Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 508: Trực tiếp vứt vào thùng rác



Lúc này trên mặt Tống Bảo Nghi hiện rõ vẻ ghê tởm.

Tên phế vật Úc Đình Chi này thật kinh tởm.

Cô rất rõ ràng, Úc Đình Chi làm vậy là để thu hút sự chú ý của cô.

Vì ban đầu, cô ta mới là vị hôn thê của Úc Đình Chi.

Bạch nguyệt quang ít nhiều gì cũng khó thể quên.

Tống Họa dù xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là kẻ đóng thế.

Không cần nghĩ cũng biết, trong lòng Úc Đình Chi luôn có vị trí của cô.

Úc Đình Chi muốn cô hiểu lầm anh ta là Nhàn Đình tiên sinh, sau đó phải đến cầu xin anh ta, khóc lóc hối hận.

Hóa ra tư duy của kẻ vô dụng đơn giản như vậy.

Anh ta tưởng cô cũng là đồ ngu không biết suy nghĩ sao?

Thật nực cười!

Mã Quý nhìn Tống Bảo Nghi, thấy Tống Bảo Nghi nói cũng có lí.

Tin Nhàn Đình tiên sinh cưới không phải bí mật, Tống gia biết trước cũng bình thường.

Nếu Úc Đình Chi là Nhàn Đình tiên sinh, tổ chức đám cưới ngày 16, chắc chắn không vội vàng thế!

Giờ đến ngày cưới chỉ còn chưa đầy 15 ngày.

Chuẩn bị được đám cưới thế nào?

Có chuẩn bị được, cũng chỉ là trò cười.

Dù Tống Họa trẻ người non dạ, thì Tống gia cũng không đồng ý.

Đúng lúc này, Tống Bảo Nghi nhìn Mã Quý: "Anh có tin không, đám cưới của Nhàn Đình tiên sinh cũng vào ngày 16? Cũng tổ chức ở Giang Thành?"

"Thật sao?" Mã Quý ngạc nhiên.

Tống Bảo Nghi cười: "Thật ra không khó đoán, Nhàn Đình tiên sinh đã công khai tin đám cưới, chắc chắn sẽ công bố ngày cưới. Hơn nữa, Nhàn Đình tiên sinh đã xây dựng tòa nhà Ngô Ái ở Giang Thành!"

Nhàn Đình tiên sinh vốn là người địa phương ở Giang Thành, trước đó rầm rộ xây tòa nhà Ngô Ái.

Điều này chứng tỏ Nhàn Đình tiên sinh sớm có ý định tổ chức đám cưới ở nơi chôn rau cắt rốn.

Tiếc là.

Cô ta đã tính hết mọi nước, vẫn không nhận được sự chú ý của Nhàn Đình tiên sinh.

Thậm chí không gặp mặt Nhàn Đình tiên sinh.

Không biết người phụ nữ thế nào mà may mắn, được gả cho Nhàn Đình.

Nghĩ vậy, mắt Tống Bảo Nghi đầy vẻ ghen tị.

Mã Quý cười giơ ngón cái với Tống Bảo Nghi: "Cô Tống đúng là thông minh."

Tiếc là.

Trước kia không nắm bắt cơ hội.

Biết trước cô gái nông thôn bị đẩy đi cưới thay lại là phượng hoàng, là đại tiểu thư đệ nhất gia tộc Kinh Thành, nếu không bọn họ sẽ không đối xử với Tống Họa như vậy.

Nếu lấy lòng Tống Họa, không lo không phú quý.

Và Tống Bảo Nghi sẽ không rơi vào cảnh phải ngủ với hết người này đến người khác.

Nghĩ vậy, Mã Quý nheo mắt.

Rõ ràng, Tống Bảo Nghi cũng nghĩ đến chuyện trước kia, cô ta thở dài: "Anh về đi, cẩn thận, tránh để nhà họ Úc phát hiện, có gì báo ngay cho tôi."

"Vâng." Mã Quý gật đầu.

Biệt thự của Tống Bảo Nghi và nhà họ Úc chỉ cách nhau một bức tường, Mã Quý cẩn thận sẽ không bị phát hiện.

Kế hoạch thâu tóm tập đoàn Úc thị đã sẵn sàng.

Giờ chỉ chờ ông Úc chết.

Khi đó, Tống gia sẽ thay thế tám đại gia tộc.

Cô ta sẽ khiến những người từng khinh thường cô ta phải hối hận.

Mắt Tống Bảo Nghi đầy vẻ tàn nhẫn.

——

Kinh Thành.

Tống Họa vẫn ngồi bên cửa sổ chơi game.

Thấy gần đây Tống Họa liên tục chơi game với họ, Lý Tú tò mò: "Tống Họa, gần đây bạn không làm thí nghiệm à?"

Chu Tử cũng thắc mắc: "Đúng rồi, Tống Họa, gần đây bạn hình như rất rảnh!"

Mỗi tối 8 giờ đều đúng giờ lên mạng chơi PUBG.

Chơi ba tiếng.

Trước kia chưa bao giờ như vậy.

Đến Vân Thi Dao cũng tò mò, lắng nghe Tống Họa trả lời.

Tống Họa một tay cầm điện thoại, tay kia cầm trà sữa uống: "Ừ, vì sắp cưới, nên nghỉ phép ở nhà!"

Lời cô như một quả bom ném vào mặt hồ phẳng lặng.

Bùm!

Ba người còn chưa phản ứng, Tống Họa tiếp tục ném bom vào họ: "À, đám cưới vào ngày 16 tháng này. Ba bạn làm phù dâu cho mình nhé."

Cưới?

Làm phù dâu?

Ngày 16 tháng này?

Vân Thi Dao sững sờ.

Lý Tú sững sờ.

Đến Chu Tử cũng sững sờ: "Trời ơi! Tống Họa cưới sao? Với ai? Sao anh hai không nói gì với tôi?"

"Tống Họa bạn không đùa chứ?" Đến Vân Thi Dao vốn trầm tính cũng bất ngờ: "Sao bạn nói cưới là cưới vậu?"

Lý Tú tiếp: "Tống Họa, hôm nay không phải cá tháng tư!"

Tống Họa cười: "Chuyện quan trọng đời người không đùa được, mình nghiêm túc. Nghe nói váy phù dâu đã thiết kế xong, lát nữa mình gửi hình cho các bạn xem, xem cần sửa gì không."

Ba người: "..."

"Tống Họa, bạn chắc chắn không đùa chứ?" Lý Tú hỏi.

Tống Họa nghiêm túc: "Không, mình gửi hình váy phù dâu cho các bạn."

Nói rồi, Tống Họa một tay dùng điện thoại, tay kia dùng chuột máy tính gửi hình váy phù dâu vào nhóm.

Bùm!

Cùng lúc gửi hình, Tống Họa bắn chết kẻ tấn công.

Ting.

Hình ảnh được gửi vào nhóm.

Ba người lập tức mở xem.

"Trời ơi! Tống Họa, là thật!" Lý Tú không kìm được thốt lên.

"Váy phù dâu đẹp quá! Mình thích!"

Chu Tử cười: "Mình cũng thích!"

Tống Họa nói: "Ba bạn mai đến nhà mình nhé! Vừa hay bạn thân khác của mình cũng đến, các bạn bàn chuyện đám cưới."

Chu Tử từng làm phù dâu, cười: "Mình lập nhóm phù dâu ngay!"

Nói rồi, Chu Tử tiếp: "Tống Họa, sao anh hai không nói gì với mình?"

Tống Bác Viễn đáng ghét!

Chuyện lớn vậy mà giấu cô!

Đồ tồi.

Tống Họa vừa chơi game vừa nói: "Anh hai mình chắc chưa quen. Sáng nay, mình thấy anh ấy vẫn còn ngơ ngác."

Ba người lập tức hiểu.

Em gái cưng nhất nhà sắp cưới, là người cuồng em gái, nhất thời chưa quen cũng bình thường.

Chu Tử thầm rút lại lời nói.

Tống Bác Sâm không đáng ghét.

Cô mới là đồ ngốc.

Lát sau, Lý Tú nói: "Tống Họa, bạn chắc chắn cưới ngày 16 tháng này?"

"Ừ." Tống Họa nói nhẹ.

Lý Tú liếm môi, không còn tâm trí chơi game, bị bắn tỉa từ xa bắn trúng đầu.

Bị bắn cũng tốt.

Cô có thể yên tâm trò chuyện.

Lý Tú nói: "Bạn không thấy vội sao? Các bạn quyết định cưới ngày 16 tháng này từ khi nào?"

Cô tưởng đám cưới của Tống Họa và Úc Đình Chi phải 7-8 năm nữa.

Không ngờ.

Nhanh và gấp vậy!

Tống Họa nói: "Hôm kia."

Hôm kia?

Ba người nhìn nhau.

Miệng há hốc đủ nhét quả trứng.

"Tống Họa, bạn không đùa chứ?"

"Không," trong bốn người, chỉ Tống Họa nghiêm túc chơi game, "Tối qua mình định nói, nhưng mải chơi quên mất."

Ba người không biết nói gì.

Lý Tú thở dài: "Tống Họa, bạn biết bạn là nữ thần trong lòng bao người, bạn chắc chắn cưới Úc Đình Chi?"

Trong mắt Lý Tú.

Không ai xứng với Tống Họa.

Người như cô ấy, không nên vướng bụi trần.

Tống Họa cười: "Nói vậy, chẳng lẽ chồng mình không phải nam thần trong lòng mọi người?"

Nghe vậy, Chu Tử nói: "Không phải mình, nam thần của mình là Nhàn Đình tiên sinh!"

"Nam thần của mình là thủ lĩnh tổ chức M J!"

Vân Thi Dao yếu ớt: "Mình cũng thích J."

Là con gái, ai cưỡng lại được anh hùng đẹp trai!

Tống Họa nói: "Trùng hợp quá, nam thần của các bạn là chồng mình!"

Nói rồi, Tống Họa bắt đầu khoe: "Mình thật ghen tị với các bạn! Dễ dàng theo đuổi được nam thần và nữ thần."

Lý Tú: "..."

Chu Tử: "..."

Vân Thi Dao: "..."

Lát sau, Chu Tử nói: "Tống Họa, đừng đùa!"

Là người hâm mộ Tống Họa, cô rất thích vẻ ngoài của Úc Đình Chi.

Nhưng cô cũng thấy Úc Đình Chi và Tống Họa chênh lệch không ít.

Nữ thần cái gì cũng tốt.

Chỉ là hơi mê trai.

Nghĩ vậy, Chu Tử thở dài.

Lý Tú cũng thở dài.

Đến Vân Thi Dao cũng thở dài.

Tống Họa cười: "Các bạn thở dài cái gì?"

Vân Thi Dao nói: "Tống Họa, nếu bạn không mê trai, thì hoàn hảo rồi!"

Xinh đẹp, giàu có, tài giỏi!

Là đối tượng mọi phụ nữ ghen tị.

Tống Họa cười: "Mình không mê trai!"

"Mình chỉ thích chân dài và cơ bụng sáu múi!"

Vân Thi Dao: "..." đột nhiên không biết nói gì.

Bốn người trò chuyện rất lâu, mới miễn cưỡng chấp nhận tin Tống Họa sắp cưới.

Chơi game xong đã 11 giờ tối.

Tống Họa vào nhà tắm chuẩn bị rửa mặt.

Ngày nhàn rỗi trước khi cưới rất hiếm.

Cô muốn từ từ tận hưởng.

Bình thường, cô không chơi game ba tiếng.

Chu Tử tối nay ở nhà Bạch gia.

Chơi game xong, cô thở dài đi xuống, cầm quả táo gặm.

Thấy vậy, Bạch tiên sinh ngồi trên sofa nói: "Táo này nhập khẩu, 20 tệ một quả."

Mai nhà có khách, anh mua vài quả về cho đẹp.

Không ngờ bị Chu Tử ăn.

Trái tim đau nhói.

Hai mươi đồng đấy.

Có thể ăn sáng rồi.

Chu Tử bực bội: "Để cháu chuyển tiền cho! Cậu nhỏ đúng là ki bo đến cực đỉnh!"

Bạch tiên sinh nhận lì xì.

Ăn xong quả táo, Chu Tử rút khăn giấy lau miệng.

Bạch tiên sinh nhìn cô: "Khăn giấy không tính tiền, nhưng để tiết kiệm tài nguyên, cháu xé đôi mà dùng."

Chu Tử:!!!!

Cô chưa từng thấy ai ki bo đến thế.

Thật đáng kinh ngạc!

Dù thường đến nhà cậu, nhưng Chu Tử vẫn không quen.

Bị Bạch tiên sinh giám sát, Chu Tử đành làm theo.

Thấy Chu Tử ngoan ngoãn xé đôi khăn giấy, Bạch tiên sinh mới thở phào.

Lau miệng xong, Chu Tử định vứt lõi táo.

Bạch tiên sinh cản lại: "Đợi đã!"

Chu Tử bực bội: "Cậu nhỏ không cần lõi táo nữa chứ? Chẳng lẽ để ăn sáng?"

Bạch tiên sinh lấy lõi táo từ tay Chu Tử: "Để nuôi lợn Guinea."

Lợn Guinea là loài gặm nhấm.

Bạch tiên sinh nuôi hai con.

Người ki bo như anh tất nhiên không bỏ tiền mua thú cưng.

Chu Tử nói: "Chà, cậu nhỏ cũng có tài nuôi thú cưng, lợn Guinea nhặt về còn chưa chết?"

Đúng vậy.

Hai con lợn Guinea là Bạch tiên sinh nhặt được mùa đông năm ngoái ở khu dân cư.

Hai con bị bỏ rơi ngoài trời, lợn Guinea không có khả năng sống sót ngoài tự nhiên, nên bị Bạch tiên sinh nhặt.

Nói là nuôi cho béo rồi ăn thịt.

"Chưa chết." Bạch tiên sinh nói.

Chu Tử nheo mắt: "Nhưng cậu nhỏ cũng không được ngược đãi chúng nó chứ! Chỉ cho chúng ăn lõi táo?"

"Chúng ngoài tự nhiên còn không có lõi táo mà ăn." Bạch tiên sinh nói: "Nếu cháu thương thì mang về mà nuôi. Nể tình họ hàng, cậu tính rẻ cho, hai con một trăm."

Chu Tử bực bội: "Cậu nhỏ quá đáng lắm! Kiếm tiền của cháu nữa!"

"Tiền bạc phân minh," Bạch tiên sinh nhìn Chu Tử, "hơn nữa, cháu chỉ là cháu gái ngoại."

Chu Tử: "..."

Cô không còn lời nào để nói.

Bạch tiên sinh nhìn Chu Tử: "Cháu vừa thở dài gì?"

"Nữ thần của cháu sắp cưới."

Nghe vậy, Bạch tiên sinh khựng lại.

Nữ thần của Chu Tử chỉ có một.

"Là Tống Họa?" Bạch tiên sinh cố tỏ vẻ bình thường.

"Đúng ạ." Chu Tử gật đầu.

Bạch tiên sinh cầm cốc nước uống, cười: "Sao trước giờ không nghe nói?"

"Tống Họa hôm nay mới báo chúng cháu!" Nói rồi, Chu Tử tiếp: "Ngày cưới là 16 tháng này."

Ngày 16 tháng này?

Vậy là không còn mấy ngày?

Bạch tiên sinh vẫn bình thường.

Chu Tử lại rút khăn giấy, thói quen xé đôi, cầm một nửa lau khóe mắt không có nước mắt: "Nữ thần của cháu sắp cưới! Tuổi xuân của cháu cũng hết! Hu hu hu!"

"Với Úc Đình Chi?" Bạch tiên sinh hỏi.

"Vâng," Chu Tử gật đầu, bực bội: "Cậu nhỏ, Tống Họa bị mê trai! Úc Đình Chi ngoài đẹp trai, cao ráo, có cơ bụng, thì có gì? Nữ thần của cháu sao lại cưới anh ta?"

Mê trai thật đáng sợ!

May mà cô không bị!

Chu Tử nói: "Tống Họa cưới cậu nhỏ còn hơn cưới Úc Đình Chi!"

Bạch tiên sinh vừa giàu vừa đẹp vừa có quyền.

Mà Tống Họa lại chọn Úc Đình Chi.

Dù Chu Tử đã chấp nhận chuyện Tống Họa và Úc Đình Chi, nhưng đến lúc cưới thật, cô vẫn không chấp nhận được.

Đó là nữ thần của cô!

Bạch tiên sinh nhìn Chu Tử, giọng hơi bực: "Đừng nói bậy, đừng loạn quan hệ."

Chu Tử bực bội: "Sợ gì? Tống Họa không phải họ hàng với cậu nhỏ, hơn nữa, cô ấy không phải cũng giống Tống Bác Sâm gọi anh là anh Bạch sao."

Lý Tú và Vân Thi Dao gọi Bạch tiên sinh là cậu nhỏ, chỉ Tống Bác Sâm sợ loạn quan hệ nên bảo Tống Họa gọi Bạch tiên sinh là anh Bạch.

Bạch tiên sinh không nói, chỉ nhìn ra ngoài.

Chỉ nhìn một cái.

Nếu Chu Tử nhìn anh lúc này, sẽ thấy trong mắt Bạch tiên sinh hiện lên vẻ cô đơn.

Chu Tử không chú ý biểu cảm của Bạch tiên sinh, nói: "Cháu lên ngủ đâuy, tiện thể bàn lại xem váy phù dâu có cần sửa không."

"Lên đi." Bạch tiên sinh không quên dặn: "Ngủ không bật đèn ngủ."

Tốn điện.

Chu Tử đứng trên cầu thang, nhìn Bạch tiên sinh: "Cậu nhỏ đến giờ không tìm vợ, sau này già giữ núi vàng cho ai? Giờ ki bo có ích gì? Sau này những thứ này là của cháu?"

"Mơ đi!" Bạch tiên sinh tháo giày ném về phía Chu Tử.

Bốp.

May mà Chu Tử tránh kịp, không thì bị giày ném trúng.

Chu Tử tránh được, lè lưỡi với Bạch tiên sinh: "Không trúng, tức chết cậu nhỏ!"

Bạch tiên sinh không nói, chỉ nhắc lại, đừng bật đèn ngủ tốn điện.

Chu Tử lên lầu, mở nhóm chat, cùng Lý Tú và Vân Thi Dao bàn về váy phù dâu.

Tống Họa tắm xong cũng tham gia chat video.

Tống Họa vừa lau tóc vừa nói: "Sao rồi? Các bạn thấy sao? Có cần sửa không?"

"Bọn mình bàn rồi, váy phù dâu rất đẹp, không cần sửa."

Tống Họa gật đầu: "Còn bạn học y của mình cũng là phù dâu, mình kéo cô ấy vào nhóm nhé? À, các cậu gặp cô ấy rồi."

"Là chị Phong sao?" Chu Tử hỏi.

"Phải."

Lần trước Phong Hà Niên đến Kinh Thành, đã gặp ba người họ, mấy cô gái chơi với nhau rất vui.

Chu Tử cười: "Đông vui mà, mình rất thích chị Phong."

Vân Thi Dao và Lý Tú nói: "Chúng mình cũng thích chị Phong."

Tính cách và ngoại hình của Phong Hà Niên thật khó không thích.

“Được”

Nói xong Tống Họa đã kéo Phong Hà Niên vào nhóm.

Phong Hà Niên lập tức tham gia gọi video nhóm.

"Chào buổi tối ba cô gái xinh đẹp!" Phong Hà Niên vẫn mặc váy đỏ rực rỡ, trang điểm tinh tế, bước ra đường khiến các cậu trai trẻ gọi chị.

"Chào chị Phong."

"Chị Phong lâu rồi không gặp."

Bốn người trò chuyện rất vui vẻ, Tống Họa như người ngoài.

Cô bê đĩa hoa quả, vừa ăn vừa nói chuyện.

Phong Hà Niên nhìn Tống Họa: "Lão hồ ly cô nhanh quá đấy! Không chút tin đồn nào đã cưới rồi!"

Lúc nghe tin này, Phong Hà Niên nghĩ Tống Họa đang đùa.

Tống Họa cười: "Có duyên thì không cản được, lão độc vật cô cũng phải cố gắng lên!"

Phong Hà Niên nói: "Hôn nhân là mồ chôn tình yêu, tôi không muốn bị ràng buộc."

Giờ cô sống rất tốt.

Muốn có bạn trai trẻ, chỉ cần gọi điện, là có ngay.

Tống Họa rất cạn lời: "Lão độc vật cô nói chuyện cẩn thận một chút, ở đây còn ba người trẻ nữa, đừng dạy hư họ!"

Ba người trẻ?

Vân Thi Dao, Lý Tú, Chu Tử ngơ ngác: "..."

Ba người trẻ mà Tống Họa nói là họ sao?

May là họ đã quen với cách nói chuyện của Tống Họa và Phong Hà Niên.

Chu Tử không đeo tai nghe, bật loa ngoài, lúc này cô nghe thấy tiếng động bên ngoài.

"Ai đấy?"

Chu Tử ngạc nhiên.

Người giúp việc nhà họ Bạch làm từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối, giờ này không nên có tiếng động bên ngoài.

Tiếng Bạch tiên sinh từ ngoài vọng vào: "Là cậu, khuya rồi, đừng nói chuyện nữa. Tắt đèn đi ngủ, dạo này tiền điện đã lên 1,5 tệ một số!"

Chu Tử: "..."

Chỉ có cậu nhỏ của cô nói được câu này.

Lý Tú tò mò: "Chu Tử, bạn đang nói chuyện với ai vậy?"

Chu Tử thở dài, vuốt trán: "Ai nữa? Người cậu nhỏ ki bo của mình! Các bạn biết cậu nhỏ nói gì không?"

Tống Họa nói: "Có phải bảo bạn đi ngủ sớm, đừng tốn điện?"

"Đúng đúng!" Chu Tử gật đầu: "Tống Họa, bạn thật hiểu cậu nhỏ mình! Cậu nhỏ còn nói giờ tiền điện đã lên 1,5 tệ một số!"

Lý Tú và Vân Thi Dao bên kia màn hình cười khúc khích.

Chu Tử tiếp tục phàn nàn: "Cậu nhỏ mình thật tài, lúc nãy dưới nhà, thậm chí bắt mình xé đôi giấy vệ sinh để dùng!"

Phong Hà Niên nheo mắt: "Cậu nhỏ của cô là Bạch Cửu Ngôn?"

Chu Tử ngạc nhiên: "Đúng! Sao chị biết?"

Phong Hà Niên cười: "Cô bé, nếu cậu nhỏ của cô là Bạch Cửu Ngôn, cô không được gọi tôi là chị Phong, phải gọi là dì Phong."

Chu Tử: "??? Sao vậy?"

Phong Hà Niên nói: "Vì tôi là con gái nuôi của bà ngoại cô, bà ngoại cô họ Lương tên Trinh đúng không?"

Chu Tử gật đầu: "Đúng!"

Phong Hà Niên nói: "Nhớ lần sau gọi tôi là dì Phong."

Chu Tử gãi đầu: "Sao tôi chưa từng nghe bà ngoại nói?"

Phong Hà Niên cười: "Cô hỏi cậu nhỏ xem."

"Chị thật sự là dì của cháu?" Chu Tử bối rối.

"Tất nhiên rồi, cháu gái ngoan."

Chu Tử: "..." cô nghi Phong Hà Niên đang lợi dụng, nhưng không có bằng chứng.

Không đợi Chu Tử phản ứng, Phong Hà Niên nói: "Cậu nhỏ chưa kết hôn à?"

Chu Tử lắc đầu.

Phong Hà Niên nheo mắt: "Lão ki bo không tìm được người cũng phải."

Năm người trò chuyện đến nửa đêm.

——

Giang Thành.

Vương Đăng Phong cầm hợp đồng với tập đoàn Nhàn Đình, tay run.

Anh ta không dám tin chuyện hôm qua là thật.

Nhưng hợp đồng trợ lý đưa đến nói với anh ta rằng, mọi chuyện đều là thật.

Anh ba là Nhàn Đình tiên sinh.

Và anh ta đã nhận được hợp đồng ba tỉ.

Với hợp đồng này.

Danh tiếng của công ty Khoa Học Kỹ Thuật Bình Minh sẽ nổi trong ngành.

Dù sao, không phải ai cũng hợp tác được với tập đoàn Nhàn Đình.

Tiếp theo.

Anh ta sẽ đưa công ty Bình Minh vào giới đại lão thật sự.

Thấy Vương Đăng Phong cứ cười một mình, Ngụy Mai tò mò: "Sao thế?"

Vương Đăng Phong đưa hợp đồng cho Ngụy Mai: "Mẹ, mẹ xem."

Ngụy Mai tò mò cầm hợp đồng.

Thấy tên bên A, Ngụy Mai tròn mắt, nuốt nước bọt: "Đăng Phong, mẹ không nhìn nhầm chứ?"

Công ty Khoa Học Kỹ Thuật Bình Minh của con trai hợp tác với tập đoàn Nhàn Đình.

Đến mơ bà cũng không dám mơ.

Vương Đăng Phong cười: "Mẹ không nhìn nhầm, mẹ sắp hết khổ rồi!"

Ngụy Mai vẫn không tin: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngụy Mai tuy là người phụ nữ nội trợ, nhưng cũng biết, công ty hợp tác của Vương Đăng Phong và Úc Đình Chi dù làm ăn được, nhưng lợi nhuận hàng năm chỉ vài chục triệu.

Sao tập đoàn Nhàn Đình lại hợp tác với công ty nhỏ?

Không thể tin được!

Vương Đăng Phong nói: "Mẹ, mẹ biết anh ba là ai không?"

Anh ba là ai?

"Là Úc Đình Chi." Ngụy Mai nói.

Nụ cười của Vương Đăng Phong rơi nước mắt, anh nói: “Mẹ, anh ba còn có một thân phận khác, đó là Nhàn Đình tiên sinh.”

Anh biết mình không nhầm người để tôn sùng.

Khoảnh khắc này, Ngụy Mai trợn mắt: “Con nói gì?”

Úc Đình Chi là Nhàn Đình?

Điều này!

Điều này sao có thể!

Vương Đăng Phong tiếp tục: “Lúc đầu con cũng thấy khó tin, cho đến khi anh ba đưa con đến cao ốc Nhàn Đình hôm nay.”

Hôm nay, Vương Đăng Phong được mở mang tầm mắt.

Vì anh gặp nhiều đại lão chỉ thấy trên báo tài chính.

Và những đại lão đó đều cung kính với anh.

Vương Đăng Phong phấn khởi: “Mẹ, anh ba còn nói, sau này nếu con đến tập đoàn Nhàn Đình, thì cứ trực tiếp đến là được!”

Ngụy Mai gần như quên phản ứng, một lúc sau mới nói: “Đăng Phong, không phải mẹ đang mơ chứ?”

“Không phải mơ.”

Ngụy Mai ôm chầm con, khóc nức nở: “Mẹ con mình cuối cùng cũng thoát khổ! Đăng Phong, mẹ biết Úc Đình Chi không phải người thường mà.”

Ngụy Mai khác Vương Mãn Thành, bà chưa từng phản đối Vương Đăng Phong kết bạn với Úc Đình Chi, càng không ngăn họ hợp tác mở công ty.

Con trai có được ngày hôm nay, bà rất vui!

Một lúc sau, Ngụy Mai bình tĩnh lại: “Nếu Vương Mãn Thành và thằng con riêng biết anh ba là Nhàn Đình tiên sinh, chắc chắn hối hận đến chết!”

Bà không thể chờ đợi để thấy mặt hối hận của Vương Mãn Thành và Vương Đăng Nhạc!

Vương Đăng Phong tiếp: “Sắp tới, con định mua lại tập đoàn Vương thị, lấy lại những gì thuộc về mình.”

Nếu không có Ngụy Mai, Vương Mãn Thành không có ngày hôm nay.

Nhưng giờ thì sao?

Kẻ bạc tình đó còn bày kế đuổi Ngụy Mai ra tay trắng.

Ngụy Mai gật đầu: “Con trai, mẹ ủng hộ con! Mẹ không kéo chân con đâu!”

——

Nhà họ Úc.

Úc Đình Chi và Úc Chí Hoành đang viết thiệp mời trong phòng khách.

Phương Minh Tuệ mang khay trái cây, cười nói: “Hai người mệt không? Ăn chút trái cây.”

Úc Đình Chi nói: “Không mệt.”

Nếu không vì công việc quá nhiều, anh muốn tự mình viết hết thiệp mời.

Nhưng ngày cưới đã cận kề.

Phương Minh Tuệ tiếp: “Vậy để mẹ mang trái cây cho ông nội.”

Từ khi biết ngày cưới của Úc Đình Chi và Tống Họa, sức khỏe ông Úc ngày càng tốt, giờ đang đi dạo trong vườn trên không.

Úc Đình Chi gật đầu.

Từ trên lầu xuống, Phương Minh Tuệ nhìn Úc Đình Chi: “Viết thiệp cho anh hai và anh ba con nữa.”

Dù sao cũng là người nhà, nếu không viết thiệp cũng không tiện.

“Được.”

Viết xong thiệp, Úc Đình Chi đưa riêng cho Phương Minh Tuệ.

Phương Minh Tuệ cất đi.

Trùng hợp, Úc Đình Nghiệp và Dương Tử Huyên, Úc Đình Viễn và Trịnh Nguyệt Dung vừa về.

“Úc Đình Nghiệp, Úc Đình Viễn, đây là thiệp cưới của Đình Chi.” Phương Minh Tuệ đưa thiệp mời cho họ.

Úc Đình Nghiệp và Úc Đình Viễn nhận lấy.

Một lúc sau, Úc Đình Nghiệp mở thiệp, cười: “Mẹ, Đình Chi không phải nói mình là Nhàn Đình tiên sinh sao? Theo con biết, đám cưới Nhàn Đình tiên sinh tổ chức ở cao ốc Ngô Ái, thiệp mời viết là Thanh Huy Viên là sao?”

Thanh Huy Viên?

Chưa nghe bao giờ.

Chắc là khách sạn nhỏ không tên tuổi.

Úc Đình Viễn tiếp: “Mẹ, chúng con nhận thiệp, nhưng hôm đó con và đại ca rất bận, có thể không dự được.”

Đã cắt đứt quan hệ với Úc Đình Chi, thì không cần dự đám cưới.

Việc làm này của Úc Đình Chi chắc chắn đắc tội Tống gia, nếu họ cũng dự đám cưới, có thể sẽ bị liên lụy.

Lúc này, Dương Tử Huyên cười nói: “Úc Đình Chi, tôi thấy trên TV nói Odell tiên sinh làm phù rể cho cậu, thật không?”

Odell tiên sinh là đại lão tài chính quốc tế, cũng là quý tộc hàng đầu nước P.

Đừng nói nhà họ Úc.

Đến Tống gia ở Kinh Thành cũng không bì kịp Odell tiên sinh.

Úc Đình Chi không thèm đáp Dương Tử Huyên.

Anh không thèm đáp, trong mắt Trịnh Nguyệt Dung và Dương Tử Huyên lại thành chột dạ.

Úc Đình Chi chắc chắn chột dạ.

Trịnh Nguyệt Dung thêm dầu vào lửa: “Chị dâu, cậu ta không nói tức là thừa nhận! Nghe nói hoàng tử nước K cũng là phù rể! Nhà họ Úc chúng ta vẻ vang rồi!”

Dương Tử Huyên ngạc nhiên: “Hoàng tử nước K không nói làm phù rể cho J thần sao?”

Trịnh Nguyệt Dung nhìn Dương Tử Huyên: “Chị dâu quên rồi à? Cậu ta nói mình không chỉ là Nhàn Đình tiên sinh, còn là J thần lãnh đạo của tổ chức M!”

“Đúng đúng, tôi nhớ rồi, đúng là vậy! Cậu ta thật là lợi hại, thân phận này còn hơn thân phận kia!” Nói rồi, Dương Tử Huyên nhìn Úc Chí Hoành và Phương Minh Tuệ: “Bố mẹ, hai người chọn theo cậu ta đúng là không nhầm! Xem cậu ta làm vẻ vang nhà họ Úc thế nào!”

“Tất cả câm hết cho tôi!” Úc Chí Hoành không chịu nổi, đập bàn đứng dậy: “Mấy người nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng mong hưởng chút gì từ Đình Chi!”

Nực cười?

Họ mà muốn hưởng lợi từ kẻ vô dụng đó?

Úc Đình Nghiệp cười: “Bố, có giấy cắt đứt quan hệ, bố lo gì? Giấy đó có hiệu lực pháp luật mà!”

Nói rồi, Úc Đình Nghiệp quay đi.

Những người khác theo sau.

Nhìn bóng hai con và con dâu, Phương Minh Tuệ thở dài.

Lên lầu, Úc Đình Viễn ném thiệp mời vào thùng rác cạnh cầu thang.

Thấy vậy, Úc Đình Nghiệp cũng ném thiệp vào thùng rác.

Úc Đình Viễn cười nhìn Úc Đình Nghiệp: “Đại ca, sao anh cũng ném thiệp? Anh không sợ cậu ta thật sự là Nhàn Đình tiên sinh sao?”

Úc Đình Nghiệp cười khinh: “Nhàn Đình tiên sinh? Chỉ bằng nó?”