nên giữ thể diện cho chú Hạ và dì Hạ."

Hạ Nhĩ Lam đã chuẩn bị kĩ lưỡng.

Cô ta thậm chí còn sẵn sàng để Hàn Văn Nhân tát mình.

Nhưng không ngờ, Hàn Văn Nhân lại có thái độ như vậy.

Hàn Văn Nhân dám coi cô ta là kẻ thứ ba.

Hạ Nhĩ Lam tức giận: "Người Bác Sâm yêu là tôi, cô mới là kẻ thứ ba!"

Hàn Văn Nhân cười: "Nếu yêu, tại sao không cưới? Cô Hạ, con người quý ở chỗ biết mình, chuyện tự rước lấy nhục thì nên ít làm."

Nói đến đây cô cầm túi, đứng dậy: "Cà phê của cô tôi mời, không cần khách sáo."

"Hàn Văn Nhân, đứng lại!" Hạ Nhĩ Lam cũng đứng dậy.

Hàn Văn Nhân quay lại: "Cô Hạ còn gì chỉ giáo?"

Hạ Nhĩ Lam nói: "Cô chờ đấy, Bác Sâm sẽ có ngày ly hôn cô!"

Cuộc hôn nhân này, chắc chắn sẽ ly hôn.

Hàn Văn Nhân không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại: "Cô Hạ biết khi nào phụ nữ xấu nhất không?"

"Nếu không biết, cô có thể soi gương, hoặc mở chế độ selfie của điện thoại. Thiên kim tiểu thư nên biết quản lý cảm xúc, cô Hạ như mụ đàn bà chanh chua, thực sự mất thể diện!"

So sánh hai người.

Hàn Văn Nhân bình tĩnh, Hạ Nhĩ Lam cuồng loạn.

Cao thấp rõ ràng.

Hạ Nhĩ Lam hít sâu, nhìn chằm chằm Hàn Văn Nhân, giận không chịu nổi.

Con tiện nhân Hàn Văn Nhân.

Ai cho cô ta gan!

Mà cô ta dám làm vậy?

Là thiên kim hào môn, Hạ Nhĩ Lam chưa bao giờ chịu nhục như thế, cô ta giơ tay tát mạnh vào mặt Hàn Văn Nhân.

Chát!
Tiếng tát vang lên.

Nhưng người bị đánh không phải Hàn Văn Nhân, mà là Hạ Nhĩ Lam.

Hàn Văn Nhân tay trái giữ tay Hạ Nhĩ Lam, nói: "Cái tát này dạy cô Hạ làm người! Hi vọng cô Hạ nhớ bài học này, đây không phải nhà họ Hạ, không ai nuông chiều cô."

Nếu Hàn Văn Nhân chỉ là một cô gái bình thường, đã không lọt vào mắt Tống Bác Sâm.

Là nữ chủ nhân tương lai của Tống gia, cô không thể để mất khí chất.

Nếu không, sau này làm sao chủ quản đại cuộc.

Nói xong, Hàn Văn Nhân quay đi.

Hạ Nhĩ Lam nhìn bóng Hàn Văn Nhân, tức giận đến mức suýt ngấtđi.

Tiện nhân!

Tiện nhân!

Cô ta không hiểu, sao Tống Bác Sâm lại thích người đàn bà chanh chua như Hàn Văn Nhân.

Hàn Văn Nhân về nhà, không kể chuyện này với Tống Bác Sâm.

Chuyện bực mình, cô tự tiêu hóa là được.

Tống Bác Sâm mỗi ngày làm việc mệt mỏi như vậy, không cần truyền năng lượng tiêu cực cho anh.

Vừa về đến biệt thự Tống gia, Trịnh Mi đã cười: "Văn Nhân về rồi."

"Mẹ."

Trịnh Mi nói: "Mai thời tiết đẹp, bảo Bác Sâm về đón bố mẹ con sang ở vài hôm, đưa cả Chiêu Tài và Lai Bảo qua, bánh bao và màn thầu thích Chiêu Tài và Lai Bảo nhất."

"Được ạ." Hàn Văn Nhân gật đầu, cười: "Chỉ không biết bố mẹ con có quen ở đây không."

Người già quen nhất là ở nhà mình.

Trịnh Mi nói: "Có gì mà quen hay không chứ? Con và Bác Sâm đều ở đây, sang đây khác gì sang nhà mình! Bố mẹ con chỉ có một đứa con gái, ngày thường ở với con, giờ con lấy chồng, chắc chắn họ không quen, nhà mình rộng, chẳng lẽ còn chê có thêm hai người già?"

Trịnh Mi chân thành mời bố mẹ Hàn Văn Nhân sang ở.

Là cha mẹ, bà hiểu sự vất vả của bố mẹ Văn Nhân nhất.

"Mẹ, cảm ơn mẹ." Hàn Văn Nhân nhìn Trịnh Mi.

Trịnh Mi cười: "Đều là người nhà, Văn Nhân à, con đã lấy chồng, vậy sau này là con gái của mẹ, ở nhà không cần gò bó, nếu Bác Sâm dám bắt nạt con, con nói với mẹ, mẹ giúp con đánh nó!"

"Mẹ thật tốt quá." Nói rồi, Hàn Văn Nhân nói: "Phải rồi, em gái đâu? Buổi sáng còn ở nhà mà?"

"Em con đi tìm đám bạn của nó rồi!"

Hàn Văn Nhân gật đầu.

Trịnh Mi nhìn Hàn Văn Nhân, nói: "Văn Nhân à, chắc Bác Sâm đã kể, em gái con là bố mẹ mới tìm về. Nên thường ngày sẽ thương yêu em nhiều hơn."

Hàn Văn Nhân hiểu ý Trịnh Mi, cười: "Mẹ, em là con út, chúng ta thương em nhiều hơn là đúng. Sau này con cùng mọi người thương em nhiều hơn một chút."

Trước khi biết Tống Bác Sâm, Tống Họa là thần tượng của Hàn Văn Nhân.

Được làm chị dâu của Tống Họa, là vinh hạnh của cô.

Trịnh Mi ngày càng thích cô con dâu này, hiểu chuyện, dịu dàng, rộng lượng, sống thấu đáo: "Văn Nhân, cảm ơn con, con là cô gái tốt, Bác Sâm gặp con, là phúc của nó."

Hàn Văn Nhân nói: "Gặp Bác Sâm, gặp gia đình mình, cũng là phúc của con."

Hàn Văn Nhân rất thích gia đình Tống gia.

Cô cũng thấy may mắn vì không gặp mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Sống trong gia đình như vậy sẽ rất hạnh phúc.

——

Giang Thành.

Sức khỏe của ông Úc gần đây ngày càng yếu, nên Úc Chí Hoành và Phương Minh Tuệ đã đưa ông về nhà cũ.

Lá rụng về cội.

Đây là tâm nguyện của ông, cũng là tấm lòng hiếu thảo của Úc Chí Hoành và Phương Minh Tuệ.

Không thể để ông chết nơi đất khách quê người.

Phương Minh Tuệ sắc thuốc mang vào phòng ông: "Bố, uống thuốc đi."

Ông nằm trên giường, không có chút sức lực, mặt mày u ám, thấy Phương Minh Tuệ đến, lắc đầu: "Không muốn uống."

Nghe vậy, Phương Minh Tuệ thở dài: "Bố, bố bệnh rồi, không uống thuốc sao khỏi?"

Nói cũng lạ.

Tháng trước ông còn khỏe mạnh, ăn uống bình thường, nói bệnh là nằm liệt giường.

Ông Úc cười: "Không phải bệnh, tôi biết thân thể mình, ai cũng có lúc này."

Ông năm nay đã hơn chín mươi tuổi.

Như cỗ máy cũ kĩ.

Các cơ quan trong cơ thể đã đến giới hạn ngừng hoạt động.

Ông Úc nói: "Tôi sống đủ rồi, các con đều thành gia lập nghiệp, chỉ còn lo cho Đình Chi."

Nói rồi ông thở dài.

Úc Đình Chi là đứa cháu ông thương nhất, cũng là đứa cháu nhỏ nhất.

Đứa cháu này cũng khiến ông lo nhất.

Phương Minh Tuệ an ủi: "Bố, bố đừng lo, Đình Chi giờ rất tốt, nó với Tống Họa cũng tốt. Bố muốn gặp nó, con gọi nó về!"

Nói rồi, Phương Minh Tuệ định gọi điện.

Ông Úc giữ tay bà: "Đừng gọi, thằng bé khó khăn lắm mới muốn làm ra một phen sự nghiệp, đừng quấy rầy."

Không gì quan trọng bằng tương lai của Úc Đình Chi.

Dù Đình Chi đã có bạn gái như Tống Họa, nhưng đàn ông, không thể dựa vào phụ nữ.

Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã.

Ông Úc nghe tiếng, thắc mắc: "Ai đến? Là Chí Hoành về à?"

Phương Minh Tuệ vừa đứng dậy, hai anh em Úc Đình Viễn và Úc Đình Nghiệp bước vào.

"Ông nội!"

"Ông không sao chứ?"

Hai người quỳ xuống bên giường.

Phương Minh Tuệ ngạc nhiên: "Lão đại, lão nhị, sao hai đứa về đây?"

Vì sợ con cái lo lắng, nên bệnh của ông Úc, bà không nói với ai.

Úc Đình Nghiệp nói: "Nghe ông bệnh, con với Đình Viễn về ngay!"

Ông Úc còn mấy mỏ vàng!

Tất nhiên họ phải về hiếu thảo!

Nếu không, lão già để hết cho kẻ vô dụng thì sao?

Như vậy không được.

Úc Đình Viễn gật đầu: "Đúng mẹ. Con và anh nghe ông bệnh, lập tức mua vé chuyến sớm nhất. Mẹ cũng thật là, ông lớn tuổi như vậy rồi, ông ngã bệnh, mẹ và bố phải báo ngay cho chúng con biết chứ."

Nói rồi, Úc Đình Viễn nằm bên ông Úc, lo lắng: "Ông nội, ông không sao chứ? Có mời bác sĩ chưa?"

Dù đã đến giới hạn, nhưng ông Úc không hồ đồ.

Ông biết mục đích của hai đứa cháu này.

"Không sao," ông Úc cười: "Người già rồi sẽ có ngày này."

Úc Đình Nghiệp nói: "Mẹ, lão tam chưa về à?"

Lúc này cố ý nhắc đến Úc Đình Chi trước mặt Phương Minh Tuệ, ý tứ đã vô cùng rõ ràng rồi.

Hai anh em muốn ông biết.

Úc Đình Chi là đứa cháu bất hiếu.

Phương Minh Tuệ nói: "Úc Đình Chi bận, ông không cho mẹ báo."

Nghe vậy, Úc Đình Nghiệp và Úc Đình Viễn rất giận.

Mẹ vẫn thiên vị như vậy.

Hồi chia nhà, thiên vị đến nỗi muốn chia một phần ba gia sản cho kẻ vô dụng, giờ còn tìm cớ cho nó.

Xem ra có một câu nói đúng là không sai.

Cha mẹ thương con út nhất.

Bố mẹ thương nhất chính là tên phết vật Úc Đình Chi.

Úc Đình Viễn cười: "Mẹ, mẹ không báo con với anh, nhưng chúng con vẫn biết ông bệnh! Chỉ sợ Đình Chi không để ý đến chuyện này."

Nói rồi, Úc Đình Viễn nhìn ông Úc: "Ông nội, ông đừng nghĩ nhiều, dù Đình Chi mấy năm nay không thành tựu, cũng không thể trách nó! Năng lực của nó vậy. Mẹ là phụ nữ chăm ông không tiện, những ngày tới để con và anh chăm ông."

Úc Đình Nghiệp gật đầu: "Vài hôm nữa, Tử Huyên và em dâu sẽ đưa các cháu về thăm ông, không để ông tiếc nuối ra đi, những ngày này, ông muốn ăn gì uống gì cứ nói."

Phương Minh Tuệ muốn nói, nhưng lại thôi.

Bất kể hai đứa con có mục đích gì, lúc ông sắp mất đừng gây ra chuyện khó coi.

Phía bên kia.

Tống Bảo Nghi ngồi trong văn phòng.

Đối diện cô là người đàn ông trung niên hói, hơi mập, trông rất khôn khéo.

Lát sau, người đàn ông nói: "Tống Tổng, kế hoạch của cô thế nào?"

Đúng vậy.

Tống Bảo Nghi đã lên chức tổng giám đốc tập đoàn Quang Hoa.

Giờ cô ta.

Trang sức đầy người, khác hẳn ngày xưa bị bao nuôi?

Nghe vậy, Tống Bảo Nghi ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đưa kế hoạch qua bàn bên cạnh: "Vương tổng xem đi."

Vương tổng nhận kế hoạch Tống Bảo Nghi đưa, đọc kĩ.

Kế hoạch này rất tỉ mỉ, chặt chẽ.

Tống Bảo Nghi trước đây không hổ là tài nữ số một Giang Thành.

Tên đầy đủ của Vương tổng là Vương Đắc Lượng.

Gia tộc Vương thị cũng có danh tiếng ở Giang Thành, vốn không để ý loại phụ nữ vì danh lợi bán thân như Tống Bảo Nghi, nhưng Tống Bảo Nghi đúng là có chút tài.

Tập đoàn Tống thị đã sụp đổ được cô ta vực dậy, đổi tên thành tập đoàn Quang Hoa.

Có thể co giãn.

Điều này rất nhiều phụ nữ không làm được.

Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là vì hai người đều có chung đối thủ.

Chính là tập đoàn Úc thị.

Trước đây, tập đoàn Úc thị đứng đầu Giang Thành, từ khi có chuyện chia gia sản, tập đoàn Úc thị đã không còn như trước.

Vương Đắc Lượng nằm mơ cũng muốn lật đổ tập đoàn Úc thị, nhưng thực lực không đủ, cũng không có người giúp.

Cho đến khi.

Tống Bảo Nghi tìm đến cửa.

Lúc đó, Tống Bảo Nghi nói: "Chỉ cần Vương tổng hợp tác, giúp tôi hoàn thành việc này, tôi đảm bảo biến tập đoàn Úc thị thành một cái vỏ rỗng."

Cô ta muốn gia đình họ Úc trả giá.

Muốn Úc Đình Chi thành kẻ vô gia cư.

Nghe vậy, Vương Đắc Lượng khép lại bản kế hoạch: "Kế hoạch của Tống Tổng tôi xem rồi, nhưng còn một vấn đề."

Nói rồi, Vương Đắc Lượng rõ ràng ngập ngừng.

Tống Bảo Nghi cười: "Vương tổng cứ nói."

Vương Đắc Lượng chậm rãi: "Cô quên Tống gia ở Kinh Thành rồi à?"

Tống gia ở Kinh Thành không phải gia tộc bình thường.

Tống Họa là vị hôn thê của Úc Đình Chi.

Nếu họ động đến Úc gia.

Chẳng khác nào động đến Tống gia?

Nghe vậy, Tống Bảo Nghi không quan tâm: "Ông nghĩ Tống gia ở Kinh Thành sẽ kết thông gia với Úc gia à? Nếu thật sự nghĩ vậy, Úc gia đã không như giờ! Hơn nữa, hai anh em Úc gia đã chia tài sản với tên vô dụng đó, dù chúng ta động đến Úc gia, không liên quan Tống gia."

Với thế lực Tống gia, đừng nói giúp một Úc gia, giúp mười nhà như thế cũng không vấn đề.

Nhưng Tống gia thấy tập đoàn Úc thị trượt dốc mà không làm gì, chứng tỏ Tống gia không để Úc gia vào mắt.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, Tống gia không thừa nhận người con rể vô dụng này.

Vương Đắc Lượng nheo mắt.

Tống Bảo Nghi cười: "Vương tổng không muốn hợp tác thì nói, thời gian của chúng ta quý giá."

Người muốn hợp tác với cô ta rất nhiều.

Cô ta đang nhắc Vương Đắc Lượng nên nắm bắt cơ hội.

Vương Đắc Lượng nói: "Tống Tổng, tôi có thể suy nghĩ ba ngày không?"

"Được." Tống Bảo Nghi cười: "Quá hạn không đợi."

Nói rồi, Tống Bảo Nghi nhìn thư kí bên cạnh: "Linda, tiễn khách."

Vương Đắc Lượng đứng lên rời đi.

Tống Bảo Nghi nhìn bóng Vương Đắc Lượng, nheo mắt.

Năm giờ chiều.

Tống Bảo Nghi lái xe về nhà.

Vì cố tình gây khó chịu cho Úc gia, Tống Bảo Nghi đặt biệt thự gần nhà họ Úc.

Lần này.

Cô ta muốn Úc Đình Chi không có nhà ở.

Vừa đỗ xe, Tống Bảo Nghi thấy bóng người quen đi qua.

Là tên vô dụng đó.

Tên vô dụng đó cũng về rồi.

Xem ra, lão già Úc gia sắp không xong rồi.

Nghĩ vậy, Tống Bảo Nghi nheo mắt lại.

Úc Đình Chi vội về nhà.

Phương Minh Tuệ thấy anh về, rất ngạc nhiên: "Úc Đình Chi, sao con lại về?"

Úc Đình Chi nói: "Ông bệnh mà mẹ không báo con?"

Úc Đình Nghiệp và Úc Đình Viễn cười lạnh.

Phương Minh Tuệ và Úc Đình Chi diễn trò hay thật.

Nếu Phương Minh Tuệ không báo Úc Đình Chi, sao anh ta lại trở về?

Phương Minh Tuệ chỉ không báo cho bọn họ thôi.

Thật quá thiên vị.

May mà họ có tai mắt, nếu không đến khi lão già chuyển hết mỏ vàng cho tên vô dụng, họ vẫn không hay biết gì!

Phương Minh Tuệ khó xử: "Không phải mẹ không muốn, là ông không cho."

Úc Đình Chi không nói nữa, đi lên lầu.

Úc Đình Nghiệp và Úc Đình Viễn vội đi theo.

Không thể để ông đưa hết mỏ vàng cho tên vô dụng.

Úc Đình Chi lên lầu.

Thấy đứa cháu cưng nhất, ông Úc vui hẳn, cười: "Úc Đình Chi về rồi!"

"Ông nội, ông không sao chứ?" Úc Đình Chi đến bên giường.

Ông Úc cười lắc đầu: "Không sao, Úc Đình Chi à. Ông không bệnh, ông chỉ muốn nghỉ. Trước khi đi, ông lo nhất là con, nếu trước khi ông nhắm mắt mà thấy con và Tống Họa kết hôn, vậy ông cũng an lòng."

Để Úc Đình Chi và Tống Họa kết hôn?

Làm sao có thể!

Ông già đúng là mơ giữa ban ngày.

Úc Đình Nghiệp và Úc Đình Viễn đều cười lạnh trong lòng.